[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 5:
Hoàn cảnh xung quanh nhà họ Trương vô cùng an tĩnh và xinh đẹp, không có ăn xin lưu lạc khắp nơi, mọi người đều ăn mặc quần áo gọn gàng, hình ảnh tốt đẹp như vậy, làm nguyên chủ có thể tạm thời quên mất thời cuộc hỗn loạn.
Những lúc trong lòng phiền muộn không có chỗ giải bày, chỉ có khi nhìn thấy người con gái mình thích, mới có thể làm tâm trạng của nguyên hủ tốt hơn một chút.
Cho dù không thể nhìn thấy Trương tiểu thư, nhưng chỉ cần ở chỗ này đi dạo vài vòng, cũng có thể mang cho nguyên chủ một chút bình yên nhẹ nhàng.
Tề Minh: “Đây chỉ là lời nói một phía của cậu, ai biết được cậu yêu đơn phương không được chấp nhận, sau đó nổi lên sát tâm muốn giết người, tôi nghĩ đây là động cơ giết người mà đa số mọi người đều sẽ tin tưởng.”
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến gần nhà người khác đi dạo, hành động như vậy không thể nghi ngờ là đang gia tăng hiềm nghi.
Bạch Hướng Mặc: “Tôi làm sao mà vào nhà giết cô ấy được? Cái hàng rào kia cao như vậy, sao tôi có thể trèo qua được, mà trong khoảng thời gian đó, những người giúp việc của nhà họ Trương vẫn còn chưa có ngủ.”
Tề Minh: “Cậu có thể chui lỗ chó.”
“Lỗ chó?” Bạch Hướng Mặc kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới một biệt thự Tây dương xinh đẹp như vậy lại có lỗ chó.
Tề Minh tốt bụng giúp cậu ta giải thích: “Có người cố ý đào, nơi đó bị che giấu rất kĩ.”
Bạch Hướng Mặc nói: “Lầu một có người giúp việc, còn phòng của bạn học Trương lại ở lầu hai, muốn trốn vào nhà mà không bị phát hiện, chỉ có thể trèo lên cửa sổ. Nếu như biệt thự của nhà họ Trương không có bị hoàn toàn thiêu hủy, hẳn là có thể ở trên tường tìm được dấu vết để lại.”
Tề Minh: “Trên tường cũng không có dấu vết bị người leo lên, nhưng trên mặt đất lại có tro tàn của vải vóc bị thiêu đốt.”
“Tro tàn của cải vóc bị đốt?” Bạch Hướng Mặc khẽ nhíu mày nói: “Trong phòng có tìm được loại đồ vật nào như phi trảo câu không?”
“Không có.” Tề minh đáp lại.
Bạch Hướng Mặc nghi hoặc, không có phi trảo câu liền không thể thông qua dây thừng leo lên. Trừ khi có người từ cửa sổ ném xuống dây thừng, đem đồ vật cột vào sợi dây.
Những tro tàn kia chỉ có thể chứng minh hung thủ là từ cửa sổ trốn đi, nhưng vẫn không biết được đi vào bằng cách nào.
“Bạn học Trương chết như thế nào?” Bạch Hướng Mặc hy vọng có thể từ nguyên nhân chết tìm được một ít manh mối.
Tề Minh dừng một chút rồi nói: “Đại khái là bị thiêu chết đi.”
“Đại khái?” Bạch Hướng Mặc không tự giác mà cất cao âm thanh, bởi vì thói quen nghề nghiệp làm hắn khó có thể tiếp thu khi nghe được những lời như vậy.
Tề Minh bình tĩnh giải thích: “Thi thể đã bị đốt cháy thay đổi hoàn toàn, rất khó có thể kiểm chứng.”
Bạch Hướng Mặc hỏi lại: “Các người không có pháp y tiến hành giải phẫu kiểm tra thi thể sao? Con người lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết bị thiêu có khác biệt rất lớn, bên ngoài thi thể nhìn như tổn thương rất nghiêm trọng, nhưng thật ra bên trong thân thể, nội tạng thường được bảo vệ rất tốt, có thể thông qua giải phẫu kiểm nghiệm để điều tra”.
Tề Minh hỏi lại: "Cái gì là Pháp y?”
Lúc này Bạch Hướng Mặc mới nhớ ra, hiện tại trong cơ cấu tư pháp của Hoa Quốc còn chưa có nghề pháp y. Phải chờ thêm vài năm nữa, bộ tư pháp của Hoa Quốc mới thành lập Pháp y.
Bạch Hướng Mặc trả lời: “Giống với công việc của ngỗ tác ngày xưa.”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục hỏi: “Lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết bị thiêu có gì khác nhau?”
Bạch Hướng Mặc nhìn chằm chằm Tề Minh, ngữ khí không mấy thân thiện nói:
“Con người khi còn sống bị thiêu chết, trong khí quản, phế quản có thể nhìn thấy khói bụi, tro than, lúc còn sống bị thiêu chết ở dạ dày cũng có thể nhìn thấy tro than, sau khi chết mới bị thiêu sẽ không có, bởi vì sau khi chết không có hô hấp, cũng vô pháp thông qua hô hấp đem chúng nó mang vào thân thể. Còn có máu cùng não bộ cũng bị thay đổi, do đó, lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết mới bị thiêu biểu hiện đều không giống nhau.”
“Ở triều Tống, trong tác phẩm "Tẩy oan kí" của Tống Từ, liền có ghi lại không ít lý luận tương quan, kiểu cũ ngỗ tác cũng có thể kiểm tra. Đừng nói với tôi, các người ngay cả kiểm nghiệm cơ bản nhất cũng không làm, liền định tội tôi đi?”
Người đàn ông bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Bạch Hướng Mặc, nhưng vẫn như cũ không có trả lời vấn đề này. Bạch Hướng Mặc thấy vậy, liền từ bỏ ý định thay bản thân giải thích, hắn biết rõ, hiện giờ có giải thích thêm cái gì cũng đều vô nghĩa, cũng không muốn tiếp tục lãng phí nước miếng.
“Trương tiểu thư là sau khi chết mới bị thiêu cháy.” Không chờ Bạch Hướng Mặc mở miệng, Tề Minh lại nói: “Thi thể của cô ấy không có bất kỳ dấu vết kháng cự nào, phần lưng chỉ bị phỏng nhẹ, có thể thấy được cô ấy vẫn luôn nằm trên giường không có xoay người hoặc là chạy trốn, bởi vậy cũng không khó suy đoán.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Chuyện này cũng không thể kết luận cô ấy nhất định là sau khi chết mới bị thiêu, nếu Trương tiểu thư ở vào trạng thái hôn mê, cũng không thể giãy giụa được.”
“Cũng có khả năng như vậy, nhưng tôi cho rằng khả năng này không quá lớn.” Người đàn ông mặt vô biểu tình trần thuật quan điểm của mình.
Bạch Hướng Mặc: “Trên người cô ấy còn có vết thương nào khác không?”
Những lúc trong lòng phiền muộn không có chỗ giải bày, chỉ có khi nhìn thấy người con gái mình thích, mới có thể làm tâm trạng của nguyên hủ tốt hơn một chút.
Cho dù không thể nhìn thấy Trương tiểu thư, nhưng chỉ cần ở chỗ này đi dạo vài vòng, cũng có thể mang cho nguyên chủ một chút bình yên nhẹ nhàng.
Tề Minh: “Đây chỉ là lời nói một phía của cậu, ai biết được cậu yêu đơn phương không được chấp nhận, sau đó nổi lên sát tâm muốn giết người, tôi nghĩ đây là động cơ giết người mà đa số mọi người đều sẽ tin tưởng.”
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến gần nhà người khác đi dạo, hành động như vậy không thể nghi ngờ là đang gia tăng hiềm nghi.
Bạch Hướng Mặc: “Tôi làm sao mà vào nhà giết cô ấy được? Cái hàng rào kia cao như vậy, sao tôi có thể trèo qua được, mà trong khoảng thời gian đó, những người giúp việc của nhà họ Trương vẫn còn chưa có ngủ.”
Tề Minh: “Cậu có thể chui lỗ chó.”
“Lỗ chó?” Bạch Hướng Mặc kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới một biệt thự Tây dương xinh đẹp như vậy lại có lỗ chó.
Tề Minh tốt bụng giúp cậu ta giải thích: “Có người cố ý đào, nơi đó bị che giấu rất kĩ.”
Bạch Hướng Mặc nói: “Lầu một có người giúp việc, còn phòng của bạn học Trương lại ở lầu hai, muốn trốn vào nhà mà không bị phát hiện, chỉ có thể trèo lên cửa sổ. Nếu như biệt thự của nhà họ Trương không có bị hoàn toàn thiêu hủy, hẳn là có thể ở trên tường tìm được dấu vết để lại.”
Tề Minh: “Trên tường cũng không có dấu vết bị người leo lên, nhưng trên mặt đất lại có tro tàn của vải vóc bị thiêu đốt.”
“Tro tàn của cải vóc bị đốt?” Bạch Hướng Mặc khẽ nhíu mày nói: “Trong phòng có tìm được loại đồ vật nào như phi trảo câu không?”
“Không có.” Tề minh đáp lại.
Bạch Hướng Mặc nghi hoặc, không có phi trảo câu liền không thể thông qua dây thừng leo lên. Trừ khi có người từ cửa sổ ném xuống dây thừng, đem đồ vật cột vào sợi dây.
Những tro tàn kia chỉ có thể chứng minh hung thủ là từ cửa sổ trốn đi, nhưng vẫn không biết được đi vào bằng cách nào.
“Bạn học Trương chết như thế nào?” Bạch Hướng Mặc hy vọng có thể từ nguyên nhân chết tìm được một ít manh mối.
Tề Minh dừng một chút rồi nói: “Đại khái là bị thiêu chết đi.”
“Đại khái?” Bạch Hướng Mặc không tự giác mà cất cao âm thanh, bởi vì thói quen nghề nghiệp làm hắn khó có thể tiếp thu khi nghe được những lời như vậy.
Tề Minh bình tĩnh giải thích: “Thi thể đã bị đốt cháy thay đổi hoàn toàn, rất khó có thể kiểm chứng.”
Bạch Hướng Mặc hỏi lại: “Các người không có pháp y tiến hành giải phẫu kiểm tra thi thể sao? Con người lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết bị thiêu có khác biệt rất lớn, bên ngoài thi thể nhìn như tổn thương rất nghiêm trọng, nhưng thật ra bên trong thân thể, nội tạng thường được bảo vệ rất tốt, có thể thông qua giải phẫu kiểm nghiệm để điều tra”.
Tề Minh hỏi lại: "Cái gì là Pháp y?”
Lúc này Bạch Hướng Mặc mới nhớ ra, hiện tại trong cơ cấu tư pháp của Hoa Quốc còn chưa có nghề pháp y. Phải chờ thêm vài năm nữa, bộ tư pháp của Hoa Quốc mới thành lập Pháp y.
Bạch Hướng Mặc trả lời: “Giống với công việc của ngỗ tác ngày xưa.”
Người đàn ông gật đầu, tiếp tục hỏi: “Lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết bị thiêu có gì khác nhau?”
Bạch Hướng Mặc nhìn chằm chằm Tề Minh, ngữ khí không mấy thân thiện nói:
“Con người khi còn sống bị thiêu chết, trong khí quản, phế quản có thể nhìn thấy khói bụi, tro than, lúc còn sống bị thiêu chết ở dạ dày cũng có thể nhìn thấy tro than, sau khi chết mới bị thiêu sẽ không có, bởi vì sau khi chết không có hô hấp, cũng vô pháp thông qua hô hấp đem chúng nó mang vào thân thể. Còn có máu cùng não bộ cũng bị thay đổi, do đó, lúc còn sống bị thiêu chết cùng sau khi chết mới bị thiêu biểu hiện đều không giống nhau.”
“Ở triều Tống, trong tác phẩm "Tẩy oan kí" của Tống Từ, liền có ghi lại không ít lý luận tương quan, kiểu cũ ngỗ tác cũng có thể kiểm tra. Đừng nói với tôi, các người ngay cả kiểm nghiệm cơ bản nhất cũng không làm, liền định tội tôi đi?”
Người đàn ông bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Bạch Hướng Mặc, nhưng vẫn như cũ không có trả lời vấn đề này. Bạch Hướng Mặc thấy vậy, liền từ bỏ ý định thay bản thân giải thích, hắn biết rõ, hiện giờ có giải thích thêm cái gì cũng đều vô nghĩa, cũng không muốn tiếp tục lãng phí nước miếng.
“Trương tiểu thư là sau khi chết mới bị thiêu cháy.” Không chờ Bạch Hướng Mặc mở miệng, Tề Minh lại nói: “Thi thể của cô ấy không có bất kỳ dấu vết kháng cự nào, phần lưng chỉ bị phỏng nhẹ, có thể thấy được cô ấy vẫn luôn nằm trên giường không có xoay người hoặc là chạy trốn, bởi vậy cũng không khó suy đoán.”
Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Chuyện này cũng không thể kết luận cô ấy nhất định là sau khi chết mới bị thiêu, nếu Trương tiểu thư ở vào trạng thái hôn mê, cũng không thể giãy giụa được.”
“Cũng có khả năng như vậy, nhưng tôi cho rằng khả năng này không quá lớn.” Người đàn ông mặt vô biểu tình trần thuật quan điểm của mình.
Bạch Hướng Mặc: “Trên người cô ấy còn có vết thương nào khác không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất