[Dân Quốc] Pháp Y Bạch Hướng Mặc
Chương 25:
Bạch Hướng Mặc ngồi sát vào cửa xe, làm ra tư thế nếu ngươi không chịu dừng xe lại ta liền nhảy xuống.
Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy Tề Minh gật đầu, liền cho xe dừng lại ở ven đường.
Bạch Hướng Mặc trực tiếp xuống xe, cửa xe của chiếc Ford màu đen vẫn mở ra không có đóng lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Tề Minh.
“Cậu không lấy đồ của mình sao."
Sau đó Tề Minh liền đem hộp quà đưa ra ngoài cửa sổ.
Bạch Hướng Mặc không thèm để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu cũng đừng quên vẫn còn thiếu tôi năm trăm đồng đại dương, hộp quà này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó mới cắn chặt răng mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân hoảng loạn đã để lộ ra tâm tình mâu thuẫn của hắn lúc này.
Lại đi thêm vài bước, Bạch Hướng Mặc cuối cùng vẫn là quay đầu nói: “Tôi dùng mấy thứ này để gán nợ! Thiếu hay đủ anh tự chịu.”
Tề Minh nghe vậy liền nở nụ cười nói: “Cậu đây là muốn ăn gian sao, tự tin của cậu là từ chỗ nào tới mà cho rằng mấy thứ này trị giá 500 đồng đại dương.”
“Trả giấy nợ cho tôi.” Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới sự trêu chọc của Tề Minh, trực tiếp duỗi tay ra đòi giấy nợ.
“Tôi còn tưởng rằng những người trong hội học sinh như cậu sẽ rất khinh thường loại tiền dơ bẩn này đâu.”
“Giấy nợ.”
“Cậu thật sự không muốn mở ra xem bên trong là cái gì sao? Có khi đồ vật bên trong quý hơn năm trăm đồng đại dương thì sao.”
Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới hắn liền thu hồi tay lại, không nói một tiếng mà đi về phía trước.
Tề Minh lại nói thêm mấy câu nữa nhưng Bạch Hướng Mặc vẫn không hề để ý đến.
Lúc này hắn liền thu lại ý cười, cùng tài xế nói thầm một tiếng, sau đó chiếc xe đột nhiên liền tăng tốc.
Bạch Hướng Mặc nhìn theo đuôi xe, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ, liền nhìn thấy chiếc xe kia đã ngừng lại ở phía trước.
Chờ đến khi hắn đi ngang qua, cửa xe phía sau đã bị mở ra, kế tiếp liền nhìn thấy Tề Minh từ trên xe bước xuống.
“Lên xe đi, tôi đã đáp ứng với mẹ của cậu, sẽ đem cậu nguyên vẹn đưa trở về.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy vẫn như cũ không để ý tới anh ta, liền muốn đi vòng qua chiếc xe rời đi.
“Vừa rồi là tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi cậu được chưa?”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại bước chân, trên mặt biểu tình nghiêm túc lại cố chấp nói: “Người mà anh nên xin lỗi không phải tôi.”
Tề Minh giơ hai tay lên làm động tác tuyên bố đầu hàng, trong miệng còn đang ngậm một cây thuốc lá chưa có đốt, kiềm chế không được mà cười khẽ một tiếng.
Bạch Hướng Mặc nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cơn giận vừa mới áp chế xuống ngay lập tức không ngừng tăng lên lại.
“Cậu nhìn bên kia đi.” Tề Minh đột nhiên duỗi tay chỉ về một hướng.
Bạch Hướng Mặc theo bản năng nhìn theo hướng cánh tay của Tề Minh, liền nhìn thấy một cái hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ có mấy người vô gia cư ăn mặc quần áo tả tơi đang ngồi hoặc là nằm la liệt trên mặt đất.
“Ngay chỗ này vừa đến mùa đông liền sẽ có người bị đông chết hoặc là đói chết. Sau đó thi thể của mấy người này sẽ bị lôi đi ném vào bãi tha ma, kế tiêp nữa là bị chó hoang ăn luôn.”
“Người phụ nữ kia bởi vì sinh con mà chết, con của cô ta rất có thể vẫn còn sống hoặc là trước đó còn có mấy đứa con khác nữa. Nếu như cô ta đã chết còn có thể đổi lấy một số tiền, đối gia đình kia tới nói, đây cũng là một chuyện tốt.”
Trương Thư Ninh tuy rằng to gan lớn mật, nhưng cô ấy cũng sẽ không dám làm ra chuyện trộm thi thể, khả năng lớn nhất chính là bỏ tiền ra mua lại thôi.
Thế giới này, cả người sống đều có thể dễ dàng mua được, huống chi là một khối thi thể.
Bạch Hướng Mặc mím chặt môi, đây không phải là thế giới mà hắn quen thuộc.
Cho dù phải thường xuyên đối diện với nhiều vụ án mạng đáng sợ nhưng cũng không có đáng sợ bằng xã hội này.
Ở thời đại này, Thượng Hải cũng đã là nơi vô cùng phồn hoa đông đúc và giàu có, nhưng như cũ vẫn còn tồn tại rất nhiều người nghèo.
Đất nước vẫn còn đang trong tình trạng loạn trong giặc ngoài, tánh mạng của con người ở thời đại này rất là rẻ bèo.
“Cho nên, chúng ta cứ như vậy mà làm lơ tánh mạng cùng tôn nghiêm của những người nghèo sao?”
“Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.”
Tề Minh lấy ra thuốc lá đang ngậm trong miệng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Bất quá, tôi thật vui vẻ vì có thể nhìn thấy người có suy nghĩ không giống những người đó.”
Bạch Hướng Mặc cảm thấy khó hiểu mà nhìn Tề Minh, trên mặt tràn đầy biểu tình không tín nhiệm.
Tề Minh thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn luôn keo kiệt lòng tốt, nhưng lại thích làm bạn với những người tốt bụng.”
Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy Tề Minh gật đầu, liền cho xe dừng lại ở ven đường.
Bạch Hướng Mặc trực tiếp xuống xe, cửa xe của chiếc Ford màu đen vẫn mở ra không có đóng lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Tề Minh.
“Cậu không lấy đồ của mình sao."
Sau đó Tề Minh liền đem hộp quà đưa ra ngoài cửa sổ.
Bạch Hướng Mặc không thèm để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu cũng đừng quên vẫn còn thiếu tôi năm trăm đồng đại dương, hộp quà này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó mới cắn chặt răng mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân hoảng loạn đã để lộ ra tâm tình mâu thuẫn của hắn lúc này.
Lại đi thêm vài bước, Bạch Hướng Mặc cuối cùng vẫn là quay đầu nói: “Tôi dùng mấy thứ này để gán nợ! Thiếu hay đủ anh tự chịu.”
Tề Minh nghe vậy liền nở nụ cười nói: “Cậu đây là muốn ăn gian sao, tự tin của cậu là từ chỗ nào tới mà cho rằng mấy thứ này trị giá 500 đồng đại dương.”
“Trả giấy nợ cho tôi.” Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới sự trêu chọc của Tề Minh, trực tiếp duỗi tay ra đòi giấy nợ.
“Tôi còn tưởng rằng những người trong hội học sinh như cậu sẽ rất khinh thường loại tiền dơ bẩn này đâu.”
“Giấy nợ.”
“Cậu thật sự không muốn mở ra xem bên trong là cái gì sao? Có khi đồ vật bên trong quý hơn năm trăm đồng đại dương thì sao.”
Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới hắn liền thu hồi tay lại, không nói một tiếng mà đi về phía trước.
Tề Minh lại nói thêm mấy câu nữa nhưng Bạch Hướng Mặc vẫn không hề để ý đến.
Lúc này hắn liền thu lại ý cười, cùng tài xế nói thầm một tiếng, sau đó chiếc xe đột nhiên liền tăng tốc.
Bạch Hướng Mặc nhìn theo đuôi xe, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ, liền nhìn thấy chiếc xe kia đã ngừng lại ở phía trước.
Chờ đến khi hắn đi ngang qua, cửa xe phía sau đã bị mở ra, kế tiếp liền nhìn thấy Tề Minh từ trên xe bước xuống.
“Lên xe đi, tôi đã đáp ứng với mẹ của cậu, sẽ đem cậu nguyên vẹn đưa trở về.”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy vẫn như cũ không để ý tới anh ta, liền muốn đi vòng qua chiếc xe rời đi.
“Vừa rồi là tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi cậu được chưa?”
Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại bước chân, trên mặt biểu tình nghiêm túc lại cố chấp nói: “Người mà anh nên xin lỗi không phải tôi.”
Tề Minh giơ hai tay lên làm động tác tuyên bố đầu hàng, trong miệng còn đang ngậm một cây thuốc lá chưa có đốt, kiềm chế không được mà cười khẽ một tiếng.
Bạch Hướng Mặc nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cơn giận vừa mới áp chế xuống ngay lập tức không ngừng tăng lên lại.
“Cậu nhìn bên kia đi.” Tề Minh đột nhiên duỗi tay chỉ về một hướng.
Bạch Hướng Mặc theo bản năng nhìn theo hướng cánh tay của Tề Minh, liền nhìn thấy một cái hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ có mấy người vô gia cư ăn mặc quần áo tả tơi đang ngồi hoặc là nằm la liệt trên mặt đất.
“Ngay chỗ này vừa đến mùa đông liền sẽ có người bị đông chết hoặc là đói chết. Sau đó thi thể của mấy người này sẽ bị lôi đi ném vào bãi tha ma, kế tiêp nữa là bị chó hoang ăn luôn.”
“Người phụ nữ kia bởi vì sinh con mà chết, con của cô ta rất có thể vẫn còn sống hoặc là trước đó còn có mấy đứa con khác nữa. Nếu như cô ta đã chết còn có thể đổi lấy một số tiền, đối gia đình kia tới nói, đây cũng là một chuyện tốt.”
Trương Thư Ninh tuy rằng to gan lớn mật, nhưng cô ấy cũng sẽ không dám làm ra chuyện trộm thi thể, khả năng lớn nhất chính là bỏ tiền ra mua lại thôi.
Thế giới này, cả người sống đều có thể dễ dàng mua được, huống chi là một khối thi thể.
Bạch Hướng Mặc mím chặt môi, đây không phải là thế giới mà hắn quen thuộc.
Cho dù phải thường xuyên đối diện với nhiều vụ án mạng đáng sợ nhưng cũng không có đáng sợ bằng xã hội này.
Ở thời đại này, Thượng Hải cũng đã là nơi vô cùng phồn hoa đông đúc và giàu có, nhưng như cũ vẫn còn tồn tại rất nhiều người nghèo.
Đất nước vẫn còn đang trong tình trạng loạn trong giặc ngoài, tánh mạng của con người ở thời đại này rất là rẻ bèo.
“Cho nên, chúng ta cứ như vậy mà làm lơ tánh mạng cùng tôn nghiêm của những người nghèo sao?”
“Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.”
Tề Minh lấy ra thuốc lá đang ngậm trong miệng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Bất quá, tôi thật vui vẻ vì có thể nhìn thấy người có suy nghĩ không giống những người đó.”
Bạch Hướng Mặc cảm thấy khó hiểu mà nhìn Tề Minh, trên mặt tràn đầy biểu tình không tín nhiệm.
Tề Minh thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn luôn keo kiệt lòng tốt, nhưng lại thích làm bạn với những người tốt bụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất