Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực

Chương 30: Cướp Nhà (2)

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Ông lão nhà họ Trương đã bị Mãnh Hổ bang hại chết cách đây mấy ngày, cô cháu gái duy nhất của ông không dám về nhà.

Hôm nay nghe tin Mãnh Hổ bang đã bị tiêu diệt, cô bé nghĩ rằng có thể quay về nhà, nhưng không ngờ căn nhà đã bị một người chú chiếm lấy.

Người chú này không chỉ chiếm nhà, mà còn định đuổi cháu gái ra ngoài, không cần biết nàng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ.

“Trương Nhị Lang quá đáng thật!”

“Nha đầu họ Trương đúng là đáng thương, nếu không đi nhanh, Trương Nhị Lang sẽ thật sự đánh gãy chân con bé mất, một cô bé yếu đuối như thế, Trương Nhị Lang cũng không sợ nàng.”

“Thôi bỏ đi, cô bé này đúng là sao chổi, nếu không phải tại nó, ông lão nhà họ Trương đã không bị bọn Mãnh Hổ bang giết chết.”

...

Người xem rất đông, nhưng không mấy ai ra tay giúp đỡ cô bé, thậm chí có người còn nghĩ việc cô bé bị mất nhà là hợp lý.

“Hu hu... Ông nội không phải do cháu hại chết, đều là do đám ác ôn Mãnh Hổ bang gây ra."

"Mau cút đi, đây là thứ duy nhất ông nội để lại cho ta, nếu các người không đi, ta sẽ đi báo quan!”

Cô bé vừa khóc vừa giận dữ nhìn chằm chằm Trương Nhị Lang, kẻ đang chiếm đoạt ngôi nhà của mình.

Trương Nhị Lang cười lạnh, nói: “Không phải do mày? Nếu không phải đám người Mãnh Hổ bang để ý đến mày mà mày lại không chịu theo bọn chúng, làm sao đại bá lại bị hại chết? Mày đúng là đồ sao chổi, sao người chết không phải là mày?

"Đại bá đã nuôi nấng mày cực khổ bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị mày liên lụy đến chết, nếu tao là mày, tao đã tự sát để đền tội với đại bá từ lâu rồi."

"Báo quan?"

"Mày nghĩ những nhân vật đó sẽ lo cho sống chết của mày à? Họ không hành hạ dân đen đã là may mắn rồi, sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh của mày chứ."

"Mày thật sự nghĩ rằng bọn họ diệt sạch Mãnh Hổ bang vì muốn làm quan thanh liêm giúp dân à?”



Cô bé nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, đứng cạnh nàng là chị họ, người không thể chịu đựng được nữa, giận dữ nhìn Trương Nhị Lang: “Ông là đồ súc sinh, nói toàn những lời không phải con người! Chuyện đó sao có thể đổ lỗi cho con bé? Ông là nhị thúc của nó, sao có thể nói những lời độc ác còn không bằng heo chó?”

Trương Nhị Lang mỉm cười đắc ý: “Không đổ lỗi cho nó thì cho ai đây?”

“Là ngươi nói chúng ta không hành hạ dân là đã tốt lắm rồi à?”

Trương Nhị Lang còn đang đắc ý, thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía bên cạnh, hắn vô thức quay đầu lại nhìn, định xem ai dám xen vào chuyện của mình.

Vừa mới ngẩng đầu, hắn chỉ thấy một vỏ đao đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt, và ngay lập tức đập thẳng vào miệng hắn.

“Ao…”

Cơn đau dữ dội khiến Trương Nhị Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị thiến, hắn đưa tay lên che miệng, rồi phun ra một ngụm máu, phát hiện trên tay đầy những chiếc răng hoà lẫn với máu.

Hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một thanh niên mặc đồng phục nha dịch, mi thanh mục tú, chính người này vừa dùng vỏ đao đập gãy hết răng cửa của hắn.

“Vệ ca ca...”

Nha đầu họ Trương vui mừng gọi lên.

“Đại nhân...”

Trương Nhị Lang vừa mở miệng thì ngay lập tức lại bị vỏ đao đập vào mặt.

“Chiếm đoạt nhà cửa của người khác, lại còn bôi nhọ nha môn, lá gan của ngươi không nhỏ đâu nhỉ, đợi sau khi cắt lưỡi, ngươi sẽ bị phái đi lao động cải tạo ở mỏ quặng.”

Lại một cú đập khác vào mặt, khiến những chiếc răng còn lại của Trương Nhị Lang rơi hết, Vệ Phàm mới cảm thấy thoải mái.

“Là Vệ đại nhân!”

“Vệ đại nhân là nha dịch chính trực nhất ở vùng này!”



“Trương Nhị Lang gặp họa rồi, lần trước Dương Tuấn của Mãnh Hổ bang định cưỡng bức nha đầu họ Trương, chính Vệ đại nhân đã ra tay bắt hắn.”

“Đáng đời, đại bá chết rồi mà không chăm sóc cháu gái, lại còn chiếm đoạt nhà cửa, đúng là không bằng súc sinh!”

...

Sự xuất hiện của Vệ Phàm ngay lập tức được dân chúng nhận ra, chuyện hắn bắt Dương Tuấn của Mãnh Hổ bang ngay giữa phố trước đây vẫn còn khiến mọi người nhớ rõ.

“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhất thời lỡ lời, tuyệt đối không có ý bôi nhọ nha môn.”

Nghe nói người này là kẻ dám đối đầu với Mãnh Hổ bang, Trương Nhị Lang sợ hãi tới mức run rẩy.

Những kẻ bị phát đi lao động cải tạo ở mỏ quặng hầu như đều làm việc đến chết, không ai trở về được.

Hắn vội quỳ xuống đất, liên tục dập đầu xin tha mạng với Vệ Phàm.

“Nha đầu, về nhà thôi, nếu sau này có ai bắt nạt muội, hãy đến nha môn tìm ta.”

Nói xong, Vệ Phàm liền kéo Trương Nhị Lang đang quỳ dưới đất, bẻ ngược tay hắn ra sau và dẫn đi.

“Hu hu…cảm ơn Vệ ca ca…”

Giọng nha đầu họ Trương vang lên phía sau, Vệ Phàm lại ra tay giúp nàng trong lúc nguy cấp, cô bé khóc nức nở không thành tiếng.

“Xin đại nhân tha cho tôi, tôi không dám nữa!”

Trương Nhị Lang thấy Vệ Phàm thật sự đưa hắn về nha môn, sợ đến mức run rẩy toàn thân, vừa đi vừa cầu xin tha mạng.

“Thứ súc sinh này, nếu không phải ở giữa đường phố, ta đã chém ngươi từ lâu rồi, đưa ngươi đi lao động cải tạo là còn nhẹ đấy, còn muốn ta tha cho ngươi sao?”

Vệ Phàm áp giải Trương Nhị Lang nhanh chóng đến nha môn.

“Vệ đại nhân, hắn phạm tội gì mà ngài phải đích thân bắt hắn từ sớm thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau