Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 31: Dây Mây Tầm Bảo
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
(*) Tầm bảo: tìm bảo vật.
“Hẳn đã tiến hóa.” Thương Mặc mở miệng suy đoán: “Nếu tang thi có thể tiến hóa, loài người có thể tiến hóa, vậy vì sao thực vật không thể tiến hóa chứ?”
“Nếu đến thực vật cũng có thể tiến hóa, vậy có phải động vật cũng có thể tiến hóa không?” Lâm Thịnh đồng tức khắc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, những ngày tháng tương lai ưu phiền lắm đây.
“Mạt thế, cái gì cũng có thể có khả năng xảy ra, nên lĩnh hội dần đi.” Bàng Hưng vỗ vỗ bả vai Lâm Thịnh Đông, ngồi trở lại trên ghế sofa, lấy một khối vải bố màu trắng từ trong ba lô ra, theo thói quen bắt đầu chà lau súng ống.
***
Dựa vào thân thể thon dài linh hoạt, dây mây trườn theo ống thông gió, chui vào trong một căn phòng thí nghiệm bị đóng kín.
Nơi này có một cái cây thô to, cành khô vừa lớn vừa mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian. Cành lá xum xuê dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Giữa tán lá có bảy tám quả màu đỏ phát ra mùi hương thơm ngọt mê người.
Dưới rễ cây có từng khối từng khối thi thể, rất nhiều đã trở về với bụi đất, một ít vẫn đang yên lặng giãy giụa như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của rễ cây, tay chúng không ngừng hướng về phía trước như muốn nắm lấy gì đó.
Dây mây tựa như một con rắn hổ mang ngóc đầu dậy nhìn về phía cái cây lớn ở đối diện. Không bao lâu sau, nó bò về phía cây lớn, men theo cành lá thô to hướng về phía trên, len lỏi vào giữa tán cây rậm rạp.
Cái đầu nhọn nhọn đâm xuyên qua một quả màu đỏ. Quả dần dần trở nên khô quắt, trên thân dây mây cũng phát ra từng đợt ánh sáng, bằng mắt thường có thể thấy được nó trở nên thô hơn to hơn, cũng dài hơn, tối thiểu phải đến bảy tám mét.
Liên tiếp đâm xuyên ăn ba quả, hiệu quả dần dần yếu bớt, sự thay đổi của dây mây cũng bắt đầu chậm lại. Cái đầu nhọn nhọn của dây mây cọ qua cọ lại nhánh cây, cuốn quả đã khô quắt xuống, đặt nó lên trên cái phễu nhỏ được làm từ chiếc đuôi cuộn tròn lại.
Thân thể thon dài lại tiếp tục uốn lượn hái thêm vài quả khác từ trên cây xuống, tương tự cũng bỏ vào chiếc phễu nhỏ. Phần đuôi uốn lại tạo hình thành một cái nắp che chiếc phễu bé xinh đi.
Dây mây lại men theo đường ống thông gió rời khỏi phòng thí nghiệm cứ như chưa từng đến đây, chỉ có cành lá của cây lớn không gió đong đưa chẳng khác gì đang tiễn đưa dây mây.
***
Trung tâm số liệu.
Mấy người lẳng lặng chờ đợi thời gian copy kết thúc, Cốc Vũ bỗng nhiên kinh hãi: “Dây mây đã rời khỏi phạm vi cảm giác của em rồi.”
“A? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đồ Thịnh lo lắng hỏi.
Cốc Vũ làm dị năng giả song hệ, có thể nói công thủ nhiều mặt, mất đi dây mây tương đương với mất đi một loại dị năng, đối với cô mà nói, tổn thất không thể không lớn được.
“Hẳn không sao.” Cốc Vũ lắc đầu: “Nó không truyền lại tín hiệu nguy hiểm cho em, từ từ đã! Có thể do phát hiện thứ gì đó.”
Đợi không bao lâu, dây mây quả nhiên lại quay về phạm vi cảm giác của Cốc Vũ.
Thấy Cốc Vũ nhíu mày, Thương Mặc hỏi: “Thế nào rồi?”
“Dây mây nói, nơi này có một gốc cây thực vật tiến hóa, nó còn mang theo vài thứ về.” Cốc Vũ nói lại tin tức dây mây truyền cho mình với mọi người.
Bàng Hưng: “Thứ gì?”
Cốc Vũ nhún vai: “Không biết.”
Khoảng mười phút sau, dây mây cuốn một trái cây màu đỏ theo đường thông gió chui ra.
Cốc Vũ nhận lấy quả, dây mây lại kéo thêm từ trong ống thông gió ra, chẳng mấy lại xuất hiện một quả màu đỏ thứ hai. Qua qua lại lại khoảng bảy tám lần, dây mây cuối cùng mới cuốn một cái hạt khô quắt từ bên trong ống thông gió ra ngoài.
Nhìn thân thể vừa dài vừa lớn hơn không ít của nó, Cốc Vũ kinh ngạc nói: “Mạn Mạn, em lại lớn hơn rồi.”
Đầu nhọn của dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ, Cốc Vũ lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Em nói quả màu đỏ này có thể ăn được?” Cốc Vũ đếm đếm, vừa vặn có năm quả màu đỏ, kinh ngạc lại vui mừng khen: “Em cho bọn chị mỗi người một trái à? Cảm ơn Mạn Mạn.”
Dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ, cuộn tròn thành vòng trên mặt đất như một con rắn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bốn người Thương Mặc nhìn mà phải trố mắt.
Má ơi, đây nào giống dây mây, rõ ràng quả thực là một dây mây chuyên tầm bảo á!
Không chỉ có thể giết quái, còn có thể tự mình tìm bảo bối, quan trọng nhất chính là nó còn coi bọn anh như người một nhà.
(*) Tầm bảo: tìm bảo vật.
“Hẳn đã tiến hóa.” Thương Mặc mở miệng suy đoán: “Nếu tang thi có thể tiến hóa, loài người có thể tiến hóa, vậy vì sao thực vật không thể tiến hóa chứ?”
“Nếu đến thực vật cũng có thể tiến hóa, vậy có phải động vật cũng có thể tiến hóa không?” Lâm Thịnh đồng tức khắc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, những ngày tháng tương lai ưu phiền lắm đây.
“Mạt thế, cái gì cũng có thể có khả năng xảy ra, nên lĩnh hội dần đi.” Bàng Hưng vỗ vỗ bả vai Lâm Thịnh Đông, ngồi trở lại trên ghế sofa, lấy một khối vải bố màu trắng từ trong ba lô ra, theo thói quen bắt đầu chà lau súng ống.
***
Dựa vào thân thể thon dài linh hoạt, dây mây trườn theo ống thông gió, chui vào trong một căn phòng thí nghiệm bị đóng kín.
Nơi này có một cái cây thô to, cành khô vừa lớn vừa mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian. Cành lá xum xuê dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Giữa tán lá có bảy tám quả màu đỏ phát ra mùi hương thơm ngọt mê người.
Dưới rễ cây có từng khối từng khối thi thể, rất nhiều đã trở về với bụi đất, một ít vẫn đang yên lặng giãy giụa như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của rễ cây, tay chúng không ngừng hướng về phía trước như muốn nắm lấy gì đó.
Dây mây tựa như một con rắn hổ mang ngóc đầu dậy nhìn về phía cái cây lớn ở đối diện. Không bao lâu sau, nó bò về phía cây lớn, men theo cành lá thô to hướng về phía trên, len lỏi vào giữa tán cây rậm rạp.
Cái đầu nhọn nhọn đâm xuyên qua một quả màu đỏ. Quả dần dần trở nên khô quắt, trên thân dây mây cũng phát ra từng đợt ánh sáng, bằng mắt thường có thể thấy được nó trở nên thô hơn to hơn, cũng dài hơn, tối thiểu phải đến bảy tám mét.
Liên tiếp đâm xuyên ăn ba quả, hiệu quả dần dần yếu bớt, sự thay đổi của dây mây cũng bắt đầu chậm lại. Cái đầu nhọn nhọn của dây mây cọ qua cọ lại nhánh cây, cuốn quả đã khô quắt xuống, đặt nó lên trên cái phễu nhỏ được làm từ chiếc đuôi cuộn tròn lại.
Thân thể thon dài lại tiếp tục uốn lượn hái thêm vài quả khác từ trên cây xuống, tương tự cũng bỏ vào chiếc phễu nhỏ. Phần đuôi uốn lại tạo hình thành một cái nắp che chiếc phễu bé xinh đi.
Dây mây lại men theo đường ống thông gió rời khỏi phòng thí nghiệm cứ như chưa từng đến đây, chỉ có cành lá của cây lớn không gió đong đưa chẳng khác gì đang tiễn đưa dây mây.
***
Trung tâm số liệu.
Mấy người lẳng lặng chờ đợi thời gian copy kết thúc, Cốc Vũ bỗng nhiên kinh hãi: “Dây mây đã rời khỏi phạm vi cảm giác của em rồi.”
“A? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đồ Thịnh lo lắng hỏi.
Cốc Vũ làm dị năng giả song hệ, có thể nói công thủ nhiều mặt, mất đi dây mây tương đương với mất đi một loại dị năng, đối với cô mà nói, tổn thất không thể không lớn được.
“Hẳn không sao.” Cốc Vũ lắc đầu: “Nó không truyền lại tín hiệu nguy hiểm cho em, từ từ đã! Có thể do phát hiện thứ gì đó.”
Đợi không bao lâu, dây mây quả nhiên lại quay về phạm vi cảm giác của Cốc Vũ.
Thấy Cốc Vũ nhíu mày, Thương Mặc hỏi: “Thế nào rồi?”
“Dây mây nói, nơi này có một gốc cây thực vật tiến hóa, nó còn mang theo vài thứ về.” Cốc Vũ nói lại tin tức dây mây truyền cho mình với mọi người.
Bàng Hưng: “Thứ gì?”
Cốc Vũ nhún vai: “Không biết.”
Khoảng mười phút sau, dây mây cuốn một trái cây màu đỏ theo đường thông gió chui ra.
Cốc Vũ nhận lấy quả, dây mây lại kéo thêm từ trong ống thông gió ra, chẳng mấy lại xuất hiện một quả màu đỏ thứ hai. Qua qua lại lại khoảng bảy tám lần, dây mây cuối cùng mới cuốn một cái hạt khô quắt từ bên trong ống thông gió ra ngoài.
Nhìn thân thể vừa dài vừa lớn hơn không ít của nó, Cốc Vũ kinh ngạc nói: “Mạn Mạn, em lại lớn hơn rồi.”
Đầu nhọn của dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ, Cốc Vũ lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Em nói quả màu đỏ này có thể ăn được?” Cốc Vũ đếm đếm, vừa vặn có năm quả màu đỏ, kinh ngạc lại vui mừng khen: “Em cho bọn chị mỗi người một trái à? Cảm ơn Mạn Mạn.”
Dây mây cọ cọ vào tay Cốc Vũ, cuộn tròn thành vòng trên mặt đất như một con rắn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bốn người Thương Mặc nhìn mà phải trố mắt.
Má ơi, đây nào giống dây mây, rõ ràng quả thực là một dây mây chuyên tầm bảo á!
Không chỉ có thể giết quái, còn có thể tự mình tìm bảo bối, quan trọng nhất chính là nó còn coi bọn anh như người một nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất