Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực
Chương 5: Ngươi Thật Thú Vị
Editor: Kingofbattle
Vệ Phàm lắc đầu, tiếp tục tuần tra, đến giờ ăn trưa, hai người mới quay về phòng ăn trưa.
"Chiều nay ngươi không cần tuần phố, thôn Ngũ Lý có người mất tích, ngươi cùng Vương Quý và Khâu Bình đi điều tra xem có phải do yêu ma làm hại không!"
Sau khi ăn xong, bộ đầu Lý Thân gọi Vệ Phàm lại.
Bộ đầu này chính là người đã thả Dương Tuấn hôm qua.
"Được!"
Vệ Phàm gật đầu, nhanh chóng cùng hai đồng sự Vương Quý và Khâu Bình lên đường đến thôn Ngũ Lý.
Lý Thân đứng ở cửa tiễn ba người rời đi, đến khi bóng họ khuất hẳn mới quay trở vào.
Vệ Phàm không quá quen với hai người này, khi hắn vào nha môn thì bọn họ đã làm sai dịch được vài năm, bình thường cũng không có giao tình gì, chỉ thuộc dạng mặt quen mà thôi.
Suốt đường đi, Vương Quý và Khâu Bình không nói chuyện với Vệ Phàm, hai người đi sau, Vệ Phàm đi trước, nếu không mặc đồng phục sai dịch, có lẽ người ngoài sẽ nghĩ rằng hai người kia đang áp giải Vệ Phàm.
Thôn Ngũ Lý, đúng như tên gọi, cách Vân Thành đúng năm dặm, đi khoảng hơn nửa giờ, một ngôi làng không nhỏ hiện ra trước mắt Vệ Phàm.
Ngôi làng này không lớn, ước chừng chỉ có bảy tám mươi hộ dân, đến cổng thôn, Vệ Phàm phát hiện gần như nhà nào cũng đóng cửa kín mít, không có lấy một bóng người qua lại.
Khi bước vào thôn, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
"Hai vị, đi lối này chứ!"
Vệ Phàm quay lại hỏi Vương Quý và Khâu Bình, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
"Đi thẳng tới phía trước!"
Tên sai dịch Vương Quý chỉ tay về phía trước, mặt cười toe toét, hắn quay đầu nhìn Khâu Bình, cả hai trao nhau ánh mắt đầy hài lòng.
Đi xuyên qua ngôi làng, chẳng mấy chốc, trước mắt xuất hiện một căn nhà khá khang trang.
"Chính là nhà này báo án, ngươi vào hỏi thử xem, cũng học cách xử lý những việc thế này, bọn ta sẽ đi quanh thôn hỏi thăm người dân."
Khâu Bình và Vương Quý dừng lại cách căn nhà này khoảng mười mấy mét, rồi để một mình Vệ Phàm vào trong.
"Được!"
Vệ Phàm gật đầu, cố nén mùi hôi thối.
Khu nhà nhỏ này dường như chính là nguồn gốc phát ra mùi hôi thối, đến gần hơn, mùi thối càng nồng nặc, như muốn làm người ta ngạt thở.
Vệ Phàm định gõ cửa, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ.
"Có ai không?"
Vừa nói, hắn vừa bước vào.
Bùng!
Vừa bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió mạnh nổi lên từ mặt đất, đóng sầm cánh cửa lại.
“Cuối cùng cũng đến rồi à, lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt sai dịch, các ngươi học võ, dù chưa luyện ra chân khí, nhưng lớp thịt vẫn săn chắc hơn người thường, huyết khí cũng dồi dào, rất bổ dưỡng.”
Một giọng nói trầm vang lên, khiến không khí xung quanh như rung động.
Vệ Phàm nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy ở góc sân, trên một tảng đá lớn, có một con hổ to lớn đang nằm, đôi mắt sáng rực đầy hứng thú quan sát hắn.
Ánh mắt Vệ Phàm tiếp tục quét quanh, hắn thấy xung quanh tảng đá đó chất đầy xương người, có cái vẫn còn dính máu, có cái đã trắng hếu.
"Mày chính là một trong những con hổ yêu đứng sau Mãnh Hổ bang?"
Vệ Phàm tất nhiên cũng biết về những lời đồn rằng Mãnh Hổ bang không chỉ có một con hổ yêu, hắn nhìn chăm chú vào con hổ lớn trước mắt, xác định nó chính là kẻ đã cất tiếng nói.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, trên bảng trạng thái trước mắt xuất hiện thêm thông tin mới:
【Hổ yêu: Sơ cảnh nhất phẩm, biết nói tiếng người, ăn thịt người!】
【Giết nó, có thể nhận được 5 năm công lực!】
Giết Dương Tuấn được ba năm công lực, vậy mà một con hổ yêu như thế này chỉ cho 5 năm công lực?
Hổ yêu nghe thấy lời của Vệ Phàm, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ: “Gan to thật, Hổ gia đã ăn không biết bao nhiêu người, ngươi là kẻ đầu tiên thấy ta mà không bỏ chạy, cũng không la hét van xin, cứng cỏi đấy, như vậy nhai thịt mới vui!”
Vệ Phàm cười nhạt, nói: “La hét van xin có tác dụng không? Nếu có, tao không ngại hô vài tiếng.”
“Không có tác dụng gì cả, Hổ gia nhất định sẽ ăn ngươi, thịt của sai dịch ngon hơn người khác nhiều.”
Hổ yêu sững lại, thì ra kẻ này đã cam chịu số phận nên không sợ nữa: “Ngươi cũng thú vị thật, nếu không phải Giang Xuyên gửi ngươi đến, ta đã giữ ngươi lại để làm việc cho ta.”
Vệ Phàm nheo mắt, tiếp tục tiến tới: “Vì thế nên tao không la hét, tự mình đến đây, biết đâu mày sẽ cho tao một cái chết nhanh chóng.”
Hổ yêu từ từ đứng dậy, gật đầu nói: “Ngươi thật sự hiểu chuyện, trong số những người ta đã ăn, ngươi là kẻ ngoan ngoãn nhất, những kẻ khác sợ đến mức gan mật vỡ nát, thịt của bọn chúng toàn vị đắng, một lát nữa ta sẽ cho ngươi chết nhanh chóng, trước tiên cắn gãy cổ ngươi…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, trong tầm nhìn của hổ yêu chỉ còn lại một vệt đao quang màu vàng chói lóa.
“Chân khí?”
“Gào!”
Hổ yêu sợ hãi kêu lên, nó định nhảy lên tránh, nhưng đao quang quá nhanh, thân thể nó kịp nhảy lên, nhưng đầu thì vẫn ở lại chỗ cũ.
Phụt!
Một tia máu bắn tung tóe lên không trung, cái đầu to lớn của hổ yêu rơi xuống đất, tạo nên tiếng động trầm đục.
Xương cốt đứt lìa, bị thân thể khổng lồ của hổ yêu đè nát!
【Trảm hổ yêu, nhận được 5 năm công lực!】
“Nói nhiều quá, mày cũng thú vị đấy, nên tao mới chặt đầu mày trước, cho mày một cái chết nhanh gọn.”
Vệ Phàm tra đao vào vỏ, cúi xuống nhấc đầu hổ yêu lên.
Một con hổ yêu Sơ Cảnh nhất phẩm mà lại yếu như vậy?
Vệ Phàm lắc đầu, tiếp tục tuần tra, đến giờ ăn trưa, hai người mới quay về phòng ăn trưa.
"Chiều nay ngươi không cần tuần phố, thôn Ngũ Lý có người mất tích, ngươi cùng Vương Quý và Khâu Bình đi điều tra xem có phải do yêu ma làm hại không!"
Sau khi ăn xong, bộ đầu Lý Thân gọi Vệ Phàm lại.
Bộ đầu này chính là người đã thả Dương Tuấn hôm qua.
"Được!"
Vệ Phàm gật đầu, nhanh chóng cùng hai đồng sự Vương Quý và Khâu Bình lên đường đến thôn Ngũ Lý.
Lý Thân đứng ở cửa tiễn ba người rời đi, đến khi bóng họ khuất hẳn mới quay trở vào.
Vệ Phàm không quá quen với hai người này, khi hắn vào nha môn thì bọn họ đã làm sai dịch được vài năm, bình thường cũng không có giao tình gì, chỉ thuộc dạng mặt quen mà thôi.
Suốt đường đi, Vương Quý và Khâu Bình không nói chuyện với Vệ Phàm, hai người đi sau, Vệ Phàm đi trước, nếu không mặc đồng phục sai dịch, có lẽ người ngoài sẽ nghĩ rằng hai người kia đang áp giải Vệ Phàm.
Thôn Ngũ Lý, đúng như tên gọi, cách Vân Thành đúng năm dặm, đi khoảng hơn nửa giờ, một ngôi làng không nhỏ hiện ra trước mắt Vệ Phàm.
Ngôi làng này không lớn, ước chừng chỉ có bảy tám mươi hộ dân, đến cổng thôn, Vệ Phàm phát hiện gần như nhà nào cũng đóng cửa kín mít, không có lấy một bóng người qua lại.
Khi bước vào thôn, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
"Hai vị, đi lối này chứ!"
Vệ Phàm quay lại hỏi Vương Quý và Khâu Bình, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
"Đi thẳng tới phía trước!"
Tên sai dịch Vương Quý chỉ tay về phía trước, mặt cười toe toét, hắn quay đầu nhìn Khâu Bình, cả hai trao nhau ánh mắt đầy hài lòng.
Đi xuyên qua ngôi làng, chẳng mấy chốc, trước mắt xuất hiện một căn nhà khá khang trang.
"Chính là nhà này báo án, ngươi vào hỏi thử xem, cũng học cách xử lý những việc thế này, bọn ta sẽ đi quanh thôn hỏi thăm người dân."
Khâu Bình và Vương Quý dừng lại cách căn nhà này khoảng mười mấy mét, rồi để một mình Vệ Phàm vào trong.
"Được!"
Vệ Phàm gật đầu, cố nén mùi hôi thối.
Khu nhà nhỏ này dường như chính là nguồn gốc phát ra mùi hôi thối, đến gần hơn, mùi thối càng nồng nặc, như muốn làm người ta ngạt thở.
Vệ Phàm định gõ cửa, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ.
"Có ai không?"
Vừa nói, hắn vừa bước vào.
Bùng!
Vừa bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió mạnh nổi lên từ mặt đất, đóng sầm cánh cửa lại.
“Cuối cùng cũng đến rồi à, lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt sai dịch, các ngươi học võ, dù chưa luyện ra chân khí, nhưng lớp thịt vẫn săn chắc hơn người thường, huyết khí cũng dồi dào, rất bổ dưỡng.”
Một giọng nói trầm vang lên, khiến không khí xung quanh như rung động.
Vệ Phàm nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy ở góc sân, trên một tảng đá lớn, có một con hổ to lớn đang nằm, đôi mắt sáng rực đầy hứng thú quan sát hắn.
Ánh mắt Vệ Phàm tiếp tục quét quanh, hắn thấy xung quanh tảng đá đó chất đầy xương người, có cái vẫn còn dính máu, có cái đã trắng hếu.
"Mày chính là một trong những con hổ yêu đứng sau Mãnh Hổ bang?"
Vệ Phàm tất nhiên cũng biết về những lời đồn rằng Mãnh Hổ bang không chỉ có một con hổ yêu, hắn nhìn chăm chú vào con hổ lớn trước mắt, xác định nó chính là kẻ đã cất tiếng nói.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, trên bảng trạng thái trước mắt xuất hiện thêm thông tin mới:
【Hổ yêu: Sơ cảnh nhất phẩm, biết nói tiếng người, ăn thịt người!】
【Giết nó, có thể nhận được 5 năm công lực!】
Giết Dương Tuấn được ba năm công lực, vậy mà một con hổ yêu như thế này chỉ cho 5 năm công lực?
Hổ yêu nghe thấy lời của Vệ Phàm, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ: “Gan to thật, Hổ gia đã ăn không biết bao nhiêu người, ngươi là kẻ đầu tiên thấy ta mà không bỏ chạy, cũng không la hét van xin, cứng cỏi đấy, như vậy nhai thịt mới vui!”
Vệ Phàm cười nhạt, nói: “La hét van xin có tác dụng không? Nếu có, tao không ngại hô vài tiếng.”
“Không có tác dụng gì cả, Hổ gia nhất định sẽ ăn ngươi, thịt của sai dịch ngon hơn người khác nhiều.”
Hổ yêu sững lại, thì ra kẻ này đã cam chịu số phận nên không sợ nữa: “Ngươi cũng thú vị thật, nếu không phải Giang Xuyên gửi ngươi đến, ta đã giữ ngươi lại để làm việc cho ta.”
Vệ Phàm nheo mắt, tiếp tục tiến tới: “Vì thế nên tao không la hét, tự mình đến đây, biết đâu mày sẽ cho tao một cái chết nhanh chóng.”
Hổ yêu từ từ đứng dậy, gật đầu nói: “Ngươi thật sự hiểu chuyện, trong số những người ta đã ăn, ngươi là kẻ ngoan ngoãn nhất, những kẻ khác sợ đến mức gan mật vỡ nát, thịt của bọn chúng toàn vị đắng, một lát nữa ta sẽ cho ngươi chết nhanh chóng, trước tiên cắn gãy cổ ngươi…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, trong tầm nhìn của hổ yêu chỉ còn lại một vệt đao quang màu vàng chói lóa.
“Chân khí?”
“Gào!”
Hổ yêu sợ hãi kêu lên, nó định nhảy lên tránh, nhưng đao quang quá nhanh, thân thể nó kịp nhảy lên, nhưng đầu thì vẫn ở lại chỗ cũ.
Phụt!
Một tia máu bắn tung tóe lên không trung, cái đầu to lớn của hổ yêu rơi xuống đất, tạo nên tiếng động trầm đục.
Xương cốt đứt lìa, bị thân thể khổng lồ của hổ yêu đè nát!
【Trảm hổ yêu, nhận được 5 năm công lực!】
“Nói nhiều quá, mày cũng thú vị đấy, nên tao mới chặt đầu mày trước, cho mày một cái chết nhanh gọn.”
Vệ Phàm tra đao vào vỏ, cúi xuống nhấc đầu hổ yêu lên.
Một con hổ yêu Sơ Cảnh nhất phẩm mà lại yếu như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất