Luyện Võ Quá Khó, Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực
Chương 42: Không Thể Đắc Tội
Editor: Kingofbattle
Người chết lần này không phải là người thường, mà là cả gia đình anh vợ của điển lại Ngụy Khánh Nguyên ở khu Đông, chuyện đã đến mức này, bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với Ngụy Khánh Nguyên, chỉ còn cách triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên.
Nếu không có bằng chứng Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma, thì chỉ dựa vào việc Ngụy Khánh Nguyên từng nhờ La Văn chăm sóc Ngạc Thần bang, vẫn chưa thể lật đổ tên này.
Vệ Phàm có tu vi cao, không sợ bị trả thù, dù không làm bổ đầu nữa thì với bản lĩnh của Vệ Phàm, hắn đi đâu cũng sống được, nhưng còn La Văn thì sao, một quan văn như hắn, nếu không triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên, sau này e là không có kết cục tốt đẹp.
La Văn rời đi, Vệ Phàm bắt đầu chỉ huy nha dịch tịch thu tài sản.
Nhà họ Lục không phải là gia tộc hàng chục hay hàng trăm năm, nhân số không nhiều, khi cha con Lục Thiên Minh chết, chỉ còn lại vài thiếp thất của Lục Thiên Minh và các thiếp thất của con trai ông ta. Mất đi trụ cột, những người phụ nữ này đều ngoan ngoãn bị trói tay, thậm chí có người còn bị nha dịch thẩm vấn ngay tại chỗ.
Ở loại địa phương như nha môn, nhiều nhất chính là kẻ khôn ngoan, những người trước đây còn e sợ bây giờ đã hành động.
Giờ Lục Thiên Minh đã chết, mọi người đều hiểu rằng, nếu muốn sau này không bị trừng trị, cách duy nhất là triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên, khiến hắn không còn là điển lại của khu Đông nữa.
Tiếc rằng, không có lời khai hay bằng chứng nào cho thấy Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma.
"Nhanh cất đi, đừng để người khác nhìn thấy!"
Hồ Tình lén lút trở lại, đưa cho Vệ Phàm mấy quyển sách, Vệ Phàm hiểu rằng nơi này có nhiều người dòm ngó, liền cất ngay mà không xem đó là gì, đợi về nhà xem sau.
Dù gì vẫn còn người nhà họ Lục ở đây, không thể trắng trợn mà cướp đồ.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn, có liên quan đến điển lại, chắc chắn sẽ có người khác đến tiếp nhận và thẩm vấn từng người nhà họ Lục.
Một lúc sau, La Văn quay lại.
Đi cùng với hắn là một nhóm nha dịch và hai người mặc quan phục điển lại cùng một đô đầu, ba người này đều là đại nhân vật trong Vân Thành.
Thú vị hơn là một trong số đó chính là điển lại khu Đông, Ngụy Khánh Nguyên, gã có hai hàng ria mép, vẻ mặt âm trầm, sắc mặt lạnh lùng như muốn đóng băng.
"Tất cả mọi người trở về khu Đông, những việc tiếp theo sẽ do các điển lại và đô đầu đại nhân xử lý."
La Văn ra hiệu cho Vệ Phàm, Vệ Phàm hiểu ý, hỏi hắn có tìm được bằng chứng Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma hay không, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Ngụy Khánh Nguyên là một lão cáo già trong quan trường, cho dù có cấu kết với yêu ma cũng sẽ không để lại bằng chứng.
Không có chứng cứ thực sự, dù nhà họ Lục cấu kết với yêu ma và đưa yêu ma vào thành là sự thật, cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến ông ta một chút, không thể lật đổ ông ta.
"Cô phụ, ngài phải làm chủ cho Lục gia…"
"Muội phu(em rể), đại ca ngươi chết thảm quá…"
...
Thấy Ngụy Khánh Nguyên xuất hiện, một nhóm phụ nữ nhà họ Lục khóc lóc lao tới tố cáo, Ngụy Khánh Nguyên an ủi một hồi, rồi mới đi đến chỗ thi thể của Lục Thiên Minh và những người khác.
"Các ngươi… rất tốt…"
Ngụy Khánh Nguyên nhìn thi thể thảm thương của cha con Lục Thiên Minh, quay đầu nhìn Vệ Phàm và những người khác, một lúc lâu mới nặn ra được vài chữ từ miệng.
Chuyện xảy ra hôm nay với ông ta, không chỉ là cả gia đình anh vợ bị giết, mà còn là thuộc hạ của ông ta không trung thành, xảy ra chuyện thế này mà không ai báo cáo cho ông ta, lại tự tiện đến giết sạch nhà họ Lục, rõ ràng là muốn triệt hạ ông ta luôn.
Vệ Phàm nhàn nhã chắp tay: "Cảm ơn đại nhân đã khen ngợi, bọn súc sinh này vô nhân tính, vì lợi ích cá nhân mà đưa yêu ma vào thành, ti chức chỉ làm những việc mà ti chức nên làm thôi!"
Người ta đang khen ngươi sao?
Câu này vừa dứt, điển lại và đô đầu khác đều nhìn về phía Vệ Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
La Văn thì mắt giật liên hồi, vẫn chưa có chứng cứ Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma, mà ngươi còn dám kích động ông ta như thế.
Rõ ràng Ngụy Khánh Nguyên đã bị chọc giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, hít sâu vài hơi mới đè nén được cơn tức giận trong lòng: "Ngươi là Vệ Phàm phải không? Người trẻ tuổi nên nhớ, quá cứng dễ gãy."
Vệ Phàm nở nụ cười: "Cảm ơn đại nhân nhắc nhở, nhưng chỉ cần ti chức đủ cứng, sẽ không gãy.
"Các vị đại nhân, ti chức xin cáo từ."
La Văn cũng chắp tay: "Các vị đại nhân, ti chức cũng xin cáo từ, khu Đông vẫn còn rất nhiều thi thể cần xử lý, ti chức sẽ sớm viết lại toàn bộ sự việc và trình báo, thi thể của Ngạc Yêu vẫn còn, các vị có thể đến khu Đông điều tra bất cứ lúc nào."
Khốn kiếp!
Ngụy Khánh Nguyên âm trầm nhìn theo bóng dáng của Vệ Phàm và những người khác rời đi, trong lòng không khỏi chửi thầm.
"Tả Khâu đã bị bóp nát đầu, khu Đông xuất hiện một thiên tài, e rằng sớm muộn gì cũng có thể vào Trấn Ma Ti."
Đô đầu Tống Kính Tùng nhìn thi thể của Tả Khâu, trong mắt hiện lên sự e ngại, với tư cách là một võ nhân, ông quan tâm nhất là cao thủ mà nhà họ Lục mời tới đã bị giết chết như thế nào.
"Không thể đắc tội với tên Vệ Phàm đó, việc này phải xử lý công bằng, nếu không, đợi đến khi hắn vào Trấn Ma Ti, người xui xẻo sẽ là mình."
Người chết lần này không phải là người thường, mà là cả gia đình anh vợ của điển lại Ngụy Khánh Nguyên ở khu Đông, chuyện đã đến mức này, bọn họ đã hoàn toàn trở mặt với Ngụy Khánh Nguyên, chỉ còn cách triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên.
Nếu không có bằng chứng Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma, thì chỉ dựa vào việc Ngụy Khánh Nguyên từng nhờ La Văn chăm sóc Ngạc Thần bang, vẫn chưa thể lật đổ tên này.
Vệ Phàm có tu vi cao, không sợ bị trả thù, dù không làm bổ đầu nữa thì với bản lĩnh của Vệ Phàm, hắn đi đâu cũng sống được, nhưng còn La Văn thì sao, một quan văn như hắn, nếu không triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên, sau này e là không có kết cục tốt đẹp.
La Văn rời đi, Vệ Phàm bắt đầu chỉ huy nha dịch tịch thu tài sản.
Nhà họ Lục không phải là gia tộc hàng chục hay hàng trăm năm, nhân số không nhiều, khi cha con Lục Thiên Minh chết, chỉ còn lại vài thiếp thất của Lục Thiên Minh và các thiếp thất của con trai ông ta. Mất đi trụ cột, những người phụ nữ này đều ngoan ngoãn bị trói tay, thậm chí có người còn bị nha dịch thẩm vấn ngay tại chỗ.
Ở loại địa phương như nha môn, nhiều nhất chính là kẻ khôn ngoan, những người trước đây còn e sợ bây giờ đã hành động.
Giờ Lục Thiên Minh đã chết, mọi người đều hiểu rằng, nếu muốn sau này không bị trừng trị, cách duy nhất là triệt hạ Ngụy Khánh Nguyên, khiến hắn không còn là điển lại của khu Đông nữa.
Tiếc rằng, không có lời khai hay bằng chứng nào cho thấy Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma.
"Nhanh cất đi, đừng để người khác nhìn thấy!"
Hồ Tình lén lút trở lại, đưa cho Vệ Phàm mấy quyển sách, Vệ Phàm hiểu rằng nơi này có nhiều người dòm ngó, liền cất ngay mà không xem đó là gì, đợi về nhà xem sau.
Dù gì vẫn còn người nhà họ Lục ở đây, không thể trắng trợn mà cướp đồ.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn, có liên quan đến điển lại, chắc chắn sẽ có người khác đến tiếp nhận và thẩm vấn từng người nhà họ Lục.
Một lúc sau, La Văn quay lại.
Đi cùng với hắn là một nhóm nha dịch và hai người mặc quan phục điển lại cùng một đô đầu, ba người này đều là đại nhân vật trong Vân Thành.
Thú vị hơn là một trong số đó chính là điển lại khu Đông, Ngụy Khánh Nguyên, gã có hai hàng ria mép, vẻ mặt âm trầm, sắc mặt lạnh lùng như muốn đóng băng.
"Tất cả mọi người trở về khu Đông, những việc tiếp theo sẽ do các điển lại và đô đầu đại nhân xử lý."
La Văn ra hiệu cho Vệ Phàm, Vệ Phàm hiểu ý, hỏi hắn có tìm được bằng chứng Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma hay không, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Ngụy Khánh Nguyên là một lão cáo già trong quan trường, cho dù có cấu kết với yêu ma cũng sẽ không để lại bằng chứng.
Không có chứng cứ thực sự, dù nhà họ Lục cấu kết với yêu ma và đưa yêu ma vào thành là sự thật, cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến ông ta một chút, không thể lật đổ ông ta.
"Cô phụ, ngài phải làm chủ cho Lục gia…"
"Muội phu(em rể), đại ca ngươi chết thảm quá…"
...
Thấy Ngụy Khánh Nguyên xuất hiện, một nhóm phụ nữ nhà họ Lục khóc lóc lao tới tố cáo, Ngụy Khánh Nguyên an ủi một hồi, rồi mới đi đến chỗ thi thể của Lục Thiên Minh và những người khác.
"Các ngươi… rất tốt…"
Ngụy Khánh Nguyên nhìn thi thể thảm thương của cha con Lục Thiên Minh, quay đầu nhìn Vệ Phàm và những người khác, một lúc lâu mới nặn ra được vài chữ từ miệng.
Chuyện xảy ra hôm nay với ông ta, không chỉ là cả gia đình anh vợ bị giết, mà còn là thuộc hạ của ông ta không trung thành, xảy ra chuyện thế này mà không ai báo cáo cho ông ta, lại tự tiện đến giết sạch nhà họ Lục, rõ ràng là muốn triệt hạ ông ta luôn.
Vệ Phàm nhàn nhã chắp tay: "Cảm ơn đại nhân đã khen ngợi, bọn súc sinh này vô nhân tính, vì lợi ích cá nhân mà đưa yêu ma vào thành, ti chức chỉ làm những việc mà ti chức nên làm thôi!"
Người ta đang khen ngươi sao?
Câu này vừa dứt, điển lại và đô đầu khác đều nhìn về phía Vệ Phàm, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
La Văn thì mắt giật liên hồi, vẫn chưa có chứng cứ Ngụy Khánh Nguyên cấu kết với yêu ma, mà ngươi còn dám kích động ông ta như thế.
Rõ ràng Ngụy Khánh Nguyên đã bị chọc giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, hít sâu vài hơi mới đè nén được cơn tức giận trong lòng: "Ngươi là Vệ Phàm phải không? Người trẻ tuổi nên nhớ, quá cứng dễ gãy."
Vệ Phàm nở nụ cười: "Cảm ơn đại nhân nhắc nhở, nhưng chỉ cần ti chức đủ cứng, sẽ không gãy.
"Các vị đại nhân, ti chức xin cáo từ."
La Văn cũng chắp tay: "Các vị đại nhân, ti chức cũng xin cáo từ, khu Đông vẫn còn rất nhiều thi thể cần xử lý, ti chức sẽ sớm viết lại toàn bộ sự việc và trình báo, thi thể của Ngạc Yêu vẫn còn, các vị có thể đến khu Đông điều tra bất cứ lúc nào."
Khốn kiếp!
Ngụy Khánh Nguyên âm trầm nhìn theo bóng dáng của Vệ Phàm và những người khác rời đi, trong lòng không khỏi chửi thầm.
"Tả Khâu đã bị bóp nát đầu, khu Đông xuất hiện một thiên tài, e rằng sớm muộn gì cũng có thể vào Trấn Ma Ti."
Đô đầu Tống Kính Tùng nhìn thi thể của Tả Khâu, trong mắt hiện lên sự e ngại, với tư cách là một võ nhân, ông quan tâm nhất là cao thủ mà nhà họ Lục mời tới đã bị giết chết như thế nào.
"Không thể đắc tội với tên Vệ Phàm đó, việc này phải xử lý công bằng, nếu không, đợi đến khi hắn vào Trấn Ma Ti, người xui xẻo sẽ là mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất