Chương 11
Hôm sau, Đàm Kỳ gọi điện thoại tới, hỏi y tính lúc nào thì giải quyết phiền phức kia, La Tiểu Xuyên quanh co nửa ngày, y thực sự không muốn lại đi khuấy động cuộc sống bình lặng của Đàm Kỳ, nhưng nếu không muốn, khẳng định y lại phải lừa gạt đối phương.
"La Tiểu Xuyên, mau nói chuyện!"
"À... tôi..."
"Ngày mai chờ ở nhà, tôi đến tìm cậu."
"Đừng!!" La Tiểu Xuyên vội kêu lên, đầu dây bên kia lập tức im lặng, chắc chắn Đàm Kỳ đang nghĩ y lại làm việc gì xấu xa nên phải che giấu.
"Không phải, cậu đừng nghĩ loạn, tôi không làm gì cả, chẳng phải hai ngày trước Đầu Trọc đập phá hết đồ đạc trong nhà sao, tôi sợ cậu tới sẽ không có cái để ngồi... thật đấy! Nếu không thứ sáu tuần sau tôi ở dưới công ty chờ cậu được chứ? Lâu rồi tôi với cậu không uống một trận."
Đàm Kỳ ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới ậm ừ một tiếng, không truy hỏi y nữa.
Cúp máy, La Tiểu Xuyên hút một hơi thuốc, hướng về cái đầu đang dựa trên bả vai mà hung hăng vỗ một phát: "Tránh ra cho tôi! Có biết cậu nặng lắm không hả?" Đường Khả được y nuôi mấy ngày, mỡ trôi đi đã hồi về, cả người tăng lên một vòng.
Hiện tại Đại ngốc đang nằm sấp trên lưng y, đầu gối lên vai y, ghé vào tai y nhỏ giọng - hỏi: "Anh Xuyên, ai thế?"
Nhiệt khí phả ra phất qua lỗ tai La Tiểu Xuyên, theo tiếng nói trầm thấp, y thấy cái cảm giác tê dại tối hôm qua lại trỗi dậy, thật giống như có ngọn lửa không tên đang thiêu đốt trong người, toàn thân đều nóng.
Cố tình Đường Khả lại nhìn thấy y rụt cổ vào, hắn lập tức vui vẻ chơi trò thổi khí vào tai y, có lúc đôi môi khô khốc chạm trúng vành tai y, như có như không ma sát, phảng phất như chỉ cần một khắc sau đầu lưỡi ướt át sẽ chui vào bên trong mà quấy đảo, liếm láp...
Hô hấp La Tiểu Xuyên cứng lại, thân thể khẽ run, ngọn lửa kia trực tiếp từ ngực tràn xuống bụng dưới, thân thể biến hóa ra sao y có thể cảm thụ được rõ ràng.
"Cmn cậu chơi đủ chưa?! Định tạo phản hả? Ở đây ai mới là lão đại?" Y bịt hai tai nóng hầm hập lại, lớn tiếng răn dạy, chỉ có điều nhìn đối phương cười khúc khích liền biết vẻ mặt mình hiện tại hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Ai nha, thói quen, tất cả đều do nuông chiều thành quen! Đáng lẽ lúc bắt đầu xác định cho hắn ở cùng thì nên tính mỗi sáng phải đặt hắn lên mặt bàn đánh cho một trận mới phải.
Y xoay người, khó chịu – xoa xoa phía dưới một cái, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi nấu cơm.
Thực ra qua lời Đàm Kỳ nói cũng đã cảnh báo cho y, rốt cục chuyện của Đường Khả phải làm sao bây giờ. Mỗi tối trước khi ngủ y đều tính tìm người điều tra thân thế Đường Khả, nhưng tới hôm sau, y lại cố tình lờ đi, đến buổi tối lại bắt đầu tính toán.
Hàng ngày ngoại trừ tiền điện nước tăng, song song còn có tình cảm của hai người. Ngày qua ngày, y nhận ra có lẽ mình thực sự có cảm tình với hắn, nhưng y không chịu thừa nhận.
La Tiểu Xuyên nghĩ mãi cũng không thông, liền bỏ qua, y sẽ chờ - chờ cho tới lúc quả bom hẹn giờ này nổ tung, cũng chờ sau khi tất cả nổ tung sẽ khôi phục lại yên bình, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.*
(Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: ý nói mọi chuyện nên để thuận theo tự nhiên, việc gì đến sẽ đến, không cần lo lắng)
Chỉ là y không nghĩ tới đợt sóng gió đầu tiên sẽ đến nhanh như vậy.
Hôm sau La Tiểu Xuyên đi mua đồ, để Đường Khả ở nhà, nếu không vì sợ hắn đi ra ngoài có thể gặp nguy hiểm, y thật muốn đem sợi dây thừng buộc tên này vào ngay bên cạnh mình.
Hôm trước Liêu Văn Khải sai Cao Dương đem cho y một số tiền lớn, đủ để y thảnh thơi một hồi, y liền rạo rực đi mua một cái áo khoác mới - mặc dù nơi y đến chỉ là chợ bán buôn. Sau khi dạo qua lại hai vòng, rốt cục y dứt khoát mua cho Đường Khả một cái áo khoác mới, dĩ nhiên còn đắt hơn cái áo của y.
Trả tiền, nhận túi, y lầm bầm mắng hai câu, mắng xong thì cảm thấy dường như có một trận gió ấm vù vù thổi qua trái tim, y nhìn cái áo lại thấy cực kỳ hợp mắt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, y lại ghé vào mua một hộp kem trị nẻ, chỉ có điều lúc này y vung tay lên chọn lấy loại tốt nhất.
Rẽ vào hẻm nhỏ quen thuộc, La Tiểu Xuyên rất cao hứng, chỉ còn kém không khe khẽ cất tiếng hát, nhưng vừa rút chìa khoá ra mở cửa thì y liền sững sờ.
Trong phòng khói thuốc mù mịt, Đàm Kỳ đứng giữa phòng khách cau mày hút thuốc, Đường Khả đang ngồi ở một bên, vừa thấy y trở về thì mắt sáng lên, kêu một tiếng "anh Xuyên", Đàm Kỳ hung hăng trừng mắt một cái, hắn có chút sợ hãi vội ngậm miệng lại.
"Đàm Kỳ, sao cậu đã đến rồi, không phải nói thứ sáu tuần..."
"La Tiểu Xuyên cậu được đấy nhỉ?"
"Không! Cậu nghe tôi nói, cậu ta chỉ là một người bạn... "
"Người bạn được cậu cứu sao? Còn mang cậu ta đi khám bệnh, miễn phí ăn ở, giúp cậu ta bôi thuốc, hả?"
... Tên phản bạn này! La Tiểu Xuyên hung ác trừng Đường Khả.
"Tôi thấy cậu ấy quá đáng thương, nhất thời nhẹ dạ liền đem người cứu về, ha ha."
"Kẻ đáng thương ở đất nước này nhiều như vậy sao cậu chỉ giúp có một? Nếu hiện tại vết thương lành rồi, thì để cậu ta đi đi." Đàm Kỳ dụi tắt thuốc, nắm lấy cổ áo Đường Khả kéo về phía cửa.
"Đàm Kỳ!" La Tiểu Xuyên quýnh lên, ngăn hắn: "Trước hết cậu bỏ cậu ấy ra đã."
Không thể để cho hắn đi, không thể để cho Đường Khả rời đi, hắn không cần trở lại cuộc sống bẩn thỉu lạnh giá trong ngõ hẻm kia.
Đàm Kỳ hít sâu một hơi, không thể tin nổi đã nhiều năm như vậy, dĩ nhiên La Tiểu Xuyên lại vì một nam nhân xa lạ làm trái lời hắn như thế.
"Đầu óc cậu bị đổ keo hay là nước vào hả? Cậu có biết tùy tiện giữ một người hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?! Cậu ta, vạn nhất đúng là tiểu thiếu gia nhà ai, mà đừng nói là thiếu gia, chính là con cái nhà bình thường đi nữa, cậu cũng không gánh nổi cái tội này cậu có hiểu hay không?! Cậu muốn là gì, đồng phạm hả? Cậu nói cậu cứu cậu ta thì sẽ có người tin hả? Tại sao lúc đầu không báo cảnh sát? Tại sao giấu người nhiều ngày như vậy? La Tiểu Xuyên cậu đúng là muốn làm tôi tức chết, cậu không tự hại chết chính mình thì không xong có phải không?"
Đàm Kỳ tức giận đến đỏ mặt mà rống to, quả thực không biết phải đập kẻ ngu ngốc này như thế nào cho y tỉnh ra.
La Tiểu Xuyên nghe hắn gào thét bên tai bỗng cảm thấy hoảng hốt, trong phút chốc không thể phản bác lại, trước kia là y vẫn tự lừa mình dối người, hiện tại bị Đàm Kỳ giáo huấn một trận, rốt cục y mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Đường Khả bên cạnh không hiểu rõ bọn họ nói gì, nhìn thấy dáng vẻ La Tiểu Xuyên khó chịu thì hắn cũng cảm thấy khổ sở, hắn tránh thoát khỏi Đàm Kỳ, kêu lên: "Tôi sẽ không hại chết anh Xuyên!"
Đàm Kỳ vốn đang nổi nóng, thấy tên ngốc này làm vậy thì càng tức, hai người lao vào đánh nhau.
"Đường Khả... Đàm Kỳ! Cậu ấy đã đủ ngốc, cậu đừng đánh nữa!"
Đàm Kỳ thấy bạn hắn còn lên tiếng bảo vệ kẻ ngu si này liền càng quyết tâm muốn đánh tên kia hơn, chỉ có điều nắm đấm chưa kịp vung ra đã bị Đường Khả chặn lại.
Mắt Đường Khả đỏ ngầu, vẻ mặt trở nên dữ tợn, dứt khoát đấm tới, Đàm Kỳ không kịp phản ứng, bị hắn đánh cho lảo đảo.
"Phắc! Cmn một kẻ ngốc như mày cũng dám đánh tao?!" Hắn cũng không phải là không có lòng thương, chỉ có điều so với an toàn của bạn mình, hắn sẽ không do dự.
Hai tên nam nhân cao to đánh đấm một trận trong cái phòng nhỏ, suýt chút nữa đem tường đạp đổ, Đàm Kỳ cũng không ngờ Đường Khả khoẻ như vậy, một lúc sau hai người đều đem hết thực lực ra triển khai, mãi đến tận lúc La Tiểu Xuyên hô to một tiếng "Đủ rồi!!!".
"Tiểu Xuyên cậu... "
La Tiểu Xuyên không để ý tới Đàm Kỳ, y lẳng lặng mà đi tới cầm tay Đường Khả kéo hắn về phía cửa. Đường Khả còn chưa kịp cao hứng đã lập tức hoảng sợ, hắn dùng sức bám lấy khung cửa, không cho La Tiểu Xuyên đem hắn kéo ra ngoài.
"Anh Xuyên? Anh Xuyên, anh Xuyên... tôi sẽ không làm anh tức giận nữa, anh đừng đuổi tôi đi! Tôi không đi! Không đi!!" Hắn chơi xấu la to, nhưng ánh mắt lạnh lùng của đối phương khiến hắn sợ hãi, hắn sẽ bị y bỏ lại sao? Giống như lần trước bị y bỏ lại bên ngoài cửa xe như thế? Hay là La Tiểu Xuyên sẽ đem hắn trả về nhà? "... Đừng bỏ lại tôi!"
La Tiểu Xuyên cắn chặt răng, hầu như khoé môi sắp bật máu: "Cậu đi đi, đi ra ngoài... Cút ra ngoài!!"
Thừa dịp Đường Khả thất thần, y đẩy hắn ra ngoài cửa, cánh cửa nặng nề đóng lại, chặt chẽ ngăn cách hai người.
Đường Khả ở bên ngoài đập cửa ầm ầm, kêu to tên của y, mỗi một âm thanh tựa như mũi dao đâm vào lòng y, khiến tâm y vỡ vụn.
"Tôi biết tôi không bảo vệ được cậu ấy, rồi sẽ lại như lúc trước nhìn Đại Khả bị đâm chết trước mặt tôi như thế..."
(Đại Khả: không biết mọi người có nhớ đây là tên con choá anh nuôi không nhỉ, moá, thụ gì cứ so sánh công với chó hoài:))))
"Tiểu Xuyên... "
"Đàm Kỳ, cậu giúp tôi một việc, mau cho người tra ra thân phận Đường Khả, để người nhà mang cậu ta đi, nhất định phải nhanh lên!"
"Được, không thành vấn đề, tôi sẽ gọi người đi làm, cũng sẽ không để cho cậu ta gặp nguy hiểm. Tiểu Xuyên... Cậu và cậu ta đến cùng là..."
"Tôi và cậu ta không thể."
Thực ra... cậu ấy đối với tôi rất trọng yếu.
"La Tiểu Xuyên, mau nói chuyện!"
"À... tôi..."
"Ngày mai chờ ở nhà, tôi đến tìm cậu."
"Đừng!!" La Tiểu Xuyên vội kêu lên, đầu dây bên kia lập tức im lặng, chắc chắn Đàm Kỳ đang nghĩ y lại làm việc gì xấu xa nên phải che giấu.
"Không phải, cậu đừng nghĩ loạn, tôi không làm gì cả, chẳng phải hai ngày trước Đầu Trọc đập phá hết đồ đạc trong nhà sao, tôi sợ cậu tới sẽ không có cái để ngồi... thật đấy! Nếu không thứ sáu tuần sau tôi ở dưới công ty chờ cậu được chứ? Lâu rồi tôi với cậu không uống một trận."
Đàm Kỳ ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới ậm ừ một tiếng, không truy hỏi y nữa.
Cúp máy, La Tiểu Xuyên hút một hơi thuốc, hướng về cái đầu đang dựa trên bả vai mà hung hăng vỗ một phát: "Tránh ra cho tôi! Có biết cậu nặng lắm không hả?" Đường Khả được y nuôi mấy ngày, mỡ trôi đi đã hồi về, cả người tăng lên một vòng.
Hiện tại Đại ngốc đang nằm sấp trên lưng y, đầu gối lên vai y, ghé vào tai y nhỏ giọng - hỏi: "Anh Xuyên, ai thế?"
Nhiệt khí phả ra phất qua lỗ tai La Tiểu Xuyên, theo tiếng nói trầm thấp, y thấy cái cảm giác tê dại tối hôm qua lại trỗi dậy, thật giống như có ngọn lửa không tên đang thiêu đốt trong người, toàn thân đều nóng.
Cố tình Đường Khả lại nhìn thấy y rụt cổ vào, hắn lập tức vui vẻ chơi trò thổi khí vào tai y, có lúc đôi môi khô khốc chạm trúng vành tai y, như có như không ma sát, phảng phất như chỉ cần một khắc sau đầu lưỡi ướt át sẽ chui vào bên trong mà quấy đảo, liếm láp...
Hô hấp La Tiểu Xuyên cứng lại, thân thể khẽ run, ngọn lửa kia trực tiếp từ ngực tràn xuống bụng dưới, thân thể biến hóa ra sao y có thể cảm thụ được rõ ràng.
"Cmn cậu chơi đủ chưa?! Định tạo phản hả? Ở đây ai mới là lão đại?" Y bịt hai tai nóng hầm hập lại, lớn tiếng răn dạy, chỉ có điều nhìn đối phương cười khúc khích liền biết vẻ mặt mình hiện tại hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Ai nha, thói quen, tất cả đều do nuông chiều thành quen! Đáng lẽ lúc bắt đầu xác định cho hắn ở cùng thì nên tính mỗi sáng phải đặt hắn lên mặt bàn đánh cho một trận mới phải.
Y xoay người, khó chịu – xoa xoa phía dưới một cái, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi nấu cơm.
Thực ra qua lời Đàm Kỳ nói cũng đã cảnh báo cho y, rốt cục chuyện của Đường Khả phải làm sao bây giờ. Mỗi tối trước khi ngủ y đều tính tìm người điều tra thân thế Đường Khả, nhưng tới hôm sau, y lại cố tình lờ đi, đến buổi tối lại bắt đầu tính toán.
Hàng ngày ngoại trừ tiền điện nước tăng, song song còn có tình cảm của hai người. Ngày qua ngày, y nhận ra có lẽ mình thực sự có cảm tình với hắn, nhưng y không chịu thừa nhận.
La Tiểu Xuyên nghĩ mãi cũng không thông, liền bỏ qua, y sẽ chờ - chờ cho tới lúc quả bom hẹn giờ này nổ tung, cũng chờ sau khi tất cả nổ tung sẽ khôi phục lại yên bình, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.*
(Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng: ý nói mọi chuyện nên để thuận theo tự nhiên, việc gì đến sẽ đến, không cần lo lắng)
Chỉ là y không nghĩ tới đợt sóng gió đầu tiên sẽ đến nhanh như vậy.
Hôm sau La Tiểu Xuyên đi mua đồ, để Đường Khả ở nhà, nếu không vì sợ hắn đi ra ngoài có thể gặp nguy hiểm, y thật muốn đem sợi dây thừng buộc tên này vào ngay bên cạnh mình.
Hôm trước Liêu Văn Khải sai Cao Dương đem cho y một số tiền lớn, đủ để y thảnh thơi một hồi, y liền rạo rực đi mua một cái áo khoác mới - mặc dù nơi y đến chỉ là chợ bán buôn. Sau khi dạo qua lại hai vòng, rốt cục y dứt khoát mua cho Đường Khả một cái áo khoác mới, dĩ nhiên còn đắt hơn cái áo của y.
Trả tiền, nhận túi, y lầm bầm mắng hai câu, mắng xong thì cảm thấy dường như có một trận gió ấm vù vù thổi qua trái tim, y nhìn cái áo lại thấy cực kỳ hợp mắt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, y lại ghé vào mua một hộp kem trị nẻ, chỉ có điều lúc này y vung tay lên chọn lấy loại tốt nhất.
Rẽ vào hẻm nhỏ quen thuộc, La Tiểu Xuyên rất cao hứng, chỉ còn kém không khe khẽ cất tiếng hát, nhưng vừa rút chìa khoá ra mở cửa thì y liền sững sờ.
Trong phòng khói thuốc mù mịt, Đàm Kỳ đứng giữa phòng khách cau mày hút thuốc, Đường Khả đang ngồi ở một bên, vừa thấy y trở về thì mắt sáng lên, kêu một tiếng "anh Xuyên", Đàm Kỳ hung hăng trừng mắt một cái, hắn có chút sợ hãi vội ngậm miệng lại.
"Đàm Kỳ, sao cậu đã đến rồi, không phải nói thứ sáu tuần..."
"La Tiểu Xuyên cậu được đấy nhỉ?"
"Không! Cậu nghe tôi nói, cậu ta chỉ là một người bạn... "
"Người bạn được cậu cứu sao? Còn mang cậu ta đi khám bệnh, miễn phí ăn ở, giúp cậu ta bôi thuốc, hả?"
... Tên phản bạn này! La Tiểu Xuyên hung ác trừng Đường Khả.
"Tôi thấy cậu ấy quá đáng thương, nhất thời nhẹ dạ liền đem người cứu về, ha ha."
"Kẻ đáng thương ở đất nước này nhiều như vậy sao cậu chỉ giúp có một? Nếu hiện tại vết thương lành rồi, thì để cậu ta đi đi." Đàm Kỳ dụi tắt thuốc, nắm lấy cổ áo Đường Khả kéo về phía cửa.
"Đàm Kỳ!" La Tiểu Xuyên quýnh lên, ngăn hắn: "Trước hết cậu bỏ cậu ấy ra đã."
Không thể để cho hắn đi, không thể để cho Đường Khả rời đi, hắn không cần trở lại cuộc sống bẩn thỉu lạnh giá trong ngõ hẻm kia.
Đàm Kỳ hít sâu một hơi, không thể tin nổi đã nhiều năm như vậy, dĩ nhiên La Tiểu Xuyên lại vì một nam nhân xa lạ làm trái lời hắn như thế.
"Đầu óc cậu bị đổ keo hay là nước vào hả? Cậu có biết tùy tiện giữ một người hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?! Cậu ta, vạn nhất đúng là tiểu thiếu gia nhà ai, mà đừng nói là thiếu gia, chính là con cái nhà bình thường đi nữa, cậu cũng không gánh nổi cái tội này cậu có hiểu hay không?! Cậu muốn là gì, đồng phạm hả? Cậu nói cậu cứu cậu ta thì sẽ có người tin hả? Tại sao lúc đầu không báo cảnh sát? Tại sao giấu người nhiều ngày như vậy? La Tiểu Xuyên cậu đúng là muốn làm tôi tức chết, cậu không tự hại chết chính mình thì không xong có phải không?"
Đàm Kỳ tức giận đến đỏ mặt mà rống to, quả thực không biết phải đập kẻ ngu ngốc này như thế nào cho y tỉnh ra.
La Tiểu Xuyên nghe hắn gào thét bên tai bỗng cảm thấy hoảng hốt, trong phút chốc không thể phản bác lại, trước kia là y vẫn tự lừa mình dối người, hiện tại bị Đàm Kỳ giáo huấn một trận, rốt cục y mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Đường Khả bên cạnh không hiểu rõ bọn họ nói gì, nhìn thấy dáng vẻ La Tiểu Xuyên khó chịu thì hắn cũng cảm thấy khổ sở, hắn tránh thoát khỏi Đàm Kỳ, kêu lên: "Tôi sẽ không hại chết anh Xuyên!"
Đàm Kỳ vốn đang nổi nóng, thấy tên ngốc này làm vậy thì càng tức, hai người lao vào đánh nhau.
"Đường Khả... Đàm Kỳ! Cậu ấy đã đủ ngốc, cậu đừng đánh nữa!"
Đàm Kỳ thấy bạn hắn còn lên tiếng bảo vệ kẻ ngu si này liền càng quyết tâm muốn đánh tên kia hơn, chỉ có điều nắm đấm chưa kịp vung ra đã bị Đường Khả chặn lại.
Mắt Đường Khả đỏ ngầu, vẻ mặt trở nên dữ tợn, dứt khoát đấm tới, Đàm Kỳ không kịp phản ứng, bị hắn đánh cho lảo đảo.
"Phắc! Cmn một kẻ ngốc như mày cũng dám đánh tao?!" Hắn cũng không phải là không có lòng thương, chỉ có điều so với an toàn của bạn mình, hắn sẽ không do dự.
Hai tên nam nhân cao to đánh đấm một trận trong cái phòng nhỏ, suýt chút nữa đem tường đạp đổ, Đàm Kỳ cũng không ngờ Đường Khả khoẻ như vậy, một lúc sau hai người đều đem hết thực lực ra triển khai, mãi đến tận lúc La Tiểu Xuyên hô to một tiếng "Đủ rồi!!!".
"Tiểu Xuyên cậu... "
La Tiểu Xuyên không để ý tới Đàm Kỳ, y lẳng lặng mà đi tới cầm tay Đường Khả kéo hắn về phía cửa. Đường Khả còn chưa kịp cao hứng đã lập tức hoảng sợ, hắn dùng sức bám lấy khung cửa, không cho La Tiểu Xuyên đem hắn kéo ra ngoài.
"Anh Xuyên? Anh Xuyên, anh Xuyên... tôi sẽ không làm anh tức giận nữa, anh đừng đuổi tôi đi! Tôi không đi! Không đi!!" Hắn chơi xấu la to, nhưng ánh mắt lạnh lùng của đối phương khiến hắn sợ hãi, hắn sẽ bị y bỏ lại sao? Giống như lần trước bị y bỏ lại bên ngoài cửa xe như thế? Hay là La Tiểu Xuyên sẽ đem hắn trả về nhà? "... Đừng bỏ lại tôi!"
La Tiểu Xuyên cắn chặt răng, hầu như khoé môi sắp bật máu: "Cậu đi đi, đi ra ngoài... Cút ra ngoài!!"
Thừa dịp Đường Khả thất thần, y đẩy hắn ra ngoài cửa, cánh cửa nặng nề đóng lại, chặt chẽ ngăn cách hai người.
Đường Khả ở bên ngoài đập cửa ầm ầm, kêu to tên của y, mỗi một âm thanh tựa như mũi dao đâm vào lòng y, khiến tâm y vỡ vụn.
"Tôi biết tôi không bảo vệ được cậu ấy, rồi sẽ lại như lúc trước nhìn Đại Khả bị đâm chết trước mặt tôi như thế..."
(Đại Khả: không biết mọi người có nhớ đây là tên con choá anh nuôi không nhỉ, moá, thụ gì cứ so sánh công với chó hoài:))))
"Tiểu Xuyên... "
"Đàm Kỳ, cậu giúp tôi một việc, mau cho người tra ra thân phận Đường Khả, để người nhà mang cậu ta đi, nhất định phải nhanh lên!"
"Được, không thành vấn đề, tôi sẽ gọi người đi làm, cũng sẽ không để cho cậu ta gặp nguy hiểm. Tiểu Xuyên... Cậu và cậu ta đến cùng là..."
"Tôi và cậu ta không thể."
Thực ra... cậu ấy đối với tôi rất trọng yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất