Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Chương 47: Nguy Cơ
“Đúng rồi đúng rồi.” Triệu Mẫn vội vàng gật đầu.
Không chỉ cô ta mà Trần Ngọc Hương và Hoắc Tương cũng đồng cảm sâu sắc.
Ai có chồng thì lặng lẽ nhéo chồng mình một cái, ai tạm thời vẫn chưa lấy chồng thì lại tưởng tượng đến cảnh sau này phải tìm một người chồng tốt vừa chiều chuộng vừa quan tâm mình.
Đột nhiên những người đàn ông có mặt ở đây đều cảm thấy nguy cơ.
Đặc biệt là Tạ Vinh Quân.
Triệu Mẫn nhéo vừa nhanh vừa mạnh, đau đến mức anh ta hít ngược một ngụm khí lạnh lại còn không thể lên tiếng.
Có điều, ngay khi Tô Linh Vũ nói “với tình hình của Tạ Võ cũng không thể thiếu có cha ở bên bầu bạn” là anh ta lại ưỡn thẳng ngực, bộ dáng vô cùng hăng hái và tràn trề sức lực.
Triệu Mẫn vẫn chưa thỏa chí: “Em dâu, em có thể nói thêm vài câu nữa không?”
“Cũng không còn gì khác.” Tô Linh Vũ chậm rãi đáp: “Tóm lại là làm người nhất định phải có lương tâm thì mới có thể trải qua cuộc sống tốt được, một khi hết lương tâm rồi, cuộc sống trôi qua sẽ càng tốt hơn.”
Triệu Mẫn: “…”
Tạ Vinh Quân: “…”
Người nhà họ Hoắc: “…”
Lời bình này đúng là trong sáng đến cực điểm, có một loại mỹ cảm mặc kệ sống chết của đàn ông.
Đột nhiên, Hoắc Lãng bị bỏ quên nhảy ra, hồ hởi hỏi: “Chị dâu, không phải chị đang ủng hộ chị Triệu ở nhà tạo phản đáy chứ? Đàn ông ở bên ngoài làm việc đã rất vất vả rồi mà về nhà còn phải làm việc nhà, trông con, không phải sẽ mệt muốn chết luôn hay sao?”
“Bác bỏ, ý kiến của cậu không quan trọng.” Tô Linh Vũ giơ cổ tay trắng nõn lên, nói với vẻ khinh thường: “Làm như câu có thể hẹn hò yêu đương ấy.”
Hoắc Lãng: “…”
Đau quá, tại sao lại cảm thấy đầu gối như trúng một mũi tên vậy!
Không chỉ Tô Linh Vũ mà đột nhiên cậu ta còn phát hiện ánh mắt của nữ giới trong nhà nhìn mình đều rất bất mãn, đặc biệt là mẹ mình, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể lôi cái chổi lông gà ra vậy.
Run cầm cập!
[Xem đây là loại đàn ông chó má gì đi.]
[Đúng là cuộc sống trôi qua quá tốt rồi, nếu ở thời đại của bọn ta thì không tên nào lấy được vợ hết.]
Hệ thống khen ngợi: [Đúng quá!]
[Nếu thật sự đụng phải một tên đàn ông chó má không có lòng thương vợ vậy cứ dứt khoát đá anh ta đi, sau đó tìm một người anh trẻ tuổi khỏe khoắn, dung mạo tuấn tú, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi, thế không thơm hơn dựa chuột già hay sao?]
Hệ thống tò mò hỏi: [Ký chủ, Hoắc Diệm cũng là dưa chuột già sao?]
Hoắc Diệm: “…”
Đôi mắt hạnh của cô hơi cong lại, đôi môi đỏ cắn nhẹ, trong lòng phát ra tiếng cười như điên: [Há há ha! Sao anh ta có thể là dưa chuột già được chứ? Đừng thấy anh ta đã từng này tuổi rồi nhưng anh chính là dưa chuột non thủ thân như ngọc vì nữ chính, trong sạch vô cùng nhé, đến ngay cả tay còn không dùng đến thì thôi.]
Dưa chuột non?
Một chữ “non” này khiến Hoắc Lãng “phụt” một tiếng bật cười.
Đối diện với tầm nhìn kinh ngạc của Tô Linh Vũ rồi lại bị ánh mắt giết người của Hoắc Diệm nhìn trúng, mặt cậu ta lại thấy đau, vội vàng nhéo mạnh vào đùi, không dám cười nữa.
Tạ Vinh Quân thì lại liếc mắt nhìn nửa thân dưới của Hoắc Diệm với vẻ cười nhạo, còn cố tình hắng giọng. Anh ta cũng không biết người anh em tốt này của mình thậm chí còn không xài đến tay, trong sáng đến vậy luôn sao?
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói non choẹt của tiểu hệ thống vang lên: [Ký chủ ký chủ, đột nhiên tôi phát hiện ra Tạ Vinh Quân rước phải phiền phức rồi! Nếu anh ta không xử lý tốt thì nói không chừng sắp tới sẽ vợ con ly tán thật ấy, cô có muốn nghe không?]
Sắc mặt của Tạ Vinh Quân thay đổi.
Không chỉ cô ta mà Trần Ngọc Hương và Hoắc Tương cũng đồng cảm sâu sắc.
Ai có chồng thì lặng lẽ nhéo chồng mình một cái, ai tạm thời vẫn chưa lấy chồng thì lại tưởng tượng đến cảnh sau này phải tìm một người chồng tốt vừa chiều chuộng vừa quan tâm mình.
Đột nhiên những người đàn ông có mặt ở đây đều cảm thấy nguy cơ.
Đặc biệt là Tạ Vinh Quân.
Triệu Mẫn nhéo vừa nhanh vừa mạnh, đau đến mức anh ta hít ngược một ngụm khí lạnh lại còn không thể lên tiếng.
Có điều, ngay khi Tô Linh Vũ nói “với tình hình của Tạ Võ cũng không thể thiếu có cha ở bên bầu bạn” là anh ta lại ưỡn thẳng ngực, bộ dáng vô cùng hăng hái và tràn trề sức lực.
Triệu Mẫn vẫn chưa thỏa chí: “Em dâu, em có thể nói thêm vài câu nữa không?”
“Cũng không còn gì khác.” Tô Linh Vũ chậm rãi đáp: “Tóm lại là làm người nhất định phải có lương tâm thì mới có thể trải qua cuộc sống tốt được, một khi hết lương tâm rồi, cuộc sống trôi qua sẽ càng tốt hơn.”
Triệu Mẫn: “…”
Tạ Vinh Quân: “…”
Người nhà họ Hoắc: “…”
Lời bình này đúng là trong sáng đến cực điểm, có một loại mỹ cảm mặc kệ sống chết của đàn ông.
Đột nhiên, Hoắc Lãng bị bỏ quên nhảy ra, hồ hởi hỏi: “Chị dâu, không phải chị đang ủng hộ chị Triệu ở nhà tạo phản đáy chứ? Đàn ông ở bên ngoài làm việc đã rất vất vả rồi mà về nhà còn phải làm việc nhà, trông con, không phải sẽ mệt muốn chết luôn hay sao?”
“Bác bỏ, ý kiến của cậu không quan trọng.” Tô Linh Vũ giơ cổ tay trắng nõn lên, nói với vẻ khinh thường: “Làm như câu có thể hẹn hò yêu đương ấy.”
Hoắc Lãng: “…”
Đau quá, tại sao lại cảm thấy đầu gối như trúng một mũi tên vậy!
Không chỉ Tô Linh Vũ mà đột nhiên cậu ta còn phát hiện ánh mắt của nữ giới trong nhà nhìn mình đều rất bất mãn, đặc biệt là mẹ mình, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể lôi cái chổi lông gà ra vậy.
Run cầm cập!
[Xem đây là loại đàn ông chó má gì đi.]
[Đúng là cuộc sống trôi qua quá tốt rồi, nếu ở thời đại của bọn ta thì không tên nào lấy được vợ hết.]
Hệ thống khen ngợi: [Đúng quá!]
[Nếu thật sự đụng phải một tên đàn ông chó má không có lòng thương vợ vậy cứ dứt khoát đá anh ta đi, sau đó tìm một người anh trẻ tuổi khỏe khoắn, dung mạo tuấn tú, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi, thế không thơm hơn dựa chuột già hay sao?]
Hệ thống tò mò hỏi: [Ký chủ, Hoắc Diệm cũng là dưa chuột già sao?]
Hoắc Diệm: “…”
Đôi mắt hạnh của cô hơi cong lại, đôi môi đỏ cắn nhẹ, trong lòng phát ra tiếng cười như điên: [Há há ha! Sao anh ta có thể là dưa chuột già được chứ? Đừng thấy anh ta đã từng này tuổi rồi nhưng anh chính là dưa chuột non thủ thân như ngọc vì nữ chính, trong sạch vô cùng nhé, đến ngay cả tay còn không dùng đến thì thôi.]
Dưa chuột non?
Một chữ “non” này khiến Hoắc Lãng “phụt” một tiếng bật cười.
Đối diện với tầm nhìn kinh ngạc của Tô Linh Vũ rồi lại bị ánh mắt giết người của Hoắc Diệm nhìn trúng, mặt cậu ta lại thấy đau, vội vàng nhéo mạnh vào đùi, không dám cười nữa.
Tạ Vinh Quân thì lại liếc mắt nhìn nửa thân dưới của Hoắc Diệm với vẻ cười nhạo, còn cố tình hắng giọng. Anh ta cũng không biết người anh em tốt này của mình thậm chí còn không xài đến tay, trong sáng đến vậy luôn sao?
Đúng lúc này, đột nhiên giọng nói non choẹt của tiểu hệ thống vang lên: [Ký chủ ký chủ, đột nhiên tôi phát hiện ra Tạ Vinh Quân rước phải phiền phức rồi! Nếu anh ta không xử lý tốt thì nói không chừng sắp tới sẽ vợ con ly tán thật ấy, cô có muốn nghe không?]
Sắc mặt của Tạ Vinh Quân thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất