Ngày Ngày Nhặt Rác, Ta Thành Đại Lão Lúc Nào Không Hay
Chương 12:
Lê Tinh run rẩy kẹp một miếng lên xem kỹ, màu như vàng ròng, mùi như quế, vị như mật ong——tổ sư ơi, đây, đây chẳng phải là bí ngô vàng sao!
Linh thảo cực phẩm có tiền cũng không mua được?!
Trời ơi, đây còn không phải là rau cao cấp sao? Nếu mang những thứ này đến thế giới của Lê Tinh, liền có thể gây nên một trận mưa máu tanh.
Nghe ý của Anna, những loại linh thảo này đều do nhà cô ấy trồng, gia đình nào thế này, lại có cả linh mạch?
Nhưng Anna không cần phải lừa cô, chẳng lẽ phong tục ở đây là dùng linh thảo làm thức ăn? Đâu đâu cũng là nhất phẩm, cực phẩm nhiều như lông trâu? Nếu thực sự như vậy thì thì——
Quá——! Sướng——! Rồi——!
Lê Tinh cúi đầu ăn ngấu nghiến, cảm nhận được hơi ấm không ngừng trong cơ thể, cảm giác kinh mạch được linh khí gột rửa từng lần, những giọt nước mắt vì xúc động chảy dài trên khóe mắt.
Lê gia không thiếu tiền nhưng đó đều là vàng bạc của thế tục, linh thảo linh thạch cần thiết cho việc tu luyện, đừng nói Lê gia không có nhiều, dù là các gia tộc tu tiên trên Lam Tinh cũng đều thiếu.
Xét về góc độ của giới tu tiên, Lê Tinh chắc chắn là một tu sĩ nghèo, không ngờ kiếp này còn có một ngày được ăn linh thảo cực phẩm như ăn rau, quả thực giống như đang nằm mơ.
Tuy nhiên, kỳ trân dị thảo tuy tốt nhưng đối với tu sĩ nhân tộc, luyện thành đan dược rồi dùng, đảm bảo linh lực trong linh thảo ôn hòa hơn, giải phóng chậm rãi mới là cách an toàn, ăn trực tiếp rất dễ bị linh khí phản phệ, thậm chí nổ tung cơ thể mà chết.
Tái Ông thất mã, yên tri phi phúc*, nếu không phải đan điền của cô bị đánh nét, cơ thể như cái rây không thể chứa linh khí, chỉ bằng những loại linh thảo vừa ăn vào thôi, cơ thể cô không nổ tung thì cũng phải lột một lớp da.
(*: nghĩa đen là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc; nghĩa bóng là: Họa phúc ở đời khó mà lường trước)
"Cô Anna, những... món ăn này, thực sự đều do cô trồng sao?"
"Đúng vậy." Nhìn cô bé ăn vài miếng thức ăn mà vẻ mặt kinh ngạc, Anna cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, những món ăn bình thường như vậy, vậy mà lại có thể khiến cô bé rơi nước mắt, đứa trẻ này thật sự chưa từng có một ngày tháng tốt đẹp, khiến người ta đau lòng.
"Đại lục chúng ta đang sống có tên là Càn Nguyên, rộng lớn vô biên. Động thực vật trên lục địa này có thể nói là vô số kể. Thế giới này có hai loại nguyên lực——nguyên lực nguyên tố và nguyên lực hỗn độn, trong đó nguyên lực nguyên tố có lợi cho người Càn Nguyên chúng ta, có thể tăng cường thể chất, kích thích tiềm năng, là nguồn gốc để chúng ta sinh sôi nảy nở. Nhưng nguyên lực hỗn độn lại tàn bạo và nguy hiểm, có hại cho cơ thể, tiếp xúc quá nhiều thậm chí có thể mất mạng."
"Tất cả động thực vật trên lục địa Càn Nguyên đều đồng thời chứa hai loại nguyên lực, để không hấp thụ quá nhiều nguyên lực hỗn độn, thức ăn, đặc biệt là thức ăn thực vật, trước khi đưa vào miệng phải trải qua quá trình thanh lọc, loại bỏ nguyên lực hỗn độn."
Linh thảo cực phẩm có tiền cũng không mua được?!
Trời ơi, đây còn không phải là rau cao cấp sao? Nếu mang những thứ này đến thế giới của Lê Tinh, liền có thể gây nên một trận mưa máu tanh.
Nghe ý của Anna, những loại linh thảo này đều do nhà cô ấy trồng, gia đình nào thế này, lại có cả linh mạch?
Nhưng Anna không cần phải lừa cô, chẳng lẽ phong tục ở đây là dùng linh thảo làm thức ăn? Đâu đâu cũng là nhất phẩm, cực phẩm nhiều như lông trâu? Nếu thực sự như vậy thì thì——
Quá——! Sướng——! Rồi——!
Lê Tinh cúi đầu ăn ngấu nghiến, cảm nhận được hơi ấm không ngừng trong cơ thể, cảm giác kinh mạch được linh khí gột rửa từng lần, những giọt nước mắt vì xúc động chảy dài trên khóe mắt.
Lê gia không thiếu tiền nhưng đó đều là vàng bạc của thế tục, linh thảo linh thạch cần thiết cho việc tu luyện, đừng nói Lê gia không có nhiều, dù là các gia tộc tu tiên trên Lam Tinh cũng đều thiếu.
Xét về góc độ của giới tu tiên, Lê Tinh chắc chắn là một tu sĩ nghèo, không ngờ kiếp này còn có một ngày được ăn linh thảo cực phẩm như ăn rau, quả thực giống như đang nằm mơ.
Tuy nhiên, kỳ trân dị thảo tuy tốt nhưng đối với tu sĩ nhân tộc, luyện thành đan dược rồi dùng, đảm bảo linh lực trong linh thảo ôn hòa hơn, giải phóng chậm rãi mới là cách an toàn, ăn trực tiếp rất dễ bị linh khí phản phệ, thậm chí nổ tung cơ thể mà chết.
Tái Ông thất mã, yên tri phi phúc*, nếu không phải đan điền của cô bị đánh nét, cơ thể như cái rây không thể chứa linh khí, chỉ bằng những loại linh thảo vừa ăn vào thôi, cơ thể cô không nổ tung thì cũng phải lột một lớp da.
(*: nghĩa đen là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc; nghĩa bóng là: Họa phúc ở đời khó mà lường trước)
"Cô Anna, những... món ăn này, thực sự đều do cô trồng sao?"
"Đúng vậy." Nhìn cô bé ăn vài miếng thức ăn mà vẻ mặt kinh ngạc, Anna cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, những món ăn bình thường như vậy, vậy mà lại có thể khiến cô bé rơi nước mắt, đứa trẻ này thật sự chưa từng có một ngày tháng tốt đẹp, khiến người ta đau lòng.
"Đại lục chúng ta đang sống có tên là Càn Nguyên, rộng lớn vô biên. Động thực vật trên lục địa này có thể nói là vô số kể. Thế giới này có hai loại nguyên lực——nguyên lực nguyên tố và nguyên lực hỗn độn, trong đó nguyên lực nguyên tố có lợi cho người Càn Nguyên chúng ta, có thể tăng cường thể chất, kích thích tiềm năng, là nguồn gốc để chúng ta sinh sôi nảy nở. Nhưng nguyên lực hỗn độn lại tàn bạo và nguy hiểm, có hại cho cơ thể, tiếp xúc quá nhiều thậm chí có thể mất mạng."
"Tất cả động thực vật trên lục địa Càn Nguyên đều đồng thời chứa hai loại nguyên lực, để không hấp thụ quá nhiều nguyên lực hỗn độn, thức ăn, đặc biệt là thức ăn thực vật, trước khi đưa vào miệng phải trải qua quá trình thanh lọc, loại bỏ nguyên lực hỗn độn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất