Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi
Chương 20: Bắt Cá
Vương Thúy Nga đang đi về phía sông, nhìn thấy Mộc Ly và Mộc Chính xách theo cá, mắt bà ta sáng ngời, vội bước đến, đưa tay định cướp lấy cá của bọn họ. Trước kia đều là như thế, đồ vật của chị em nhà họ Mộc đều là đồ của bà ta.
Mộc Ly né tránh tay của Vương Thúy Nga, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà muốn làm gì?”
“Đưa cá cho tao, sức khỏe của bác cả mày không được tốt, vừa khéo bồi bổ cho ông ấy”, Vương Thúy Nga nói một cách hùng hồn.
“Muốn cá thì tự ra sống mà bắt”, Mộc Ly nhấc chân đi vòng qua người Vương Thúy Nga.
Trong mắt Mộc Chính lóe lên tia kích động, cậu vội đuổi theo Mộc Ly. Cậu còn tưởng chị sẽ giống như trước đây, đem tất cả cá đưa cho bác gái. Không ngờ chị đã thật sự thay đổi, cậu rất thích chị như lúc này.
Vương Thúy Nga đuổi theo ngăn cản hai người họ: “Bọn mày định tạo phản hả? Tao là bác của bọn mày, ăn cá của bọn mày vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa”.
“Bác à? Ha ha…”, Mộc Ly cười khẩy: “Bà nhìn bà có giống bác của chúng tôi không? Biết rõ chị em tôi không nơi nương tựa, đã không che chở chúng tôi thì thôi, lại còn ngày qua ngày tìm cách chèn ép. Bà nhìn Tiểu Chính đi, rồi nhìn lại con trai của bà, trong lòng bà không cảm thấy chột dạ chút nào à?”
“Mày đừng có mà nói bậy, tao chèn ép bọn mày khi nào?”, cái con nhóc này đúng là miệng lưỡi ngày càng sắc bén.
Mộc Ly hừ lạnh, nhìn Vương Thúy Nga bằng ánh mắt lạnh thấu xương: “Sau này nhà chúng tôi và nhà bà chẳng có quan hệ gì cả, nếu bà còn dám đến nhà tôi, cái chân nào bước vào, tôi sẽ chặt bỏ cái chân đó”.
Giọng cô ngày càng lạnh lùng, như gió đông cắt da cắt thịt.
Vương Thúy Nga nhịn không được rùng mình một cái. Chẳng lẽ con nhóc này trúng tà?
Mộc Ly phớt lờ Vương Thúy Nga, cô và Mộc Chính tiếp tục đi về nhà.
Vương Thúy Nga nghiến răng đầy oán hận, bà ta nổi giận đùng đùng quay về nhà mình. Nhất định bà ta phải nghĩ cách trừng trị con nhóc chết tiệt này một trận mới được, nó càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Về đến nhà, Mộc Ly liền đi thẳng vào nhà bếp, bắt đầu công việc của mình. Hôm nay, lúc ở trên thị trấn, sau khi mua ngân châm, cô đã dùng số tiền còn lại mua bột mì, gạo, gia vị cùng thịt.
Cô cắt thịt thành từng khối rồi đem rửa sạch, sau đó bỏ vào nồi xào sơ qua một lượt. Mộc Ly dự định làm một nồi thịt kho tàu, kế đó nấu một nồi canh cá và xào một đĩa rau.
“Thơm quá! Chị, chị nấu gì đấy?”, Mộc Linh vừa tan ca trở về thì ngửi được mùi thơm, cô bé nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
“Thịt kho tàu”, Mộc Ly đem cất đồ gia vị, rồi đậy vung lại.
“Thịt kho tàu?”, mắt Mộc Linh sáng lên. Từ lúc cô bé có trí nhớ cho đến nay, chỉ có khoảng thời gian 2 năm trước, khi chị cả lập gia đình, cô bé mới được nếm thử món này một lần trên bàn tiệc. Còn chưa nếm thịt mà nước miếng cô bé đã ứa ra rồi.
“Chị! Có khi nào thịt bị nhà của bác cả cướp đi không?”, nghĩ đến Vương Thúy Nga, Mộc Linh bỗng cảm thấy lo lắng.
“Sẽ không đâu, em cứ yên tâm, nếu bọn họ dám đến, chị sẽ đánh đuổi bọn họ đi”, Mộc Ly duỗi tay xoa đầu Mộc Linh, nhìn gương mặt đen nhẻm với đôi gò má cao gầy của cô bé, trong mắt cô tràn đầy thương tiếc: “Đi nghỉ một lát đi, đợi đồ ăn chín, chị sẽ gọi em”.
“Em không mệt, để em giúp chị nhóm lửa”, Mộc Linh đi đến cạnh bếp, ngồi xuống rồi dùng kẹp gắp mấy khối than bỏ vào lòng bếp. Nghe thấy mùi thịt, cô bé bỗng có cảm giác thật hạnh phúc.
“Chị, đã giết cá xong rồi”, Mộc Chính bưng rổ cá đi vào, liếc nhìn cái nồi trên bếp, cậu không khỏi nuốt nước bọt. Lúc ở ngoài, cậu đã nghe thấy mùi thơm bay ra, suýt nữa thì nước bọt đã tứa ra ngoài.
Mộc Ly nhận lấy cá, dùng nước rửa sơ ra một lượt rồi bắt đầu nước: “Tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon”.
“Được ạ!”, Mộc Linh và Mộc Chính đồng thanh đáp, trên gương mặt đen gầy bừng lên nụ cười rực rỡ.
Mộc Ly né tránh tay của Vương Thúy Nga, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà muốn làm gì?”
“Đưa cá cho tao, sức khỏe của bác cả mày không được tốt, vừa khéo bồi bổ cho ông ấy”, Vương Thúy Nga nói một cách hùng hồn.
“Muốn cá thì tự ra sống mà bắt”, Mộc Ly nhấc chân đi vòng qua người Vương Thúy Nga.
Trong mắt Mộc Chính lóe lên tia kích động, cậu vội đuổi theo Mộc Ly. Cậu còn tưởng chị sẽ giống như trước đây, đem tất cả cá đưa cho bác gái. Không ngờ chị đã thật sự thay đổi, cậu rất thích chị như lúc này.
Vương Thúy Nga đuổi theo ngăn cản hai người họ: “Bọn mày định tạo phản hả? Tao là bác của bọn mày, ăn cá của bọn mày vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa”.
“Bác à? Ha ha…”, Mộc Ly cười khẩy: “Bà nhìn bà có giống bác của chúng tôi không? Biết rõ chị em tôi không nơi nương tựa, đã không che chở chúng tôi thì thôi, lại còn ngày qua ngày tìm cách chèn ép. Bà nhìn Tiểu Chính đi, rồi nhìn lại con trai của bà, trong lòng bà không cảm thấy chột dạ chút nào à?”
“Mày đừng có mà nói bậy, tao chèn ép bọn mày khi nào?”, cái con nhóc này đúng là miệng lưỡi ngày càng sắc bén.
Mộc Ly hừ lạnh, nhìn Vương Thúy Nga bằng ánh mắt lạnh thấu xương: “Sau này nhà chúng tôi và nhà bà chẳng có quan hệ gì cả, nếu bà còn dám đến nhà tôi, cái chân nào bước vào, tôi sẽ chặt bỏ cái chân đó”.
Giọng cô ngày càng lạnh lùng, như gió đông cắt da cắt thịt.
Vương Thúy Nga nhịn không được rùng mình một cái. Chẳng lẽ con nhóc này trúng tà?
Mộc Ly phớt lờ Vương Thúy Nga, cô và Mộc Chính tiếp tục đi về nhà.
Vương Thúy Nga nghiến răng đầy oán hận, bà ta nổi giận đùng đùng quay về nhà mình. Nhất định bà ta phải nghĩ cách trừng trị con nhóc chết tiệt này một trận mới được, nó càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Về đến nhà, Mộc Ly liền đi thẳng vào nhà bếp, bắt đầu công việc của mình. Hôm nay, lúc ở trên thị trấn, sau khi mua ngân châm, cô đã dùng số tiền còn lại mua bột mì, gạo, gia vị cùng thịt.
Cô cắt thịt thành từng khối rồi đem rửa sạch, sau đó bỏ vào nồi xào sơ qua một lượt. Mộc Ly dự định làm một nồi thịt kho tàu, kế đó nấu một nồi canh cá và xào một đĩa rau.
“Thơm quá! Chị, chị nấu gì đấy?”, Mộc Linh vừa tan ca trở về thì ngửi được mùi thơm, cô bé nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
“Thịt kho tàu”, Mộc Ly đem cất đồ gia vị, rồi đậy vung lại.
“Thịt kho tàu?”, mắt Mộc Linh sáng lên. Từ lúc cô bé có trí nhớ cho đến nay, chỉ có khoảng thời gian 2 năm trước, khi chị cả lập gia đình, cô bé mới được nếm thử món này một lần trên bàn tiệc. Còn chưa nếm thịt mà nước miếng cô bé đã ứa ra rồi.
“Chị! Có khi nào thịt bị nhà của bác cả cướp đi không?”, nghĩ đến Vương Thúy Nga, Mộc Linh bỗng cảm thấy lo lắng.
“Sẽ không đâu, em cứ yên tâm, nếu bọn họ dám đến, chị sẽ đánh đuổi bọn họ đi”, Mộc Ly duỗi tay xoa đầu Mộc Linh, nhìn gương mặt đen nhẻm với đôi gò má cao gầy của cô bé, trong mắt cô tràn đầy thương tiếc: “Đi nghỉ một lát đi, đợi đồ ăn chín, chị sẽ gọi em”.
“Em không mệt, để em giúp chị nhóm lửa”, Mộc Linh đi đến cạnh bếp, ngồi xuống rồi dùng kẹp gắp mấy khối than bỏ vào lòng bếp. Nghe thấy mùi thịt, cô bé bỗng có cảm giác thật hạnh phúc.
“Chị, đã giết cá xong rồi”, Mộc Chính bưng rổ cá đi vào, liếc nhìn cái nồi trên bếp, cậu không khỏi nuốt nước bọt. Lúc ở ngoài, cậu đã nghe thấy mùi thơm bay ra, suýt nữa thì nước bọt đã tứa ra ngoài.
Mộc Ly nhận lấy cá, dùng nước rửa sơ ra một lượt rồi bắt đầu nước: “Tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon”.
“Được ạ!”, Mộc Linh và Mộc Chính đồng thanh đáp, trên gương mặt đen gầy bừng lên nụ cười rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất