Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi
Chương 22: Bị Rắn Cắn
Mộc Ly đi đến cổng chính, thả rắn lục nhỏ ra: “Dạy dỗ bọn họ một chút!”
Nếu cô tự ra tay thì sẽ bị người trong thôn nói là hỗn láo với người lớn, tuy cô không quan tâm đến mấy lời đó, nhưng nếu có biện pháp phòng tránh thì đương nhiên là tốt nhất.
“Nhưng bọn họ thối quá!”, rắn lục nhỏ không quá sẵn lòng.
Mộc Ly lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ ta định ngày mai sẽ đi tìm người bệnh, giúp bọn họ chữa bệnh, nếu vậy thì… để tính sau đi”.
Cô biết rắn lục nhỏ cũng muốn sớm mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp.
“Để em đi là được rồi chứ gì!”, rắn lục nhỏ mếu máo, nó trừng mắt nhìn Mộc Ly một cái rồi chui ra ngoài thông qua khe cửa.
“Rắn…”
Ngoài cửa vang lên tiếng thét của Vương Thúy Nga, kế đó là âm thâm kêu gào thảm thiết của ba người.
“Á… cứu mạng… tôi bị rắn cắn rồi, mau cứu mạng…”
Rắn lục nhỏ quay trở lại tay Mộc Ly, bày ra vẻ mặt u oán: “Em muốn đi súc miệng, bọn họ thật sự rất thối”.
Vừa nãy, suýt nữa thì nó đã nôn ra.
“Khổ cực cho mi!”, Mộc Ly điểm điểm đầu rắn lục nhỏ, sau đó thu nó vào không gian.
Cô mở cửa thì thấy ba người ôm lấy miệng vết thương, kêu gào thảm thiết: “Ôi chao! Mọi người sao vậy?”
“Con nhóc chết tiệt kia, mày không thấy bọn tao bị rắn cắn à? Mau đi gọi bác sĩ Hướng!”, giờ phút này, Vương Thúy Nga sợ muốn chết, nhìn màu sắc của con rắn kia, bà ta đoán chắc nó là rắn độc.
“Rắn? Rắn ở đâu? Ôi chao! Chân tôi mềm nhũn rồi này, không được rồi, tôi cảm thấy thật chóng mặt”, Mộc Ly vịn khung cửa, vờ như sắp té xỉu đến nơi. Rắn lục nhỏ vốn có thể tự khống chế, nếu nó mà phóng độc thì bọn họ đã lập tức mất mạng, làm gì có thời gian chờ cứu giúp.
Vừa nãy, cô chỉ bảo rắn lục nhỏ dạy cho đám người này một bài học, thế nên, mấy người Vương Thúy Nga sẽ không chết, cùng lắm thì miệng vết thương bị thối rữa, phải nằm trên giường vài ngày mà thôi.
Tiếng động bên này nhanh chóng hấp dẫn các thôn dân, mọi người lục tục chạy đến.
“Chuyện này là sao?”
“Vừa nãy tôi còn nghe thấy giọng nói rộn ràng của Vương Thúy Nga, sao chỉ mới đây thôi mà đã như vậy rồi?”
“Bọn họ bị rắn cắn…”, giọng Mộc Ly run run, ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm trên mặt đất. Không lâu trước đó chủ nhân thân thể này đã bị rắn cắn, nên sợ rắn cũng là chuyện rất bình thường.
“Bị rắn cắn hả? Vậy thì bó tay rồi, mau đưa đến trạm y tế đi”.
“Hi vọng đừng là rắn độc, bằng không thì tiêu!”
“Mau, mau, mau, nâng bọn họ lên”.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa ba người Vương Thúy Nga đến trạm y tế.
Mộc Ly thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại rồi đi vào bếp. Lần này tai có thể yên tĩnh được vài hôm rồi!
“Chị, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”, Mộc Chính và Mộc Ly vừa đem giấu canh cá với thịt kho tàu xong.
“Mấy người Vương Thúy Nga bị rắn cắn, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm”.
“Được!”, Mộc Chính và Mộc Linh liền chạy đi lấy canh cá và thịt kho tàu ra, bày lên bàn.
Ba người ăn như gió cuốn, chỉ chốc lát đã ăn sạch thức ăn trên bàn.
Mộc Chính ợ một cái, lộ vẻ thỏa mãn: “Lâu rồi không được ăn no như vậy, nếu sau này ngày nào cũng được ăn thế này thì hay biết mấy”.
“Ừm”, Mộc Linh gật đầu đồng ý, cô bé liếm liếm môi, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, dường như hương vị thịt kho tàu vẫn còn lưu lại ở vành môi.
“Yên tâm, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày một tốt hơn”, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ đến thị trấn tìm bệnh nhân, hiện tại không phải ngày mùa, xin nghỉ phép hẳn sẽ không quá khó khăn. Cô phải tranh thủ tích lũy đủ lực công đức, mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp, không biết khi cái tháp này được mở ra, nó sẽ mang đến cho cô bất ngờ lớn như thế nào?
“Rầm! Rầm! Rầm!”, lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Nếu cô tự ra tay thì sẽ bị người trong thôn nói là hỗn láo với người lớn, tuy cô không quan tâm đến mấy lời đó, nhưng nếu có biện pháp phòng tránh thì đương nhiên là tốt nhất.
“Nhưng bọn họ thối quá!”, rắn lục nhỏ không quá sẵn lòng.
Mộc Ly lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ ta định ngày mai sẽ đi tìm người bệnh, giúp bọn họ chữa bệnh, nếu vậy thì… để tính sau đi”.
Cô biết rắn lục nhỏ cũng muốn sớm mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp.
“Để em đi là được rồi chứ gì!”, rắn lục nhỏ mếu máo, nó trừng mắt nhìn Mộc Ly một cái rồi chui ra ngoài thông qua khe cửa.
“Rắn…”
Ngoài cửa vang lên tiếng thét của Vương Thúy Nga, kế đó là âm thâm kêu gào thảm thiết của ba người.
“Á… cứu mạng… tôi bị rắn cắn rồi, mau cứu mạng…”
Rắn lục nhỏ quay trở lại tay Mộc Ly, bày ra vẻ mặt u oán: “Em muốn đi súc miệng, bọn họ thật sự rất thối”.
Vừa nãy, suýt nữa thì nó đã nôn ra.
“Khổ cực cho mi!”, Mộc Ly điểm điểm đầu rắn lục nhỏ, sau đó thu nó vào không gian.
Cô mở cửa thì thấy ba người ôm lấy miệng vết thương, kêu gào thảm thiết: “Ôi chao! Mọi người sao vậy?”
“Con nhóc chết tiệt kia, mày không thấy bọn tao bị rắn cắn à? Mau đi gọi bác sĩ Hướng!”, giờ phút này, Vương Thúy Nga sợ muốn chết, nhìn màu sắc của con rắn kia, bà ta đoán chắc nó là rắn độc.
“Rắn? Rắn ở đâu? Ôi chao! Chân tôi mềm nhũn rồi này, không được rồi, tôi cảm thấy thật chóng mặt”, Mộc Ly vịn khung cửa, vờ như sắp té xỉu đến nơi. Rắn lục nhỏ vốn có thể tự khống chế, nếu nó mà phóng độc thì bọn họ đã lập tức mất mạng, làm gì có thời gian chờ cứu giúp.
Vừa nãy, cô chỉ bảo rắn lục nhỏ dạy cho đám người này một bài học, thế nên, mấy người Vương Thúy Nga sẽ không chết, cùng lắm thì miệng vết thương bị thối rữa, phải nằm trên giường vài ngày mà thôi.
Tiếng động bên này nhanh chóng hấp dẫn các thôn dân, mọi người lục tục chạy đến.
“Chuyện này là sao?”
“Vừa nãy tôi còn nghe thấy giọng nói rộn ràng của Vương Thúy Nga, sao chỉ mới đây thôi mà đã như vậy rồi?”
“Bọn họ bị rắn cắn…”, giọng Mộc Ly run run, ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm trên mặt đất. Không lâu trước đó chủ nhân thân thể này đã bị rắn cắn, nên sợ rắn cũng là chuyện rất bình thường.
“Bị rắn cắn hả? Vậy thì bó tay rồi, mau đưa đến trạm y tế đi”.
“Hi vọng đừng là rắn độc, bằng không thì tiêu!”
“Mau, mau, mau, nâng bọn họ lên”.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa ba người Vương Thúy Nga đến trạm y tế.
Mộc Ly thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại rồi đi vào bếp. Lần này tai có thể yên tĩnh được vài hôm rồi!
“Chị, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”, Mộc Chính và Mộc Ly vừa đem giấu canh cá với thịt kho tàu xong.
“Mấy người Vương Thúy Nga bị rắn cắn, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm”.
“Được!”, Mộc Chính và Mộc Linh liền chạy đi lấy canh cá và thịt kho tàu ra, bày lên bàn.
Ba người ăn như gió cuốn, chỉ chốc lát đã ăn sạch thức ăn trên bàn.
Mộc Chính ợ một cái, lộ vẻ thỏa mãn: “Lâu rồi không được ăn no như vậy, nếu sau này ngày nào cũng được ăn thế này thì hay biết mấy”.
“Ừm”, Mộc Linh gật đầu đồng ý, cô bé liếm liếm môi, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, dường như hương vị thịt kho tàu vẫn còn lưu lại ở vành môi.
“Yên tâm, sau này cuộc sống của chúng ta sẽ ngày một tốt hơn”, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ đến thị trấn tìm bệnh nhân, hiện tại không phải ngày mùa, xin nghỉ phép hẳn sẽ không quá khó khăn. Cô phải tranh thủ tích lũy đủ lực công đức, mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp, không biết khi cái tháp này được mở ra, nó sẽ mang đến cho cô bất ngờ lớn như thế nào?
“Rầm! Rầm! Rầm!”, lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất