Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 11: Địa Vị Khó Giữ
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Trong lúc đang nói chuyện, năm người đi ra khỏi khu dân cư.
Bởi vì lúc Cốc Vũ vào khu dân cư đã dọn dẹp một lượt, bốn người Thương Mặc vào lại dọn thêm một lần nữa nên số lượng tang thi trong khu nhà không nhiều. Chẳng qua may mắn của bọn cô có vẻ không cao lắm, vừa hay gặp một con tang thi đang lượn lờ qua bên này.
Ngửi được mùi thịt người khá nồng, con tang thi kia vọt trực tiếp về phía bọn cô.
Bàng Hưng rút đao gắn bên hông ra, đang chuẩn bị xông lên thì một cái dây mây đột nhiên vòng ngay qua trước mắt anh ấy, chỉ trong chớp mắt đã đâm thủng đầu tang thi.
Con tang thi ngã xuống, dây mây còn mân mê trong đầu nó một lát rồi mới cuốn lấy một viên tinh hạch thu về. Cốc Vũ lấy túi nước ở trong túi bên cạnh ba lô ra, dội lên tinh hạch, rửa sạch rồi lau khô, thu vào trong ba lô.
“Xong rồi, đi thôi!” Cốc Vũ đi tiếp về phía trước, rất có một loại cảm giác như chị đại.
Thương Mặc: “……”
Đồ Thịnh: “!!!”
Lâm Thịnh Đông: “Em gái… còn là một dị năng giả song hệ á!”
Bàng Hưng: “Lợi hại thật.”
Bốn người ngây ngốc trong gió, cô bé con này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của bọn anh. Hóa ra bọn anh đã nhặt được một vị đại thần chứ không phải bé đáng thương cầu bảo vệ.
Ba người Lâm Thịnh Đông nhìn về phía Thương Mặc, không biết tại sao bỗng có chút đồng tình với đội trưởng đáng thương nhà mình.
“Đội trưởng, sau này địa vị gia đình chỉ sợ khó giữ đó nha.” Lâm Thịnh đồng cảm khái một tiếng, tay vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, sau đó ngay lập tức đổi sang gương mặt tươi cười lao về phía Cốc Vũ: “Em gái, đợi anh với.”
Thương Mặc: “???” Nhà mi đang nói gì đó?
Bàng Hưng dùng ngôn từ uyển chuyển hơn nhiều để nói lời an ủi: “Đội trưởng đừng có nản chí, anh chắc chắn cũng có thể thức tỉnh dị năng. Em đây đứng về phía em gái trước, sau này anh chiếm vị thế cao sẽ tính sau. Đây cũng là chuyện bình thường.”
Đồ Thịnh nắm chặt tay, nói lời cổ vũ: “Đội trưởng cố lên, bọn em đều là hậu thuẫn chắc chắn cho anh, tuyệt đối không để kẻ khác cướp em gái đi.”
“……”
Đột nhiên thấy tình cảm bạn bè không còn nữa, giờ chỉ muốn đánh chết ba tên đồng đội lẻo mép này.
Anh thở dài một hơi, yên lặng đuổi theo bốn người.
“Em gái, dây mây này của em xịn phết nhỉ?” Lâm Thịnh Đông bước hai bước đã đuổi kịp Cốc Vũ, hỏi với giọng tò mò.
Một đường này của bọn anh chưa từng gặp qua dị năng giả song hệ.
“Anh thấy dây mây này có thể to ra, cũng có thể thu nhỏ lại, nếu dùng tốt thì dị năng này cũng rất đỉnh.” Bàng Hưng đuổi kịp, nhanh chóng tham gia vào đề tài.
Cốc Vũ khống chế dây mây giết một con tang thi, đồng thời không quên trả lời: “Dây mây này giống như cánh tay và đôi mắt của em, nó có thể giúp em làm rất nhiều chuyện. Lúc ấy có thể thoát ra khỏi Trung tâm nghiên cứu tất cả đều nhờ nó giúp em điều tra tình hình, nhanh chóng tránh thoát tang thi.”
“Còn có tác dụng này nữa?” Đồ Thịnh ngạc nhiên nhìn dây mây đang làm việc vất vả, hai mắt tỏa sáng.
Mấy người khác càng thêm cảm thấy đã nhặt được bảo bối.
Sau khi ra khỏi khu nhà ở, Thương Mặc nhanh chóng sắp xếp đội hình mới. Trong năm người Cốc Vũ có lực chiến đấu mạnh nhất, vậy nên Thương Mặc xếp cô đi trước đội ngũ, giữ vị trí xung phong chủ lực. Thương Mặc và Lâm Thịnh Đông đi theo hai bên cạnh Cốc Vũ, phòng ngừa tang thi lao tới từ hai hướng trái phải. Đồ Thịnh và Bàng Hưng cản phía sau, chú ý những con tang thi có thể đột nhiên nhảy ra.
Đương nhiên đội hình này chưa phải chặt chẽ tuyệt đối, chẳng qua sắp xếp vị trí phòng thủ đại khái cho mọi người chứ thực tế mỗi chỗ vẫn tương đối rời rạc, tính tự do khá cao nên đủ để đối phó với đa số tình huống phát sinh đột ngột.
Trung tâm nghiên cứu nằm ở phía tây thành phố bên cạnh nhưng không phải vùng ngoại ô thành phố hoang vắng. Xung quanh đây vẫn có rất nhiều cao ốc, chẳng qua vì núi lớn cách trở lại đối diện với vùng ngoại thành nên mới có khoảng cách xa như vậy.
Vị trí hiện tại của mọi người đang nằm ở hướng đông nam của thành phố. Nếu muốn tới Trung tâm nghiên cứu thì trước hết phải đi qua thành phố.
Dọc theo đường đi năm người đều rất cẩn thận, tránh những quảng trường, siêu thị, chợ nông sản hoặc những nơi tương tự có tụ tập đông dân cư. Tuy nhiên chẳng bao lâu cả đám đã gặp vấn đề.
Cách trung tâm nghiên cứu một con sông, lộ trình khoảng một giờ lại chỉ có một cây cầu có thể bước sang phía đối diện. Nếu đi từ hướng khác của cây cầu theo đường vòng thì tính qua tính lại sẽ tốn nhiều thời gian hơn, mọi người ít nhất phải đi thêm khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ.
Vấn đề ở đây nằm ở chỗ vị trí mọi người đang đứng nằm đúng khu vực dân cư đông đúc, năng lực buổi tối của tang thi sẽ tăng lên trên diện rộng, tuyệt đối không thể ở lại nơi này qua đêm.
Bây giờ đã bốn giờ chiều, cả đám không còn thời gian dư thừa để lãng phí nữa.
Trong lúc đang nói chuyện, năm người đi ra khỏi khu dân cư.
Bởi vì lúc Cốc Vũ vào khu dân cư đã dọn dẹp một lượt, bốn người Thương Mặc vào lại dọn thêm một lần nữa nên số lượng tang thi trong khu nhà không nhiều. Chẳng qua may mắn của bọn cô có vẻ không cao lắm, vừa hay gặp một con tang thi đang lượn lờ qua bên này.
Ngửi được mùi thịt người khá nồng, con tang thi kia vọt trực tiếp về phía bọn cô.
Bàng Hưng rút đao gắn bên hông ra, đang chuẩn bị xông lên thì một cái dây mây đột nhiên vòng ngay qua trước mắt anh ấy, chỉ trong chớp mắt đã đâm thủng đầu tang thi.
Con tang thi ngã xuống, dây mây còn mân mê trong đầu nó một lát rồi mới cuốn lấy một viên tinh hạch thu về. Cốc Vũ lấy túi nước ở trong túi bên cạnh ba lô ra, dội lên tinh hạch, rửa sạch rồi lau khô, thu vào trong ba lô.
“Xong rồi, đi thôi!” Cốc Vũ đi tiếp về phía trước, rất có một loại cảm giác như chị đại.
Thương Mặc: “……”
Đồ Thịnh: “!!!”
Lâm Thịnh Đông: “Em gái… còn là một dị năng giả song hệ á!”
Bàng Hưng: “Lợi hại thật.”
Bốn người ngây ngốc trong gió, cô bé con này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của bọn anh. Hóa ra bọn anh đã nhặt được một vị đại thần chứ không phải bé đáng thương cầu bảo vệ.
Ba người Lâm Thịnh Đông nhìn về phía Thương Mặc, không biết tại sao bỗng có chút đồng tình với đội trưởng đáng thương nhà mình.
“Đội trưởng, sau này địa vị gia đình chỉ sợ khó giữ đó nha.” Lâm Thịnh đồng cảm khái một tiếng, tay vỗ vỗ bả vai Thương Mặc, sau đó ngay lập tức đổi sang gương mặt tươi cười lao về phía Cốc Vũ: “Em gái, đợi anh với.”
Thương Mặc: “???” Nhà mi đang nói gì đó?
Bàng Hưng dùng ngôn từ uyển chuyển hơn nhiều để nói lời an ủi: “Đội trưởng đừng có nản chí, anh chắc chắn cũng có thể thức tỉnh dị năng. Em đây đứng về phía em gái trước, sau này anh chiếm vị thế cao sẽ tính sau. Đây cũng là chuyện bình thường.”
Đồ Thịnh nắm chặt tay, nói lời cổ vũ: “Đội trưởng cố lên, bọn em đều là hậu thuẫn chắc chắn cho anh, tuyệt đối không để kẻ khác cướp em gái đi.”
“……”
Đột nhiên thấy tình cảm bạn bè không còn nữa, giờ chỉ muốn đánh chết ba tên đồng đội lẻo mép này.
Anh thở dài một hơi, yên lặng đuổi theo bốn người.
“Em gái, dây mây này của em xịn phết nhỉ?” Lâm Thịnh Đông bước hai bước đã đuổi kịp Cốc Vũ, hỏi với giọng tò mò.
Một đường này của bọn anh chưa từng gặp qua dị năng giả song hệ.
“Anh thấy dây mây này có thể to ra, cũng có thể thu nhỏ lại, nếu dùng tốt thì dị năng này cũng rất đỉnh.” Bàng Hưng đuổi kịp, nhanh chóng tham gia vào đề tài.
Cốc Vũ khống chế dây mây giết một con tang thi, đồng thời không quên trả lời: “Dây mây này giống như cánh tay và đôi mắt của em, nó có thể giúp em làm rất nhiều chuyện. Lúc ấy có thể thoát ra khỏi Trung tâm nghiên cứu tất cả đều nhờ nó giúp em điều tra tình hình, nhanh chóng tránh thoát tang thi.”
“Còn có tác dụng này nữa?” Đồ Thịnh ngạc nhiên nhìn dây mây đang làm việc vất vả, hai mắt tỏa sáng.
Mấy người khác càng thêm cảm thấy đã nhặt được bảo bối.
Sau khi ra khỏi khu nhà ở, Thương Mặc nhanh chóng sắp xếp đội hình mới. Trong năm người Cốc Vũ có lực chiến đấu mạnh nhất, vậy nên Thương Mặc xếp cô đi trước đội ngũ, giữ vị trí xung phong chủ lực. Thương Mặc và Lâm Thịnh Đông đi theo hai bên cạnh Cốc Vũ, phòng ngừa tang thi lao tới từ hai hướng trái phải. Đồ Thịnh và Bàng Hưng cản phía sau, chú ý những con tang thi có thể đột nhiên nhảy ra.
Đương nhiên đội hình này chưa phải chặt chẽ tuyệt đối, chẳng qua sắp xếp vị trí phòng thủ đại khái cho mọi người chứ thực tế mỗi chỗ vẫn tương đối rời rạc, tính tự do khá cao nên đủ để đối phó với đa số tình huống phát sinh đột ngột.
Trung tâm nghiên cứu nằm ở phía tây thành phố bên cạnh nhưng không phải vùng ngoại ô thành phố hoang vắng. Xung quanh đây vẫn có rất nhiều cao ốc, chẳng qua vì núi lớn cách trở lại đối diện với vùng ngoại thành nên mới có khoảng cách xa như vậy.
Vị trí hiện tại của mọi người đang nằm ở hướng đông nam của thành phố. Nếu muốn tới Trung tâm nghiên cứu thì trước hết phải đi qua thành phố.
Dọc theo đường đi năm người đều rất cẩn thận, tránh những quảng trường, siêu thị, chợ nông sản hoặc những nơi tương tự có tụ tập đông dân cư. Tuy nhiên chẳng bao lâu cả đám đã gặp vấn đề.
Cách trung tâm nghiên cứu một con sông, lộ trình khoảng một giờ lại chỉ có một cây cầu có thể bước sang phía đối diện. Nếu đi từ hướng khác của cây cầu theo đường vòng thì tính qua tính lại sẽ tốn nhiều thời gian hơn, mọi người ít nhất phải đi thêm khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ.
Vấn đề ở đây nằm ở chỗ vị trí mọi người đang đứng nằm đúng khu vực dân cư đông đúc, năng lực buổi tối của tang thi sẽ tăng lên trên diện rộng, tuyệt đối không thể ở lại nơi này qua đêm.
Bây giờ đã bốn giờ chiều, cả đám không còn thời gian dư thừa để lãng phí nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất