Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 41: Hình Như Tim Anh Đập Hơi Nhanh
Tai anh đỏ lên, đầu óc xưa nay vốn bình tĩnh và sáng suốt như bị đứt dây, cơ thể giống như bị ý thức tự bảo vệ mình tiếp quản, dùng tốc độ sét đánh không kịp bít tai bắt lấy cổ tay trắng nõn kia định ném người đi thật xa.
Nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt, đột nhiên đầu óc kịp phản ứng lại, trong nháy mắt, tim anh như đột ngột ngừng đập, vội vàng kéo người lại.
Tô Linh Vũ: “…”
Trong lúc vừa đẩy vừa kéo, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi cẳng chân va vào tay vịn của xe lăn một cái, cơ thể không vững lập tức ngã vào lòng người đàn ông đang ngồi.
Cô kinh ngạc nâng mắt lên nhìn, lại thấy đôi mắt sâu thẳm và kiềm chế của người đàn ông đang nhìn thẳng vào mình.
Tay cô chống lên lồng ngực rộng và rắn chắc của anh, ngồi trên đùi vừa cơ bắp vừa khỏe khoắn của đối phương, cả người gần như được anh ôm trong lòng.
Hai người cách nhau gần như thế, cô có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt lượng trên cơ thể người đàn ông cực cao, nóng rực, rất giống một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Quần áo trên người anh mang theo mùi nước xả vải bạc hà nhè nhẹ, có lẽ vì đổ mồ hôi nên trên người còn hơi có mùi mồ hôi, không khiến người chán ghét mà hormone nam tính mạnh mẽ còn bùng nổ, ngược lại tim càng đập nhanh hơn.
Nói đến tim đập…
Tiếng tim đập của người đàn ông mạnh mẽ hữu lực, giống như tiếng trống dồn dập gõ từng cái vào lòng bàn tay của cô, lặng lẽ để lộ ra sự khẩn trương và bối rối của anh lúc này.
Tô Linh Vũ vốn cũng hơi khẩn trương nhưng Hoắc Diệm còn hoảng hơn cả cô, thế là cô lập tức bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt hạnh của cô cong lại, ngón tay ấn vào lồng ngực của anh, giọng điệu mang theo vẻ trêu ghẹo: “Đoàn trường Hoắc, hình như tim anh đập hơi nhanh.”
Hoắc Diệm nuốt nước miếng, dời tầm mắt đi với vẻ chật vật, giọng nói cũng hơi khàn: “Cô có thể đứng dậy.”
“Vậy hôm nay anh nắm cổ tay tôi hai lần rồi đó, cứ bỏ qua như vậy sao?” Tô Linh Vũ hỏi ngược lại.
“…” Hoắc Diệm cúi mắt nhìn, hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Anh ngoan ngoãn hôn tôi một cái thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, thế nào?” Tô Linh Vũ cười khanh khách.
“Chẳng ra làm sao.”
“Không đồng ý? Anh không sợ tôi tức giận hả?” Tô Linh Vũ trừng đôi mắt hạnh, hừ một tiếng.
Hoắc Diệm: “…”
Có người… nụ cười xấu xa trên mặt đừng quá lộ liễu!
Rõ ràng chỉ đang trêu đùa, bỡn cợt!
Có lẽ lúc anh thật sự đồng ý rồi, cô sẽ lập tức nói một cách đường hoàng đĩnh đạc “suy nghĩ của anh quá dơ bẩn” khiến anh xấu hổ muốn chết.
Hoắc Diệm hít một hơi thật sâu, hai cánh tay rắn chắc và hữu lực ôm người trong lòng rồi ném ra đằng trước.
Ngay sau đó, cơ thể Tô Linh Vũ đã bay lên không trung, ngay sau đó nhẹ nhàng đáp xuống giường.
“Hoắc Diệm!” Cô chống người dậy với vẻ khó tin, đôi mắt hạnh trợn tròn, tức đến mức siết tay đấm giường: “Anh không hôn tôi cũng thôi đi, vậy mà còn ném tôi!”
[Rõ ràng đã động tình rồi, mình cũng đã cảm giác được anh ta…]
Hai tai Hoắc Diệm nóng lên, đột nhiên lên tiếng: “… Tô Linh Vũ!”
“Hửm?” Tô Linh Vũ sững sờ sau đó lại càng tức hơn, nói: “Anh ném tôi cũng thôi đi, lại còn quát tôi!”
Hoắc Diệm: “…”
Đời người chưa bao giờ từng trải qua nguy cơ như thế, dù anh đã thân kinh bách chiến cũng khó có thể chống lại được, Hoắc Diệm vội điều khiển xe lăn, nhanh chóng lao về phía cửa lớn.
Cửa vừa mở ra thì Hoắc Lãng vẫn giữ nguyên tư thế nằm dưới đất, lén lút nghe trộm ở ngoài cửa vẫn chưa kịp chạy như bị sét đánh trúng.
Đối diện với đôi mắt đen tối tăm trông như lạnh lùng nhưng thật ra lại có sóng ngầm cuộn lên, trái tim của Hoắc Lãng giật mạnh một cái, từ từ nặn ra một nụ cười giả tạo cứng ngắc.
Nhưng vào đúng thời khắc mấu chốt, đột nhiên đầu óc kịp phản ứng lại, trong nháy mắt, tim anh như đột ngột ngừng đập, vội vàng kéo người lại.
Tô Linh Vũ: “…”
Trong lúc vừa đẩy vừa kéo, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi cẳng chân va vào tay vịn của xe lăn một cái, cơ thể không vững lập tức ngã vào lòng người đàn ông đang ngồi.
Cô kinh ngạc nâng mắt lên nhìn, lại thấy đôi mắt sâu thẳm và kiềm chế của người đàn ông đang nhìn thẳng vào mình.
Tay cô chống lên lồng ngực rộng và rắn chắc của anh, ngồi trên đùi vừa cơ bắp vừa khỏe khoắn của đối phương, cả người gần như được anh ôm trong lòng.
Hai người cách nhau gần như thế, cô có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt lượng trên cơ thể người đàn ông cực cao, nóng rực, rất giống một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Quần áo trên người anh mang theo mùi nước xả vải bạc hà nhè nhẹ, có lẽ vì đổ mồ hôi nên trên người còn hơi có mùi mồ hôi, không khiến người chán ghét mà hormone nam tính mạnh mẽ còn bùng nổ, ngược lại tim càng đập nhanh hơn.
Nói đến tim đập…
Tiếng tim đập của người đàn ông mạnh mẽ hữu lực, giống như tiếng trống dồn dập gõ từng cái vào lòng bàn tay của cô, lặng lẽ để lộ ra sự khẩn trương và bối rối của anh lúc này.
Tô Linh Vũ vốn cũng hơi khẩn trương nhưng Hoắc Diệm còn hoảng hơn cả cô, thế là cô lập tức bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt hạnh của cô cong lại, ngón tay ấn vào lồng ngực của anh, giọng điệu mang theo vẻ trêu ghẹo: “Đoàn trường Hoắc, hình như tim anh đập hơi nhanh.”
Hoắc Diệm nuốt nước miếng, dời tầm mắt đi với vẻ chật vật, giọng nói cũng hơi khàn: “Cô có thể đứng dậy.”
“Vậy hôm nay anh nắm cổ tay tôi hai lần rồi đó, cứ bỏ qua như vậy sao?” Tô Linh Vũ hỏi ngược lại.
“…” Hoắc Diệm cúi mắt nhìn, hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Anh ngoan ngoãn hôn tôi một cái thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, thế nào?” Tô Linh Vũ cười khanh khách.
“Chẳng ra làm sao.”
“Không đồng ý? Anh không sợ tôi tức giận hả?” Tô Linh Vũ trừng đôi mắt hạnh, hừ một tiếng.
Hoắc Diệm: “…”
Có người… nụ cười xấu xa trên mặt đừng quá lộ liễu!
Rõ ràng chỉ đang trêu đùa, bỡn cợt!
Có lẽ lúc anh thật sự đồng ý rồi, cô sẽ lập tức nói một cách đường hoàng đĩnh đạc “suy nghĩ của anh quá dơ bẩn” khiến anh xấu hổ muốn chết.
Hoắc Diệm hít một hơi thật sâu, hai cánh tay rắn chắc và hữu lực ôm người trong lòng rồi ném ra đằng trước.
Ngay sau đó, cơ thể Tô Linh Vũ đã bay lên không trung, ngay sau đó nhẹ nhàng đáp xuống giường.
“Hoắc Diệm!” Cô chống người dậy với vẻ khó tin, đôi mắt hạnh trợn tròn, tức đến mức siết tay đấm giường: “Anh không hôn tôi cũng thôi đi, vậy mà còn ném tôi!”
[Rõ ràng đã động tình rồi, mình cũng đã cảm giác được anh ta…]
Hai tai Hoắc Diệm nóng lên, đột nhiên lên tiếng: “… Tô Linh Vũ!”
“Hửm?” Tô Linh Vũ sững sờ sau đó lại càng tức hơn, nói: “Anh ném tôi cũng thôi đi, lại còn quát tôi!”
Hoắc Diệm: “…”
Đời người chưa bao giờ từng trải qua nguy cơ như thế, dù anh đã thân kinh bách chiến cũng khó có thể chống lại được, Hoắc Diệm vội điều khiển xe lăn, nhanh chóng lao về phía cửa lớn.
Cửa vừa mở ra thì Hoắc Lãng vẫn giữ nguyên tư thế nằm dưới đất, lén lút nghe trộm ở ngoài cửa vẫn chưa kịp chạy như bị sét đánh trúng.
Đối diện với đôi mắt đen tối tăm trông như lạnh lùng nhưng thật ra lại có sóng ngầm cuộn lên, trái tim của Hoắc Lãng giật mạnh một cái, từ từ nặn ra một nụ cười giả tạo cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất