Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 22: Thổ Lộ
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Thấy Thương Mặc bày ra thái độ cứng rắn như thế, đám người Trần Nghiệp không tiện nói thêm gì nữa. Bọn gã cũng đã nhìn ra con nhóc con ôm lấy người đàn ông kia mới đóng vai trò chủ đạo trong đội ngũ.
Bọn gã đã đắc tội con nhãi này, kế tiếp dù có đi theo những người trước mắt chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt.
Tuy nhiên tục ngữ có nói, làm việc luôn phải chừa lại một đường, nói chuyện luôn phải để lại một câu.
Trần Nghiệp không lập tức quyết định đi hay ở? Kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, chuyện phải làm mới có thể biết được kết quả cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vừa mới sáng Cốc Vũ đã tỉnh lại, thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong rừng rậm luôn tuân thủ mặt trời mọc bắt đầu làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Cốc Vũ làm yêu tinh nên dĩ nhiên cũng phải vâng theo quy luật làm việc nghỉ ngơi như thế. Mặc dù bây giờ đã trở thành con người nhưng thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô vẫn không thay đổi.
Từ từ mở mắt, đập vào tầm nhìn của cô chính là quân trang màu xanh lục, không biết cô đã chui vào lòng Thương Mặc ngủ từ lúc nào, lại còn ôm eo người ta cứng ngắc cứ như sợ người ta chạy mất không bằng.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Thương Mặc vẫn chưa tỉnh.
Hàng lông mày sắc như kiếm của anh hơi nhăn lại, lông mi dày rậm chạm vào bọng mắt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cũng đang mím chặt. Kỳ thực nếu nhìn kỹ thì diện mạo của Thương Mặc khá đẹp, quan rõ ràng, anh tuấn lại khỏe khoắn, có thể hơi thiếu chút dịu dàng mềm mại nhưng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác một ít xa cách.
Cốc Vũ càng nhìn càng thấy người đàn ông này có vẻ ngoài khá xinh đẹp.
Nhìn quen những đại mỹ nhân nào yếu đuối, nào yêu kiều, nào quyến rũ trong rừng rậm thì mới thấy loại hình có khí chất mạnh mẽ hoàn toàn khác biệt như Thương Mặc mới có thể ngoài ý muốn hấp dẫn hoàn toàn Cốc Vũ.
Yêu tinh hóa hình bất kể nam hay nữ do chịu ảnh hưởng thẩm mỹ của con người nên gần như đều hướng đến định hướng cái đẹp này.
Trong đó đại diện nổi bật nhất chính là tộc Hồ. Dù nam hay nữ, chỉ cần tùy tiện chọn một người cũng đã có thể trở thành mỹ nhân khiến anh hùng một phương phải mê đắm.
Từ mặt nào đó nói rõ hơn, Cốc Vũ là người miễn dịch với cái đẹp, tất cả do cô đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân. Tuyệt đại đa số con người có chút diện mạo đương nhiên xa xa không bằng đám yêu tinh đã tu luyện mấy trăm, thậm trí hàng ngàn năm.
Đương nhiên Thương Mặc hấp dẫn Cốc Vũ nhất không phải ở diện mạo mà đến từ một thân ánh sáng vàng trên người, chỉ nhìn thấy khí công đức đầy mình của anh thôi, Cốc Vũ đã cảm thấy muốn say.
“Ánh sáng vàng siêu to, anh là của em, của em.”
Cô rúc đầu vào lòng Thương Mặc, ôm người ta chặt cứng, trong lòng sung sướng như muốn bay lên, cũng không hề oán trách ông trời đã ném cô đến thế giới đến xíu xiu linh khí cũng không có này nữa.
Thương Mặc bị động tác của Cốc Vũ làm bừng tỉnh, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy lời thổ lộ tùy tiện từ Cốc Vũ.
Lâm Thịnh Đông chế nhạo nhìn Thương Mặc, âm điệu khàn khàn: “Sáng tinh mơ đã cho người ta ăn cơm chó, tốt quá nhỉ?”
“Đến đi, khỏi cần ăn cơm sáng.” Bàng Hưng đứng lên, lười nhác vươn vai, cũng đi qua nói một câu trêu chọc.
Đám Trần Nghiệp cũng tỉnh lại, mấy người nói bọn gã không nghe hết, chỉ loáng thoáng nghe ra lời nói trêu chọc vui đùa nên cũng không chú ý nhiều.
Khi nhìn thấy Cốc Vũ cùng Thương Mặc ngọt ngấy chung một chỗ, chỉ mình Trịnh Nhã Lam không thoải mái, méo miệng, trong lòng tức giận mắng chửi.
Con nhãi tiện nhân, không biết xấu hổ.
“Đứng lên đi!” Thương Mặc xoa xoa đầu Cốc Vũ, khóe miệng cong lên mỉm cười, giọng nói dịu dàng.
Giọng nói tràn ngập từ tính đã trung hòa không ít khí chất lạnh nhạt cứng rắn của riêng anh.
Cốc Vũ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy, dựa vào vách tường nhưng vẫn áp sát chặt chẽ vào người Thương Mặc như cũ. Cô nhìn Thương Mặc, trong lòng có chút rầu rĩ.
Tuy vẫn luôn đi theo bên cạnh Thương Mặc nhưng khí công đức cô ké được chẳng bao nhiêu, vẫn nên tìm cách khác thì hơn. Sớm biết như thế, trước kia cô nên hỏi ông cú mèo nhiều chút xem phải làm thế nào mới có thể cọ được khí công đức?
Mấy anh chị yêu tinh khác cũng chẳng muốn nói cho cô. Đều là một đám quỷ hẹp hòi! Nói cho cô thì đã làm sao?
Bây giờ hay rồi, bên cạnh có một ánh sáng vàng lớn nhường này mà lại chỉ có thể từ từ cọ một chút ké một chút, cô thật quá đáng thương!!!
“Làm sao vậy?” Nhận ra Cốc Vũ nhìn chằm chằm vào mình, Thương Mặc quay đầu lại hỏi.
Cốc Vũ lắc đầu, cô chắc chắn không thể nói cho Thương Mặc biết mình muốn cọ công đức của anh, nhỡ may anh tức giận rồi không cho cô ké công đức thì phải làm sao bây giờ?
Thấy Thương Mặc bày ra thái độ cứng rắn như thế, đám người Trần Nghiệp không tiện nói thêm gì nữa. Bọn gã cũng đã nhìn ra con nhóc con ôm lấy người đàn ông kia mới đóng vai trò chủ đạo trong đội ngũ.
Bọn gã đã đắc tội con nhãi này, kế tiếp dù có đi theo những người trước mắt chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt.
Tuy nhiên tục ngữ có nói, làm việc luôn phải chừa lại một đường, nói chuyện luôn phải để lại một câu.
Trần Nghiệp không lập tức quyết định đi hay ở? Kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, chuyện phải làm mới có thể biết được kết quả cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vừa mới sáng Cốc Vũ đã tỉnh lại, thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong rừng rậm luôn tuân thủ mặt trời mọc bắt đầu làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Cốc Vũ làm yêu tinh nên dĩ nhiên cũng phải vâng theo quy luật làm việc nghỉ ngơi như thế. Mặc dù bây giờ đã trở thành con người nhưng thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô vẫn không thay đổi.
Từ từ mở mắt, đập vào tầm nhìn của cô chính là quân trang màu xanh lục, không biết cô đã chui vào lòng Thương Mặc ngủ từ lúc nào, lại còn ôm eo người ta cứng ngắc cứ như sợ người ta chạy mất không bằng.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Thương Mặc vẫn chưa tỉnh.
Hàng lông mày sắc như kiếm của anh hơi nhăn lại, lông mi dày rậm chạm vào bọng mắt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cũng đang mím chặt. Kỳ thực nếu nhìn kỹ thì diện mạo của Thương Mặc khá đẹp, quan rõ ràng, anh tuấn lại khỏe khoắn, có thể hơi thiếu chút dịu dàng mềm mại nhưng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác một ít xa cách.
Cốc Vũ càng nhìn càng thấy người đàn ông này có vẻ ngoài khá xinh đẹp.
Nhìn quen những đại mỹ nhân nào yếu đuối, nào yêu kiều, nào quyến rũ trong rừng rậm thì mới thấy loại hình có khí chất mạnh mẽ hoàn toàn khác biệt như Thương Mặc mới có thể ngoài ý muốn hấp dẫn hoàn toàn Cốc Vũ.
Yêu tinh hóa hình bất kể nam hay nữ do chịu ảnh hưởng thẩm mỹ của con người nên gần như đều hướng đến định hướng cái đẹp này.
Trong đó đại diện nổi bật nhất chính là tộc Hồ. Dù nam hay nữ, chỉ cần tùy tiện chọn một người cũng đã có thể trở thành mỹ nhân khiến anh hùng một phương phải mê đắm.
Từ mặt nào đó nói rõ hơn, Cốc Vũ là người miễn dịch với cái đẹp, tất cả do cô đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân. Tuyệt đại đa số con người có chút diện mạo đương nhiên xa xa không bằng đám yêu tinh đã tu luyện mấy trăm, thậm trí hàng ngàn năm.
Đương nhiên Thương Mặc hấp dẫn Cốc Vũ nhất không phải ở diện mạo mà đến từ một thân ánh sáng vàng trên người, chỉ nhìn thấy khí công đức đầy mình của anh thôi, Cốc Vũ đã cảm thấy muốn say.
“Ánh sáng vàng siêu to, anh là của em, của em.”
Cô rúc đầu vào lòng Thương Mặc, ôm người ta chặt cứng, trong lòng sung sướng như muốn bay lên, cũng không hề oán trách ông trời đã ném cô đến thế giới đến xíu xiu linh khí cũng không có này nữa.
Thương Mặc bị động tác của Cốc Vũ làm bừng tỉnh, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy lời thổ lộ tùy tiện từ Cốc Vũ.
Lâm Thịnh Đông chế nhạo nhìn Thương Mặc, âm điệu khàn khàn: “Sáng tinh mơ đã cho người ta ăn cơm chó, tốt quá nhỉ?”
“Đến đi, khỏi cần ăn cơm sáng.” Bàng Hưng đứng lên, lười nhác vươn vai, cũng đi qua nói một câu trêu chọc.
Đám Trần Nghiệp cũng tỉnh lại, mấy người nói bọn gã không nghe hết, chỉ loáng thoáng nghe ra lời nói trêu chọc vui đùa nên cũng không chú ý nhiều.
Khi nhìn thấy Cốc Vũ cùng Thương Mặc ngọt ngấy chung một chỗ, chỉ mình Trịnh Nhã Lam không thoải mái, méo miệng, trong lòng tức giận mắng chửi.
Con nhãi tiện nhân, không biết xấu hổ.
“Đứng lên đi!” Thương Mặc xoa xoa đầu Cốc Vũ, khóe miệng cong lên mỉm cười, giọng nói dịu dàng.
Giọng nói tràn ngập từ tính đã trung hòa không ít khí chất lạnh nhạt cứng rắn của riêng anh.
Cốc Vũ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi dậy, dựa vào vách tường nhưng vẫn áp sát chặt chẽ vào người Thương Mặc như cũ. Cô nhìn Thương Mặc, trong lòng có chút rầu rĩ.
Tuy vẫn luôn đi theo bên cạnh Thương Mặc nhưng khí công đức cô ké được chẳng bao nhiêu, vẫn nên tìm cách khác thì hơn. Sớm biết như thế, trước kia cô nên hỏi ông cú mèo nhiều chút xem phải làm thế nào mới có thể cọ được khí công đức?
Mấy anh chị yêu tinh khác cũng chẳng muốn nói cho cô. Đều là một đám quỷ hẹp hòi! Nói cho cô thì đã làm sao?
Bây giờ hay rồi, bên cạnh có một ánh sáng vàng lớn nhường này mà lại chỉ có thể từ từ cọ một chút ké một chút, cô thật quá đáng thương!!!
“Làm sao vậy?” Nhận ra Cốc Vũ nhìn chằm chằm vào mình, Thương Mặc quay đầu lại hỏi.
Cốc Vũ lắc đầu, cô chắc chắn không thể nói cho Thương Mặc biết mình muốn cọ công đức của anh, nhỡ may anh tức giận rồi không cho cô ké công đức thì phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất