Lục Địa Kiện Tiên

Chương 92: Nữ hiệu trưởng (1)

Trước Sau
 

 

Thập đại mỹ nhân?

- Ai ở không như vậy?

Tổ An nhịn không được nhả rãnh.

- Hẳn là đi theo sáo lộ của tiểu thuyết ở mười mấy năm trước.

- Tiểu thuyết gì?

Vi Tác cũng sững sờ, bất quá vẫn tiếp tục nói.

- Ngươi quản nó là tiểu thuyết gì, chỉ biết rất được quần chúng hoan nghênh, chính là đồ vật kinh điển.

Tổ An cười ha ha:

- Nói có đạo lý, tiếp tục tiếp tục, đến cùng là ai?

Vi Tác một bộ trẻ nhỏ dễ dạy, vai phụ hợp thời, đây mới là tố dưỡng của một thính giả nên có, nếu không mình một người bla bla chẳng phải giống như đồ đần:

- Đệ nhất mỹ nhân tự nhiên chính là Minh Nguyệt Công đại tiểu thư Sở Sơ Nhan, kia quả thật là tiên tử hạ phàm, người đẹp, tu vi lại cao, là tình nhân trong mộng của chín mươi chín phần trăm học viện.

Sau đó hắn lại thở dài:

- Chỉ tiếc vài ngày trước nàng đã thành thân, nghe nói còn gả cho một phế vật nổi danh trong thành, làm không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở trong trường tức giận muốn tìm hắn quyết đấu, thật không biết mộ tổ của tên kia bốc lên cái khói xanh gì.

Ngón tay của Tổ An bóp khanh khách rung động, vẻ mặt tươi cười nắm vai của hắn:

- Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.

- Ôi...

Đầu vai đau nhức kịch liệt để Vi Tác kịp phản ứng, vội vàng cười làm lành.

- Ta suýt nữa quên ngươi chính là cái uất ức... A phi phi, huynh đài quả nhiên tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng, đẹp trai đến độ đã có bảy tám phần phong thái của ta, khó trách có thể được Sở gia đại tiểu thư coi trọng.

Tổ An nhịn không được nhìn hai cái răng chuột hèn mọn của hắn, nghĩ thầm da mặt của gia hỏa này dày đến có mấy phần phong thái của ta rồi, đồng thời có chút hiếu kỳ hỏi thăm:

- Vì cái gì chỉ có chín mươi chín phần trăm người thích nàng?



- Chủ yếu là vì tính tình của Sở gia đại tiểu thư quá lạnh, có một loại cảm giác tránh xa người ngàn dặm.

Vi Tác đáp.

- Thật sao?

Tổ An nghĩ đến nàng lén lút xem truyện ngôn tình, miệng không khỏi mỉm cười.

- Đó là các ngươi chưa hiểu nàng.

- Chúng ta đương nhiên không hiểu rõ.

Vi Tác có chút chua chua nói, ngươi và nàng là vợ chồng, có thể không hiểu rõ sao.

- Ngoại trừ Sở gia đại tiểu thư, còn có ai nữa?

Tổ An không biết tâm tư của hắn, lại hỏi thăm, thám thính chút tình báo của học viện cũng tốt.

Lúc này Vi Tác mới nói:

- Tên thứ hai chính là Bùi Miên Mạn đoạn thời gian trước mới từ trường học khác chuyển đến, cái dáng người kia, chậc chậc chậc, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng sẽ liên tưởng đến giường, là tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân trong học viện.

Tổ An nhớ lại tối hôm qua cùng nàng cận thân bác đấu, vô ý thức phụ họa:

- Ừm, đúng là hung khí bức người.

Vi Tác không khỏi xem thường, ngươi cũng chưa nhìn qua, còn say mê cái gì chứ.

Bỗng nhiên Tổ An chú ý tới vấn đề:

- Vì sao nàng được trăm phần trăm nam nhân thích, lại chỉ sắp xếp thứ hai?

- Ngươi không hiểu.

Vi Tác giống như người từng trải giáo dục hắn.

- Loại vưu vật cực phẩm này chỉ thích hợp làm tình nhân, không thích hợp làm lão bà, như Sở gia đại tiểu thư mới thích hợp, cho nên được sắp xếp ở thứ nhất.

Tổ An nhịn không được giơ ngón tay cái lên:

- Huynh đài cao kiến! Thứ ba là ai?

Vi Tác đáp:

- Vị hồng nhan thứ ba chính là lão sư ngoại ngữ...



- Cái gì? Lão sư ngoại ngữ?

Tổ An lộn xộn.

- Thế giới này cũng học ngoại ngữ?

Ta là tạo cái nghiệt gì vậy, kiếp trước đã bị ngoại ngữ hành hạ đến chết đi sống lại, kết quả đến thế giới này còn học tiếp? Kiếp trước có bao nhiêu học bá, rõ ràng có thể đậu Trạng Nguyên, kết quả khi thi đại học, môn ngoại ngữ không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể vào trường hạng hai.

- Đương nhiên là có ngoại ngữ.

Vi Tác giống như nhìn thằng ngốc nhìn hắn.

- Trải qua đại chiến giai đoạn trước, các tộc khác bị Nhân tộc chúng ta đánh chạy, bất quá trong xã hội của chúng ta có không ít người Dị tộc, bọn hắn đều có phong tục ngôn ngữ văn hóa riêng, chúng ta tự nhiên phải hiểu rõ, bằng không tương lai đối đầu với Dị tộc, nghe không hiểu bọn hắn nói, chẳng phải sẽ thiệt thòi?

Tổ An giật mình, hắn vừa tới thế giới này, còn không hiểu rõ trận chiến ngàn năm trước giữa Nhân tộc và Dị tộc, nhưng hắn có thể cảm nhận được mỗi Nhân tộc đều có kiêu ngạo và tự tin phát ra từ nội tâm, phảng phất như bách tính ở thời kì Thịnh Đường kiếp trước.

- Đi tới một thịnh thế rồi, thịnh thế tốt, như vậy mới có thể dễ dàng làm thiếu gia ăn chơi.

Tổ An may mắn không thôi.

- Vừa rồi ta nói đến chỗ nào rồi?

Vi Tác nghĩ nghĩ mới nhớ lại.

- Thứ ba là lão sư ngoại ngữ Thương Lưu Ngư, không chỉ người đẹp, tính cách còn nhã nhặn, ấn ta nói đại tỷ tỷ ôn nhu thành thục như vậy nên xếp thứ nhất, những tiểu thí hài kia chỉ thích người đồng lứa.

Tổ An rất muốn hỏi một câu các hạ bao nhiêu tuổi, rõ ràng cũng là tiểu thí hài lại thích ngự tỷ, a, chờ một chút, hắn mới vừa nói lão sư ngoại ngữ tên Thương Lưu Ngư?

Không phải là người Kỷ Đăng Đồ nói sao, ân, xem ra sau này có cơ hội phải tiếp xúc nàng một chút, nhìn xem có cơ hội...

- Vị Thương lão sư này tu vi mấy phẩm?

Tổ An cảm thấy vẫn phải hiểu rõ tình báo, miễn cho đến lúc đó bị bắt sẽ rất thảm.

- Tu vi?

Vi Tác nhíu mày.

- Thương lão sư giống như không phải lấy tu vi tăng trưởng, chưa nghe nói qua tin tức phương diện này, nhưng nhiều lắm chỉ là Tứ phẩm.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau