Chương 21
Edit: Hoa Hồng Đào
Hôm nay Đường Lẫm mặc áo gió màu đen, bên trong là chiếc áo len màu xanh xám, tóc bị gió thổi nên có chút lộn xộn, nhưng vẻ ngoài đơn giản ấy giúp hắn chặn lại không ít nguy hiểm.
Hắn đứng ở cửa, nhìn vẻ mặt La Tiểu Xuyên biến đổi, lúc đầu là kinh ngạc sau đó bối rối, cuối cùng trở nên lãnh đạm.
"Anh không mời tôi vào ngồi một lát sao?"
La Tiểu Xuyên chăm chú nhìn hắn, không nhượng bộ mà trái lại đem tay nắm cửa kéo vào một chút: "Đường thiếu tìm tôi có chuyện gì? Không phải cũng là nhận lầm người đi."
Giọng nói tràn đầy chế nhạo khiến Đường Lẫm nhíu mày, sau đó hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Còn đang giận tôi sao? Ngày đó là tôi không cố ý, vì nếu tôi không làm như vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm."
Dứt lời, hắn bước về phía trước một bước làm La Tiểu Xuyên buộc phải lùi về phía sau, cả người bị bóng đen của hắn bao phủ.
"Vốn dĩ tôi muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thoả rồi mới tới tìm anh, không ngờ trước đó lại chạm mặt anh..." Hắn đưa tay sờ sờ khuôn mặt La Tiểu Xuyên, sau đó từ từ kéo y vào trong lòng.
Đường Lẫm có thể cảm nhận rõ người trong lồng ngực đột nhiên cứng ngắc, hắn còn ngửi được trên người đối phương mùi khói, mùi rượu, thậm chí là vị của đồ nướng. Hắn hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng vẫn cứ an ủi, vỗ vỗ lên sống lưng đang run rẩy của đối phương.
"Đường Khả?" La Tiểu Xuyên ở trong lồng ngực của hắn thật cẩn thận gọi một tiếng.
Đường Lẫm dừng một chút, im lặng, lát sau mới "Ừ" một tiếng, sau đó mở miệng: "Tên tôi là Đường Lẫm."
La Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, vẫn nhẹ giọng gọi một tiếng Đường Khả.
Ở nơi y không nhìn thấy, Đường Lẫm nhăn mặt, quyết định không thảo luận chủ đề vô nghĩa này nữa. Hắn đang định buông tay ra thì đột nhiên bị ôm chặt lấy, sau đó đối phương giữ lấy gáy hắn rồi hôn lên.
La Tiểu Xuyên dùng sức ôm chặt lấy hắn, cắn lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn. Đường Lẫm vùng vẫy một hồi cũng không tránh thoát, mãi đến khi vật dưới thân bị một bàn tay có chút thô lỗ nhào nặn, hắn mới hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem người đẩy ra.
La Tiểu Xuyên thở hổn hển, thoáng chốc mới bình ổn lại, y chăm chú quan sát hắn rồi hỏi: "Cậu đúng là Đường Khả sao?"
Đường Lẫm bị ánh mắt chăm chú kia làm cho hoảng hốt, những hồi ức bị hắn cố gắng chôn vùi tận đáy lòng bỗng chen chúc xông ra.
Hình ảnh ôm ấp, hình ảnh hôn môi, hình ảnh cùng nhau ăn cơm, hình ảnh cùng nhau tắm rửa, còn có... hình ảnh hai người cùng nhau làm tình.
Rõ ràng chính là hắn, nhưng lại thật giống như là hắn đang đứng quan sát ký ức của người khác.
Hắn nhắm mắt, hai giây sau mở ra, ánh mắt đã trở nên dịu dàng. Hắn cúi đầu thơm thơm lên miệng La Tiểu Xuyên, thấp giọng dỗ dành: "Tôi chính là Đường Khả của anh, nhưng hôm nay còn chưa được, trong công ty có việc, hai ngày nữa tôi lại đến tìm anh có được không?"
La Tiểu Xuyên vừa nghe đến hai từ Đường Khả, trái tim liền mềm mại, y rất muốn ôm lấy nam nhân trước mắt, dù chỉ một lát, nhưng lại không dám. Dường như có một cỗ áp lực vô hình khiến y không có cách nào gần gũi Đường Lẫm giống như với Đường Khả, thậm chí y còn có chút sợ hãi nam nhân này.
Cậu thật sự vẫn là Đường Khả của tôi sao? Y thì thầm hỏi lại một lần.
Thời điểm Đường Lẫm ra khỏi con hẻm nhỏ, Ngụy Nhất Minh lái xe chậm rãi dừng lại trước mặt hắn, hắn quay đầu liếc nhìn ngõ nhỏ tối thui, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Ngụy Nhất Minh thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, thức thời không lên tiếng, đến tận lúc xe đi hơn nửa đường, sắc mặt Đường Lẫm dịu lại, y mới cân nhắc mở miệng: "Đường thiếu, tại sao anh lại đến chỗ La Tiểu Xuyên? Ngày đó không phải là anh..."
Đường Lẫm nhìn ra phía ngoài cửa kính, không biết đang nghĩ gì, nhưng Ngụy Nhất Minh biết, mỗi khi hắn trầm tư như vậy, trong đầu đều là những thứ làm cho người ta khiếp sợ.
"Người được bố trí phía bên kia có tin tức gì hay không?" Đường Lẫm vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của y.
"À, anh ta nói Liêu Văn Khải định hành động vào cuối tháng, còn gọi La Tiểu Xuyên cùng tham gia." Ngụy Nhất Minh liếc nhìn nam nhân qua kính chiếu hậu, tiếp tục nói: "Nếu như nói Liêu Văn Khải đã biết chuyện La Tiểu Xuyên khi trước cứu anh, tại sao lại kêu y đi cùng? Gã sẽ không hoài nghi y sao?"
Đường Lẫm cười lạnh, Ngụy Nhất Minh lại nghe sống lưng rét run một trận, y còn tưởng rằng thiếu gia nhà mình sau khi mất trí nhớ thì tính tình ít nhiều sẽ có chuyển biến, không ngờ so với trước đây còn khủng bố hơn.
"Cậu cho rằng Liêu Văn Khải ngốc như cậu hả? Gã đã từng tính kế trên đầu tôi, thì còn có gì mà gã nghĩ không ra? Nếu mỗi một bước đi đều có tính toán riêng của gã, không bằng chúng ta theo ý của gã đi, để khi chết gã cũng không hiểu vì sao mình chết."
Ngụy Nhất Minh sờ sờ mũi, thiếu gia nói tới nửa ngày vẫn không thèm trả lời vấn đề của y, trái lại làm cho y càng rối tinh rối mù.
"Có điều, La Tiểu Xuyên này..." Đường Lẫm nói được nửa chừng, sắc mặt lại trầm xuống.
Ngụy Nhất Minh lập tức yên lặng, chú tâm điều khiển xe. Hoá ra thiếu gia vẫn có thay đổi một chút, chí ít trước đây y chưa bao giờ thấy Đường Lẫm bởi vì một người mà cảm xúc có nhiều biến hóa như vậy, cho dù là chán ghét.
Đường Lẫm có một số giao dịch với các doanh nghiệp trong hai ngày kế tiếp. Có lẽ là cố ý hoặc căn bản là không để tâm, tóm lại hắn hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn kia. Vì vậy, dĩ nhiên hắn không biết hai ngày hôm nay La Tiểu Xuyên chưa từng ra khỏi cửa – một mực ở yên trong cái phòng nhỏ kia đợi hắn.
Chờ tới khi hắn nhớ tới La Tiểu Xuyên, đã là đêm thứ tư. Khi đó hắn vừa mới giao dịch xong, mấy ly rượu vang đỏ khiến hắn có chút xuân tâm nhộn nhạo. Đối diện hắn là ông chủ Lý, trong lồng ngực đang ôm một chàng trai thanh tú. Ông ta thấy Đường Lẫm nhìn sang, cho rằng hắn cũng muốn, cười ha hả đưa ngón tay ra hiệu, chỉ chốc lát liền có một thanh niên tuấn mỹ bước vào.
"Đường thiếu chậm rãi chơi, hôm nay tôi mời." Ông chủ Lý nói xong liền đi mất.
Ngụy Nhất Minh nhìn cậu thanh niên cả người sắp dính vào Đường Lẫm, liền đau đầu, y vội chạy tới định kéo người ra, không ngờ lại bị Đường Lẫm ngăn cản.
"Đặt một gian phòng."
Ngụy Nhất Minh sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu đi ra ngoài.
Đường Lẫm xưa nay chưa từng chơi đùa nam nhân, hắn đối với nam nhân căn bản không có hứng thú, ngay cả với phụ nữ cũng chỉ có mấy bạn giường cố định, hắn hơi có bệnh khiết phích, bây giờ sao lại...?
Thực tế, ngay cả Đường Lẫm cũng không biết mình đang nghĩ gì, tại sao lại muốn cùng một nam nhân làm tình, có lẽ chỉ để chứng minh rằng: ngoại trừ La Tiểu Xuyên, nam nhân khác hắn cũng có thể thượng.
Hắn vô cảm ngồi ở trên giường, nhìn đối phương tìm mọi cách lấy lòng mình - dùng miệng kéo mở khóa quần hắn, liếm cho quần nhỏ ẩm ướt. Tuy rằng tính khí có cứng lên, nhưng hắn cũng không cảm giác được bao nhiêu khoái cảm. Hắn khép hờ mắt, trong đầu dĩ nhiên hiện ra là dáng dấp của La Tiểu Xuyên – đôi mắt hồng hồng ướt át nằm ở dưới thân hắn la hét, tính khí dưới thân hầu như là ngay lập tức dựng lên, cứng đến nỗi khó có thể nhẫn nại.
Chết tiệt, tại sao lại nhớ đến rõ ràng như thế!
Hắn đá bay thanh niên đang quỳ trên mặt đất ra, phớt lờ tiếng kêu sợ hãi của cậu, kéo quần nhanh chóng bước ra ngoài.
Thời điểm Ngụy Nhất Minh nhìn thấy hắn xuất hiện mà sợ hết hồn. Sao lại nhanh... nhanh như vậy?
"Đến chỗ La Tiểu Xuyên."
"Ai? Bây giờ ư?"
"Ngay lập tức!" Đường Lẫm hầu như là gầm lên.
Ngụy Nhất Minh không dám chần chừ, vội vã khởi động xe, hiếm khi nhìn thấy Đường Lẫm hung ác như vậy, nhưng y không sợ lắm, khuôn mặt lạnh lùng ẩn giấu tâm tư của Đường Lẫm mới thật sự đáng sợ.
Vì vậy khi La Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng - bị âm thanh đập cửa đánh thức thì đã hơn một giờ sáng, y chửi bới ầm lên rồi để hai chân trần chạy ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, cơ thể bị áp lên tường, miệng bị chiếm đoạt.
Lúc này y mới tỉnh táo một chút, kêu lên một tiếng rồi vung nắm đấm tới, ai ngờ lại bị đối phương bắt được rồi càng dùng sức mà hôn y.
Y vật lộn một lúc, cuối cùng dựa vào ánh trăng mà nhận ra Đường Lẫm, giãy dụa một hồi không còn sức, y mềm nhũn dựa lên người hắn, có chút oán trách: "Tại sao là cậu hả, hơn nửa đêm rồi, cmn tôi còn tưởng là trộm..."
Có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, y không nhận ra rằng nam nhân trước mắt đã sớm không phải là Đường Khả trước kia nữa, giọng điệu tựa như muốn phun nước miếng.
Đường Lẫm thấy đầu óc choáng váng, muốn ngất đi, nhưng ngọn lửa phía dưới lại càng bùng cháy dữ dội, thứ kia bị quần nhỏ bao bọc đến khó chịu.
Hắn gặm cắn lên cần cổ La Tiểu Xuyên, tay với xuống tìm thấy cặp đùi bóng loáng cùng bờ mông săn chắc, hắn ghé sát miệng vào tai y khàn khàn: "Anh Xuyên..."
Hôm nay Đường Lẫm mặc áo gió màu đen, bên trong là chiếc áo len màu xanh xám, tóc bị gió thổi nên có chút lộn xộn, nhưng vẻ ngoài đơn giản ấy giúp hắn chặn lại không ít nguy hiểm.
Hắn đứng ở cửa, nhìn vẻ mặt La Tiểu Xuyên biến đổi, lúc đầu là kinh ngạc sau đó bối rối, cuối cùng trở nên lãnh đạm.
"Anh không mời tôi vào ngồi một lát sao?"
La Tiểu Xuyên chăm chú nhìn hắn, không nhượng bộ mà trái lại đem tay nắm cửa kéo vào một chút: "Đường thiếu tìm tôi có chuyện gì? Không phải cũng là nhận lầm người đi."
Giọng nói tràn đầy chế nhạo khiến Đường Lẫm nhíu mày, sau đó hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Còn đang giận tôi sao? Ngày đó là tôi không cố ý, vì nếu tôi không làm như vậy thì anh sẽ gặp nguy hiểm."
Dứt lời, hắn bước về phía trước một bước làm La Tiểu Xuyên buộc phải lùi về phía sau, cả người bị bóng đen của hắn bao phủ.
"Vốn dĩ tôi muốn dàn xếp mọi chuyện ổn thoả rồi mới tới tìm anh, không ngờ trước đó lại chạm mặt anh..." Hắn đưa tay sờ sờ khuôn mặt La Tiểu Xuyên, sau đó từ từ kéo y vào trong lòng.
Đường Lẫm có thể cảm nhận rõ người trong lồng ngực đột nhiên cứng ngắc, hắn còn ngửi được trên người đối phương mùi khói, mùi rượu, thậm chí là vị của đồ nướng. Hắn hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng vẫn cứ an ủi, vỗ vỗ lên sống lưng đang run rẩy của đối phương.
"Đường Khả?" La Tiểu Xuyên ở trong lồng ngực của hắn thật cẩn thận gọi một tiếng.
Đường Lẫm dừng một chút, im lặng, lát sau mới "Ừ" một tiếng, sau đó mở miệng: "Tên tôi là Đường Lẫm."
La Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, vẫn nhẹ giọng gọi một tiếng Đường Khả.
Ở nơi y không nhìn thấy, Đường Lẫm nhăn mặt, quyết định không thảo luận chủ đề vô nghĩa này nữa. Hắn đang định buông tay ra thì đột nhiên bị ôm chặt lấy, sau đó đối phương giữ lấy gáy hắn rồi hôn lên.
La Tiểu Xuyên dùng sức ôm chặt lấy hắn, cắn lên môi hắn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng hắn. Đường Lẫm vùng vẫy một hồi cũng không tránh thoát, mãi đến khi vật dưới thân bị một bàn tay có chút thô lỗ nhào nặn, hắn mới hít sâu một hơi, mạnh mẽ đem người đẩy ra.
La Tiểu Xuyên thở hổn hển, thoáng chốc mới bình ổn lại, y chăm chú quan sát hắn rồi hỏi: "Cậu đúng là Đường Khả sao?"
Đường Lẫm bị ánh mắt chăm chú kia làm cho hoảng hốt, những hồi ức bị hắn cố gắng chôn vùi tận đáy lòng bỗng chen chúc xông ra.
Hình ảnh ôm ấp, hình ảnh hôn môi, hình ảnh cùng nhau ăn cơm, hình ảnh cùng nhau tắm rửa, còn có... hình ảnh hai người cùng nhau làm tình.
Rõ ràng chính là hắn, nhưng lại thật giống như là hắn đang đứng quan sát ký ức của người khác.
Hắn nhắm mắt, hai giây sau mở ra, ánh mắt đã trở nên dịu dàng. Hắn cúi đầu thơm thơm lên miệng La Tiểu Xuyên, thấp giọng dỗ dành: "Tôi chính là Đường Khả của anh, nhưng hôm nay còn chưa được, trong công ty có việc, hai ngày nữa tôi lại đến tìm anh có được không?"
La Tiểu Xuyên vừa nghe đến hai từ Đường Khả, trái tim liền mềm mại, y rất muốn ôm lấy nam nhân trước mắt, dù chỉ một lát, nhưng lại không dám. Dường như có một cỗ áp lực vô hình khiến y không có cách nào gần gũi Đường Lẫm giống như với Đường Khả, thậm chí y còn có chút sợ hãi nam nhân này.
Cậu thật sự vẫn là Đường Khả của tôi sao? Y thì thầm hỏi lại một lần.
Thời điểm Đường Lẫm ra khỏi con hẻm nhỏ, Ngụy Nhất Minh lái xe chậm rãi dừng lại trước mặt hắn, hắn quay đầu liếc nhìn ngõ nhỏ tối thui, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Ngụy Nhất Minh thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, thức thời không lên tiếng, đến tận lúc xe đi hơn nửa đường, sắc mặt Đường Lẫm dịu lại, y mới cân nhắc mở miệng: "Đường thiếu, tại sao anh lại đến chỗ La Tiểu Xuyên? Ngày đó không phải là anh..."
Đường Lẫm nhìn ra phía ngoài cửa kính, không biết đang nghĩ gì, nhưng Ngụy Nhất Minh biết, mỗi khi hắn trầm tư như vậy, trong đầu đều là những thứ làm cho người ta khiếp sợ.
"Người được bố trí phía bên kia có tin tức gì hay không?" Đường Lẫm vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của y.
"À, anh ta nói Liêu Văn Khải định hành động vào cuối tháng, còn gọi La Tiểu Xuyên cùng tham gia." Ngụy Nhất Minh liếc nhìn nam nhân qua kính chiếu hậu, tiếp tục nói: "Nếu như nói Liêu Văn Khải đã biết chuyện La Tiểu Xuyên khi trước cứu anh, tại sao lại kêu y đi cùng? Gã sẽ không hoài nghi y sao?"
Đường Lẫm cười lạnh, Ngụy Nhất Minh lại nghe sống lưng rét run một trận, y còn tưởng rằng thiếu gia nhà mình sau khi mất trí nhớ thì tính tình ít nhiều sẽ có chuyển biến, không ngờ so với trước đây còn khủng bố hơn.
"Cậu cho rằng Liêu Văn Khải ngốc như cậu hả? Gã đã từng tính kế trên đầu tôi, thì còn có gì mà gã nghĩ không ra? Nếu mỗi một bước đi đều có tính toán riêng của gã, không bằng chúng ta theo ý của gã đi, để khi chết gã cũng không hiểu vì sao mình chết."
Ngụy Nhất Minh sờ sờ mũi, thiếu gia nói tới nửa ngày vẫn không thèm trả lời vấn đề của y, trái lại làm cho y càng rối tinh rối mù.
"Có điều, La Tiểu Xuyên này..." Đường Lẫm nói được nửa chừng, sắc mặt lại trầm xuống.
Ngụy Nhất Minh lập tức yên lặng, chú tâm điều khiển xe. Hoá ra thiếu gia vẫn có thay đổi một chút, chí ít trước đây y chưa bao giờ thấy Đường Lẫm bởi vì một người mà cảm xúc có nhiều biến hóa như vậy, cho dù là chán ghét.
Đường Lẫm có một số giao dịch với các doanh nghiệp trong hai ngày kế tiếp. Có lẽ là cố ý hoặc căn bản là không để tâm, tóm lại hắn hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn kia. Vì vậy, dĩ nhiên hắn không biết hai ngày hôm nay La Tiểu Xuyên chưa từng ra khỏi cửa – một mực ở yên trong cái phòng nhỏ kia đợi hắn.
Chờ tới khi hắn nhớ tới La Tiểu Xuyên, đã là đêm thứ tư. Khi đó hắn vừa mới giao dịch xong, mấy ly rượu vang đỏ khiến hắn có chút xuân tâm nhộn nhạo. Đối diện hắn là ông chủ Lý, trong lồng ngực đang ôm một chàng trai thanh tú. Ông ta thấy Đường Lẫm nhìn sang, cho rằng hắn cũng muốn, cười ha hả đưa ngón tay ra hiệu, chỉ chốc lát liền có một thanh niên tuấn mỹ bước vào.
"Đường thiếu chậm rãi chơi, hôm nay tôi mời." Ông chủ Lý nói xong liền đi mất.
Ngụy Nhất Minh nhìn cậu thanh niên cả người sắp dính vào Đường Lẫm, liền đau đầu, y vội chạy tới định kéo người ra, không ngờ lại bị Đường Lẫm ngăn cản.
"Đặt một gian phòng."
Ngụy Nhất Minh sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu đi ra ngoài.
Đường Lẫm xưa nay chưa từng chơi đùa nam nhân, hắn đối với nam nhân căn bản không có hứng thú, ngay cả với phụ nữ cũng chỉ có mấy bạn giường cố định, hắn hơi có bệnh khiết phích, bây giờ sao lại...?
Thực tế, ngay cả Đường Lẫm cũng không biết mình đang nghĩ gì, tại sao lại muốn cùng một nam nhân làm tình, có lẽ chỉ để chứng minh rằng: ngoại trừ La Tiểu Xuyên, nam nhân khác hắn cũng có thể thượng.
Hắn vô cảm ngồi ở trên giường, nhìn đối phương tìm mọi cách lấy lòng mình - dùng miệng kéo mở khóa quần hắn, liếm cho quần nhỏ ẩm ướt. Tuy rằng tính khí có cứng lên, nhưng hắn cũng không cảm giác được bao nhiêu khoái cảm. Hắn khép hờ mắt, trong đầu dĩ nhiên hiện ra là dáng dấp của La Tiểu Xuyên – đôi mắt hồng hồng ướt át nằm ở dưới thân hắn la hét, tính khí dưới thân hầu như là ngay lập tức dựng lên, cứng đến nỗi khó có thể nhẫn nại.
Chết tiệt, tại sao lại nhớ đến rõ ràng như thế!
Hắn đá bay thanh niên đang quỳ trên mặt đất ra, phớt lờ tiếng kêu sợ hãi của cậu, kéo quần nhanh chóng bước ra ngoài.
Thời điểm Ngụy Nhất Minh nhìn thấy hắn xuất hiện mà sợ hết hồn. Sao lại nhanh... nhanh như vậy?
"Đến chỗ La Tiểu Xuyên."
"Ai? Bây giờ ư?"
"Ngay lập tức!" Đường Lẫm hầu như là gầm lên.
Ngụy Nhất Minh không dám chần chừ, vội vã khởi động xe, hiếm khi nhìn thấy Đường Lẫm hung ác như vậy, nhưng y không sợ lắm, khuôn mặt lạnh lùng ẩn giấu tâm tư của Đường Lẫm mới thật sự đáng sợ.
Vì vậy khi La Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng - bị âm thanh đập cửa đánh thức thì đã hơn một giờ sáng, y chửi bới ầm lên rồi để hai chân trần chạy ra mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, cơ thể bị áp lên tường, miệng bị chiếm đoạt.
Lúc này y mới tỉnh táo một chút, kêu lên một tiếng rồi vung nắm đấm tới, ai ngờ lại bị đối phương bắt được rồi càng dùng sức mà hôn y.
Y vật lộn một lúc, cuối cùng dựa vào ánh trăng mà nhận ra Đường Lẫm, giãy dụa một hồi không còn sức, y mềm nhũn dựa lên người hắn, có chút oán trách: "Tại sao là cậu hả, hơn nửa đêm rồi, cmn tôi còn tưởng là trộm..."
Có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, y không nhận ra rằng nam nhân trước mắt đã sớm không phải là Đường Khả trước kia nữa, giọng điệu tựa như muốn phun nước miếng.
Đường Lẫm thấy đầu óc choáng váng, muốn ngất đi, nhưng ngọn lửa phía dưới lại càng bùng cháy dữ dội, thứ kia bị quần nhỏ bao bọc đến khó chịu.
Hắn gặm cắn lên cần cổ La Tiểu Xuyên, tay với xuống tìm thấy cặp đùi bóng loáng cùng bờ mông săn chắc, hắn ghé sát miệng vào tai y khàn khàn: "Anh Xuyên..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất