Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực
Chương 23: Hổ Vương Chân Cảnh (2)
Editor: Kingofbattle
Hổ Vương nắm chặt thanh đao lớn bằng vàng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống Vệ Phàm.
“Cha, cứu con với! Hắn chính là Vệ Phàm, kẻ đã giết chết Cửu đệ, đại ca cùng những người khác đều bị hắn giết hết, chỉ có con còn sống.”
Hổ Lục kêu lên khi thấy cha mình, cố gắng cõng Vệ Phàm lại gần Hổ Vương.
Phụt!
Máu tươi phun ra, một chiếc đầu hổ bay lên cao.
Vệ Phàm nhảy khỏi lưng Hổ Lục, đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.
【Chém giết hổ yêu, đạt được 16 năm công lực】
“Đã muốn chết thì cần gì phải gấp gáp như vậy!”
Cơ thể Hổ Lục ngã xuống, trong mắt vẫn còn lưu lại sự gấp gáp, nó tưởng rằng về đến nhà, Hổ Vương sẽ cứu nó.
Không ngờ, cho đến khi đầu bị Vệ Phàm chặt xuống, Hổ Vương vẫn đứng yên, chẳng hề có ý định cứu nó.
“Giết hay lắm!”
“Làm thú cưỡi cho người khác, đưa kẻ địch đến tận đây, thứ rác rưởi như vậy nếu ngươi không giết, ta cũng sẽ giết nó.”
Con ruột chết ngay trước mặt, chẳng phải Hổ Vương không có chút cảm xúc, ánh mắt nhìn Vệ Phàm lạnh lùng hơn trước.
“Súc sinh đúng là súc sinh, côn trùng còn tham sống sợ chết, nó muốn sống thì có gì sai? Ngươi làm cha mà không bảo vệ nổi con mình, ngươi có tư cách gì để mắng nó?”
Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung nhìn nhau, không khỏi cảm thấy người này đúng là không biết xấu hổ.
Miệng thì nói côn trùng còn tham sống, nhưng tay lại ra đòn không chút nương từ, chặt đầu con của người ta.
Giết con người ta trước mặt người ta, rồi lại quay sang dạy đời người ta không đủ tư cách làm cha.
Cả hai người thở phào nhẹ nhõm, xem ra người cưỡi hổ yêu này cũng đến để giết Hổ Vương, chỉ là không biết hắn có bản lĩnh gì không.
Ánh mắt Hổ Vương lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Hừ! Hổ tộc chúng ta không sống ngu chết, sau khi trưởng thành không cần cha mẹ bảo vệ, con ta nhiều như vậy, làm sao bảo vệ từng đứa một.”
“Giờ ngươi không còn con trai nữa!”
Vệ Phàm chỉ vào xác Hổ Lục, nói: “Ngươi không nghe thấy nó nói sao, tất cả những đứa con ngươi phái đi đều đã bị ta giết sạch rồi.”
Hổ Vương rõ ràng sững sờ một lúc, sau đó mới kịp phản ứng, người trước mặt hắn không chỉ giết đứa con thứ sáu của mình, mà còn giết cả đứa thứ chín, cùng với lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ mà hắn đã phái đi ngày hôm nay.
Hắn tính toán lại, tổng cộng Vệ Phàm đã giết bảy đứa con của hắn.
Hai đứa con khác vừa nãy cũng đã bị giết, nên bây giờ hắn thật sự không còn đứa con nào.
“Ta không còn con sao?”
Cuối cùng biểu cảm trên mặt Hổ Vương cũng lộ ra một chút đau buồn, ngay sau đó là sự tức giận.
“Không còn cũng tốt, toàn là phế vật, giết ngươi xong ta sẽ sinh vài đứa nữa.”
Trên người hắn bốc lên yêu lực mạnh mẽ, tạo thành từng đợt yêu phong, thanh đao lớn bằng vàng trong tay giơ cao, bổ mạnh xuống đầu Vệ Phàm.
Dưới chân Vệ Phàm bộc phát chân khí, trong nháy mắt cơ thể thoát khỏi nhát đao của Hổ Vương.
“Chỉ là chân khí tầng chín, hắn đến để chịu chết à?”
Chân khí tầng chín mà dám giết yêu ma Chân Cảnh, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đại yêu Chân Cảnh đã không còn là loại tiểu yêu Sơ Cảnh, thần thông của chúng còn mạnh mẽ hơn.
Loại đại yêu ma Chân Cảnh này, uy lực đã có thể sánh ngang với cao thủ trong Ích Huyệt Cảnh của võ nhân, yêu lực của chúng đã được tôi luyện thật sự, thần thông của chúng cũng có sức sát thương thực sự.
Hai người cao thủ Ích Huyệt bọn họ đều thua dưới tay hổ yêu.
“Đây là Thiên Cương Nhiên Huyết Đao cấp độ viên mãn sao?”
Ninh Hiên bỗng trợn to mắt, như thể nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.
Nhát đao dài hai ba mét chém xuống, yêu khí trên người Hổ Vương nhanh chóng tan biến như bông tuyết.
Phụt!
Thiên Cương Chi Khí không gì cản nổi trực tiếp chém đứt thanh đại đao bằng vàng của Hổ Vương, đồng thời xuyên qua da thịt hắn tạo ra một vết thương lớn, thịt da lật ra từng mảng.
“Rống!”
Hổ Vương rống lên một tiếng đau đớn, trước ngực bốc lên một làn khói xanh, thịt trên vết thương bị nướng chín ngay lập tức.
Cơn đau thấu xương khiến hắn không thể không phát ra tiếng gầm gừ.
“Đồ vô dụng!”
Hổ Vương vứt luôn thanh đại đao bằng vàng chỉ còn lại một nửa, nếu không phải vì thanh đao đó bị đao cương của Vệ Phàm chặt đứt một nhát, làm sao hắn có thể bị thương được.
Trên cơ thể Hổ Vương, yêu lực đen ngòm cuồn cuộn dâng lên, vết thương do Vệ Phàm chém ra liền nhanh chóng biến mất!
“Đại yêu Chân Cảnh quả nhiên rất khó giết!”
Vệ Phàm không hề ngạc nhiên về điều đó.
Một nhát đao của hắn đủ sức chẻ đôi khối đá nặng vài tấn, vậy mà chỉ chém được một vết thương trên cơ thể Hổ Vương, đại yêu ở Chân Cảnh quả nhiên đáng sợ hơn yêu ma Sơ Cảnh rất nhiều.
Đặc biệt là khả năng hồi phục khủng khiếp, nếu không phải là vết thương chí mạng thì hoàn toàn không có tác dụng.
“Với tu vi Chân Khí Tầng Chín mà ngươi có thể làm ta bị thương, không ngờ ở Vân Thành lại xuất hiện nhân vật ẩn giấu như ngươi, bọn ngu ngốc của Mãnh Hổ bang dám đến gây rắc rối cho ngươi, thật là lũ ngu ngốc.”
Trong lòng Hổ Vương, hắn thật muốn giết sạch đám người của Mãnh Hổ bang.
Đối phó với kẻ biến thái như vậy mà còn dám gây sự, chẳng phải tìm đường chết sao? Điều tồi tệ nhất là giờ đây hắn lại bị kéo vào cuộc, bảy trong số chín đứa con của hắn đã bị Vệ Phàm giết, và Vệ Phàm còn tìm đến tận nhà để tiêu diệt hắn.
Hổ Vương nắm chặt thanh đao lớn bằng vàng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống Vệ Phàm.
“Cha, cứu con với! Hắn chính là Vệ Phàm, kẻ đã giết chết Cửu đệ, đại ca cùng những người khác đều bị hắn giết hết, chỉ có con còn sống.”
Hổ Lục kêu lên khi thấy cha mình, cố gắng cõng Vệ Phàm lại gần Hổ Vương.
Phụt!
Máu tươi phun ra, một chiếc đầu hổ bay lên cao.
Vệ Phàm nhảy khỏi lưng Hổ Lục, đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng.
【Chém giết hổ yêu, đạt được 16 năm công lực】
“Đã muốn chết thì cần gì phải gấp gáp như vậy!”
Cơ thể Hổ Lục ngã xuống, trong mắt vẫn còn lưu lại sự gấp gáp, nó tưởng rằng về đến nhà, Hổ Vương sẽ cứu nó.
Không ngờ, cho đến khi đầu bị Vệ Phàm chặt xuống, Hổ Vương vẫn đứng yên, chẳng hề có ý định cứu nó.
“Giết hay lắm!”
“Làm thú cưỡi cho người khác, đưa kẻ địch đến tận đây, thứ rác rưởi như vậy nếu ngươi không giết, ta cũng sẽ giết nó.”
Con ruột chết ngay trước mặt, chẳng phải Hổ Vương không có chút cảm xúc, ánh mắt nhìn Vệ Phàm lạnh lùng hơn trước.
“Súc sinh đúng là súc sinh, côn trùng còn tham sống sợ chết, nó muốn sống thì có gì sai? Ngươi làm cha mà không bảo vệ nổi con mình, ngươi có tư cách gì để mắng nó?”
Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung nhìn nhau, không khỏi cảm thấy người này đúng là không biết xấu hổ.
Miệng thì nói côn trùng còn tham sống, nhưng tay lại ra đòn không chút nương từ, chặt đầu con của người ta.
Giết con người ta trước mặt người ta, rồi lại quay sang dạy đời người ta không đủ tư cách làm cha.
Cả hai người thở phào nhẹ nhõm, xem ra người cưỡi hổ yêu này cũng đến để giết Hổ Vương, chỉ là không biết hắn có bản lĩnh gì không.
Ánh mắt Hổ Vương lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Hừ! Hổ tộc chúng ta không sống ngu chết, sau khi trưởng thành không cần cha mẹ bảo vệ, con ta nhiều như vậy, làm sao bảo vệ từng đứa một.”
“Giờ ngươi không còn con trai nữa!”
Vệ Phàm chỉ vào xác Hổ Lục, nói: “Ngươi không nghe thấy nó nói sao, tất cả những đứa con ngươi phái đi đều đã bị ta giết sạch rồi.”
Hổ Vương rõ ràng sững sờ một lúc, sau đó mới kịp phản ứng, người trước mặt hắn không chỉ giết đứa con thứ sáu của mình, mà còn giết cả đứa thứ chín, cùng với lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ mà hắn đã phái đi ngày hôm nay.
Hắn tính toán lại, tổng cộng Vệ Phàm đã giết bảy đứa con của hắn.
Hai đứa con khác vừa nãy cũng đã bị giết, nên bây giờ hắn thật sự không còn đứa con nào.
“Ta không còn con sao?”
Cuối cùng biểu cảm trên mặt Hổ Vương cũng lộ ra một chút đau buồn, ngay sau đó là sự tức giận.
“Không còn cũng tốt, toàn là phế vật, giết ngươi xong ta sẽ sinh vài đứa nữa.”
Trên người hắn bốc lên yêu lực mạnh mẽ, tạo thành từng đợt yêu phong, thanh đao lớn bằng vàng trong tay giơ cao, bổ mạnh xuống đầu Vệ Phàm.
Dưới chân Vệ Phàm bộc phát chân khí, trong nháy mắt cơ thể thoát khỏi nhát đao của Hổ Vương.
“Chỉ là chân khí tầng chín, hắn đến để chịu chết à?”
Chân khí tầng chín mà dám giết yêu ma Chân Cảnh, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đại yêu Chân Cảnh đã không còn là loại tiểu yêu Sơ Cảnh, thần thông của chúng còn mạnh mẽ hơn.
Loại đại yêu ma Chân Cảnh này, uy lực đã có thể sánh ngang với cao thủ trong Ích Huyệt Cảnh của võ nhân, yêu lực của chúng đã được tôi luyện thật sự, thần thông của chúng cũng có sức sát thương thực sự.
Hai người cao thủ Ích Huyệt bọn họ đều thua dưới tay hổ yêu.
“Đây là Thiên Cương Nhiên Huyết Đao cấp độ viên mãn sao?”
Ninh Hiên bỗng trợn to mắt, như thể nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.
Nhát đao dài hai ba mét chém xuống, yêu khí trên người Hổ Vương nhanh chóng tan biến như bông tuyết.
Phụt!
Thiên Cương Chi Khí không gì cản nổi trực tiếp chém đứt thanh đại đao bằng vàng của Hổ Vương, đồng thời xuyên qua da thịt hắn tạo ra một vết thương lớn, thịt da lật ra từng mảng.
“Rống!”
Hổ Vương rống lên một tiếng đau đớn, trước ngực bốc lên một làn khói xanh, thịt trên vết thương bị nướng chín ngay lập tức.
Cơn đau thấu xương khiến hắn không thể không phát ra tiếng gầm gừ.
“Đồ vô dụng!”
Hổ Vương vứt luôn thanh đại đao bằng vàng chỉ còn lại một nửa, nếu không phải vì thanh đao đó bị đao cương của Vệ Phàm chặt đứt một nhát, làm sao hắn có thể bị thương được.
Trên cơ thể Hổ Vương, yêu lực đen ngòm cuồn cuộn dâng lên, vết thương do Vệ Phàm chém ra liền nhanh chóng biến mất!
“Đại yêu Chân Cảnh quả nhiên rất khó giết!”
Vệ Phàm không hề ngạc nhiên về điều đó.
Một nhát đao của hắn đủ sức chẻ đôi khối đá nặng vài tấn, vậy mà chỉ chém được một vết thương trên cơ thể Hổ Vương, đại yêu ở Chân Cảnh quả nhiên đáng sợ hơn yêu ma Sơ Cảnh rất nhiều.
Đặc biệt là khả năng hồi phục khủng khiếp, nếu không phải là vết thương chí mạng thì hoàn toàn không có tác dụng.
“Với tu vi Chân Khí Tầng Chín mà ngươi có thể làm ta bị thương, không ngờ ở Vân Thành lại xuất hiện nhân vật ẩn giấu như ngươi, bọn ngu ngốc của Mãnh Hổ bang dám đến gây rắc rối cho ngươi, thật là lũ ngu ngốc.”
Trong lòng Hổ Vương, hắn thật muốn giết sạch đám người của Mãnh Hổ bang.
Đối phó với kẻ biến thái như vậy mà còn dám gây sự, chẳng phải tìm đường chết sao? Điều tồi tệ nhất là giờ đây hắn lại bị kéo vào cuộc, bảy trong số chín đứa con của hắn đã bị Vệ Phàm giết, và Vệ Phàm còn tìm đến tận nhà để tiêu diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất