Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 39: Câu Người
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Ánh mắt Cốc Vũ sáng lên, tay chân vụng về ngồi trên thùng xe, vươn tay hướng về phía Thương Mặc. Thương Mặc Thuận thế đón được, ôm người xuống.
Sau khi xuống dưới, Cốc Vũ cũng chẳng hề buông tay Thương Mặc ra, ngược lại còn nũng nịu tỏ vẻ đáng thương: “Thương Mặc, chân em tê rần rồi.”
“Đi trên xe ngồi một lát.” Mở cửa xe, Thương Mặc ôm người đến ghế phụ ngồi xuống, thế nhưng Cốc Vũ vẫn không chịu buông anh ra.
“Thương Mặc, anh là của em à?” Cốc Vũ phát hiện càng tới gần Thương Mặc, cô càng có thể cọ nhiều giá trị công đức, cho nên cô có một ý tưởng lớn mật.
“? Ừ?” Thương Mặc hơi sửng sốt, bạn gái nhỏ này của anh càng ngày càng thẳng thắn thế nhỉ?
Nghe thấy Thương Mặc đáp lại, Cốc Vũ phấn khởi vô cùng, truy vấn: “Vậy đồ của anh cũng là của em đúng không?”
“Ừ, của anh chính là của em.” Thương Mặc không dám nói mình yêu Cốc Vũ bao nhiêu, chẳng qua độ hảo cảm vẫn có, anh cũng bằng lòng gánh vác trách nhiệm.
“Đây chính là do anh nói đấy nhé, không cho đổi ý, bằng không em sẽ không vui đâu đó.” Hai mắt Cốc Vũ sáng vụt lên, cô chờ mong nhìn Thương Mặc, thấy anh lại gật đầu một lần nữa thì cười ngọt ngào, chủ động dâng môi thơm lên, trong lòng mỹ mãn vô cùng, sung sướng híp mắt lại.
Giá trị công đức! Thật nhiều giá trị công đức đó!
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, cả người Thương Mặc ngây ngẩn, nhìn gương mặt mềm mại hưởng thụ trước mắt, tay trái của anh kéo người lại ôm lấy, tay phải chống phía sau đầu cô, tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Nhận ra Thương Mặc chủ động, Cốc Vũ mở to hai mắt nhìn, lại có chút không biết nên làm sao, chỉ yên lặng ôm chặt chiếc eo thon săn chắc của Thương Mặc.
Xúc cảm tê tê dại dại giữa môi lưỡi là cảm giác cô chưa bao giờ được thể nghiệm qua. Hơn nữa cô còn ké được cực nhiều giá trị công đức, từ đầu đến chân đều thoải mái chết đi được.
Thật lâu sau, Thương Mặc cúi đầu nhìn Cốc Vũ đang ngốc ngốc, xoa xoa đầu cô, cười khẽ thành tiếng: “Hoàn hồn nào.”
Cốc Vũ đang đắm chìm trong niềm sung sướng vì cọ được vô số giá trị công đức thì nghe thấy lời Thương Mặc nói, sau khi phản ứng lại, đôi mắt sáng rực nhìn anh, muốn tiếp tục dính lấy nhưng Thương Mặc lùi về phía sau né tránh.
Cốc Vũ bĩu môi không vui, làm nũng:: “Thương Mặc, muốn thơm thơm.”
Hiện tại Cốc Vũ mềm yếu lại vừa câu người, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi cô, Thương Mặc trấn an: “Chờ lúc không có ai đã, được chứ?”
Cốc Vũ nhìn nhìn bốn phía, giọng quyến rũ: “Không có ai nè.”
Thương Mặc đầu xoa xoa cô: “Giờ không phải lúc.”
“Đúng lúc mà.” Cảm nhận được pháp lực tràn đầy đan điền, Cốc Vũ không thèm để ý gì nữa.
Chỉ mới một lát như vậy thôi mà giá trị công đức cô thó được đã sắp bằng tổng số mấy ngày nay luôn.
Nghĩ đến cách tỷ tỷ yêu tinh đã dạy mình, Cốc Vũ ôm lấy eo Thương Mặc, dính sát vào người anh, không ngừng làm nũng: “Thương Mặc ~”
Không được thơm thì có chút công đức cũng tốt!
Bản thân yêu tinh vốn đã quyến rũ, sau khi linh hồn Cốc Vũ bám vào người cũng đã có ít nhiều ảnh hưởng với thân thể này, lại cộng thêm sức mạnh từ cặp mắt to ngập nước màu hổ phách kia nữa, Thương Mặc chống đỡ không nổi, chỉ có thể cúi đầu tới gần khuôn mặt mềm mại yếu ớt kia hôn thêm một cái, vừa chạm đã ngay lập tức rời khỏi.
Tuy trước đó Cốc Vũ cũng sẽ vô tình hay cố ý tới gần anh nhưng Thương Mặc không ngờ tới cô lại dính người như vậy.
Cốc Vũ cảm thấy vô cùng không hài lòng với hành vi lướt qua đã chạy trốn của Thương Mặc, đôi môi đỏ bĩu cao như có thể treo được cả chai dầu.
Thương Mặc chỉ có thể cẩn thận dỗ dành bởi anh phát hiện Cốc Vũ hơi có chút tùy hứng như một động vật nhỏ, lúc bộc phát tính tình thì đến chín con trâu cũng không kéo lại được.
Hai người thoải mái ngọt ngấy dĩ nhiên cũng đã bị người của đoàn xe bên cạnh phát hiện. Mấy người đó ở nơi xa nhỏ giọng thì thầm: “Đã mạt thế rồi mà còn có thể ân ái như vậy, thật khó có được.”
Một cô bé khoảng 15-16 tuổi, gương mặt hơi bẩn, trên người mặc một bộ đồ vỉa hè giá rẻ nhìn chằm chằm hai người, trong mắt bay lên trái tim màu hồng.
Mạt thế mà còn có niềm vui đu CP, hạnh phúc quá đi mất.
(*) Đu CP – Đu couple, đu cặp đôi, CP ở đây vẫn có nghĩa là cặp, đôi nhưng không nhất định người trong cuộc phải có sự liên quan, mối quan hệ “thân thiết” với nhau. Có thể chỉ là do fan ghép đôi.
Ánh mắt Cốc Vũ sáng lên, tay chân vụng về ngồi trên thùng xe, vươn tay hướng về phía Thương Mặc. Thương Mặc Thuận thế đón được, ôm người xuống.
Sau khi xuống dưới, Cốc Vũ cũng chẳng hề buông tay Thương Mặc ra, ngược lại còn nũng nịu tỏ vẻ đáng thương: “Thương Mặc, chân em tê rần rồi.”
“Đi trên xe ngồi một lát.” Mở cửa xe, Thương Mặc ôm người đến ghế phụ ngồi xuống, thế nhưng Cốc Vũ vẫn không chịu buông anh ra.
“Thương Mặc, anh là của em à?” Cốc Vũ phát hiện càng tới gần Thương Mặc, cô càng có thể cọ nhiều giá trị công đức, cho nên cô có một ý tưởng lớn mật.
“? Ừ?” Thương Mặc hơi sửng sốt, bạn gái nhỏ này của anh càng ngày càng thẳng thắn thế nhỉ?
Nghe thấy Thương Mặc đáp lại, Cốc Vũ phấn khởi vô cùng, truy vấn: “Vậy đồ của anh cũng là của em đúng không?”
“Ừ, của anh chính là của em.” Thương Mặc không dám nói mình yêu Cốc Vũ bao nhiêu, chẳng qua độ hảo cảm vẫn có, anh cũng bằng lòng gánh vác trách nhiệm.
“Đây chính là do anh nói đấy nhé, không cho đổi ý, bằng không em sẽ không vui đâu đó.” Hai mắt Cốc Vũ sáng vụt lên, cô chờ mong nhìn Thương Mặc, thấy anh lại gật đầu một lần nữa thì cười ngọt ngào, chủ động dâng môi thơm lên, trong lòng mỹ mãn vô cùng, sung sướng híp mắt lại.
Giá trị công đức! Thật nhiều giá trị công đức đó!
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, cả người Thương Mặc ngây ngẩn, nhìn gương mặt mềm mại hưởng thụ trước mắt, tay trái của anh kéo người lại ôm lấy, tay phải chống phía sau đầu cô, tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Nhận ra Thương Mặc chủ động, Cốc Vũ mở to hai mắt nhìn, lại có chút không biết nên làm sao, chỉ yên lặng ôm chặt chiếc eo thon săn chắc của Thương Mặc.
Xúc cảm tê tê dại dại giữa môi lưỡi là cảm giác cô chưa bao giờ được thể nghiệm qua. Hơn nữa cô còn ké được cực nhiều giá trị công đức, từ đầu đến chân đều thoải mái chết đi được.
Thật lâu sau, Thương Mặc cúi đầu nhìn Cốc Vũ đang ngốc ngốc, xoa xoa đầu cô, cười khẽ thành tiếng: “Hoàn hồn nào.”
Cốc Vũ đang đắm chìm trong niềm sung sướng vì cọ được vô số giá trị công đức thì nghe thấy lời Thương Mặc nói, sau khi phản ứng lại, đôi mắt sáng rực nhìn anh, muốn tiếp tục dính lấy nhưng Thương Mặc lùi về phía sau né tránh.
Cốc Vũ bĩu môi không vui, làm nũng:: “Thương Mặc, muốn thơm thơm.”
Hiện tại Cốc Vũ mềm yếu lại vừa câu người, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi cô, Thương Mặc trấn an: “Chờ lúc không có ai đã, được chứ?”
Cốc Vũ nhìn nhìn bốn phía, giọng quyến rũ: “Không có ai nè.”
Thương Mặc đầu xoa xoa cô: “Giờ không phải lúc.”
“Đúng lúc mà.” Cảm nhận được pháp lực tràn đầy đan điền, Cốc Vũ không thèm để ý gì nữa.
Chỉ mới một lát như vậy thôi mà giá trị công đức cô thó được đã sắp bằng tổng số mấy ngày nay luôn.
Nghĩ đến cách tỷ tỷ yêu tinh đã dạy mình, Cốc Vũ ôm lấy eo Thương Mặc, dính sát vào người anh, không ngừng làm nũng: “Thương Mặc ~”
Không được thơm thì có chút công đức cũng tốt!
Bản thân yêu tinh vốn đã quyến rũ, sau khi linh hồn Cốc Vũ bám vào người cũng đã có ít nhiều ảnh hưởng với thân thể này, lại cộng thêm sức mạnh từ cặp mắt to ngập nước màu hổ phách kia nữa, Thương Mặc chống đỡ không nổi, chỉ có thể cúi đầu tới gần khuôn mặt mềm mại yếu ớt kia hôn thêm một cái, vừa chạm đã ngay lập tức rời khỏi.
Tuy trước đó Cốc Vũ cũng sẽ vô tình hay cố ý tới gần anh nhưng Thương Mặc không ngờ tới cô lại dính người như vậy.
Cốc Vũ cảm thấy vô cùng không hài lòng với hành vi lướt qua đã chạy trốn của Thương Mặc, đôi môi đỏ bĩu cao như có thể treo được cả chai dầu.
Thương Mặc chỉ có thể cẩn thận dỗ dành bởi anh phát hiện Cốc Vũ hơi có chút tùy hứng như một động vật nhỏ, lúc bộc phát tính tình thì đến chín con trâu cũng không kéo lại được.
Hai người thoải mái ngọt ngấy dĩ nhiên cũng đã bị người của đoàn xe bên cạnh phát hiện. Mấy người đó ở nơi xa nhỏ giọng thì thầm: “Đã mạt thế rồi mà còn có thể ân ái như vậy, thật khó có được.”
Một cô bé khoảng 15-16 tuổi, gương mặt hơi bẩn, trên người mặc một bộ đồ vỉa hè giá rẻ nhìn chằm chằm hai người, trong mắt bay lên trái tim màu hồng.
Mạt thế mà còn có niềm vui đu CP, hạnh phúc quá đi mất.
(*) Đu CP – Đu couple, đu cặp đôi, CP ở đây vẫn có nghĩa là cặp, đôi nhưng không nhất định người trong cuộc phải có sự liên quan, mối quan hệ “thân thiết” với nhau. Có thể chỉ là do fan ghép đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất