Lục Địa Kiện Tiên

Chương 93: Nữ hiệu trưởng (2)

Trước Sau
 

Notice: Undefined offset: 257 in /home/goctruyen/domains/goctruyen.com/public_html/auto/chiachuongauto.php on line 70

- Tứ phẩm?

Hai mắt Tổ An tỏa sáng, tựa hồ chênh lệch cũng không lớn như vậy, đây chẳng phải nói mình còn có cơ hội?

Vi Tác nói:

- Xếp thứ tư chính là hiệu trưởng của chúng ta Khương La Phu, cực phẩm ngự tỷ, không chỉ vóc người đẹp, còn là người mạnh nhất của học viện chúng ta.

- Hiệu trưởng là nữ?

Tổ An kinh hãi.

- Ai nói hiệu trưởng nhất định phải là nam?

Vi Tác khinh bỉ hắn không có kiến thức.

- Lúc đầu Khương hiệu trưởng nên xếp thứ nhất, nghĩ đến hẳn bởi vì uy áp trên người nàng quá nặng, mới rơi xuống hạng tư, không thể không cảm thán tiểu thí hài giới này ngu xuẩn.

- Khụ khụ, ở phía sau chỉ trích hiệu trưởng, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa hả?

Nhân viên công tác ở phía trước một mực vểnh tai nghe say sưa ngon lành, lúc này nhịn không được nhắc nhở.

Vi Tác cười làm lành:

- Yên tâm yên tâm, không nói hiệu trưởng nữa.

Lúc này nhân viên kia mới xoay người sang chỗ khác.

Vi Tác tiếp tục nói với Tổ An:

- Thứ năm là thiên kim của Dương Tuyền Công Tước Ngô Tình, dáng dấp rất đẹp, nhưng nghe nói tính tình không tốt lắm.

- Thứ sáu là thiên kim của thành chủ Tạ Đạo Uẩn, chính là tỷ tỷ của Tạ Tú mà vừa rồi ngươi ở cửa trường học nhìn thấy. Không giống đệ đệ, nàng là đại tài nữ, tu luyện cũng lợi hại, tính cách dịu dàng như nước, ấn ta nhìn Ngô Tình có thể xếp trước nàng, hoàn toàn là nhờ quang hoàng của cha nàng.

- Thứ bảy là Kỷ Tiểu Hi, hình như là ái nữ của thần y Kỷ Đăng Đồ, vóc người xinh xắn lanh lợi, rất đáng yêu, trong trường học danh khí của nàng không thua Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn, là loại la lỵ khống thích nhất, đáng tiếc không phải gu của ta.

Tổ An nghe mà trong lòng hơi động, không nghĩ tới tiểu cô nương ở trong sơn cốc nhận biết kia cũng đọc sách trong trường học, thật đúng là duyên phận, xem ra sau này phải thân cận nàng một chút, dù sao hạnh phúc nửa đời sau của mình đều trông cậy vào cha nàng.

- Thứ tám là thiên kim tiểu thư Trịnh gia Trịnh Đán, toàn bộ Minh Nguyệt Thành, ngoại trừ Sở gia, chỉ sợ Trịnh gia giàu có nhất, về sau ai cưới nàng, chí ít có thể bớt phấn đấu ba mươi năm, đương nhiên vẫn kém ngươi, có thể ít phấn đấu năm mươi năm.

Tổ An âm thầm thở dài, cô gia như hắn quả nhiên là có khổ tự biết, từ trên xuống dưới nhà họ Sở, không có mấy người coi hắn là người, ít phấn đấu năm mươi năm chỉ là ngoại nhân nhìn nhận mà thôi.



Đương nhiên nam nhân ở bên ngoài là không thể vạch áo cho người xem lưng, hắn tự nhiên phải giả ra một bộ quá khen quá khen.

- Bất quá có truyền ngôn nói Trịnh gia giống như muốn thông gia với Quận Trưởng mới nhậm chức, không biết thật giả.

Vi Tác nói đến chuyện này liền tức giận khó bình.

- Nói đến liền tức giận, vốn đã tăng nhiều thịt ít, kết quả từng người còn là danh hoa có chủ.

Tổ An nhìn có chút hả hê vỗ vai của hắn:

- Thoải mái tinh thần đi, không phải còn có nhiều độc thân như vậy sao, ta tin tưởng lấy thực lực của huynh đài, y nguyên có thể bắt giữ.

- Tự nhiên...

Vi Tác giương đầu lên, bất quá nghĩ đến mình vừa ý nhất là Khương hiệu trưởng, thì không khỏi xì hơi, lời nói hữu khí vô lực.

- Thứ chín là Sở gia Nhị tiểu thư Sở Hoàn Chiêu, nhìn ra được nàng từ nhỏ đã là mỹ nhân bại hoại, bất quá còn chưa triệt để nẩy nở, lại thêm bình thường tác phong làm việc như dã nha đầu, cho nên xếp ở đằng sau.

- Tên người thứ mười ta quên, người kia giống như có một loại khí chất đặc thù, để cho người ta vô ý thức nghĩ không ra nàng...

- Có thể xếp vào Hồng Nhan Lục đều là mỹ nhân cực kì xuất chúng, trong mắt ta nhan sắc kỳ thật cũng xê xích không bao nhiêu, ảnh hưởng xếp hạng chủ yếu vẫn là những nhân tố khác tổng hợp.

Thấy hắn nói đạo lý rõ ràng, Tổ An không khỏi nổi lòng tôn kính:

- Lại có kiến giải như vậy, quả nhiên là hảo thủ.

Vi Tác rất khiêm nhường:

- Đâu có đâu có, ta chỉ là phái lý luận, kém xa phái thực tiễn có thể tự mình thể nghiệm đệ nhất mỹ nhân... A, sao ta lại muốn khóc chứ?

- Được rồi được rồi, hai ngươi không nên nói bậy nữa, Vi Tác ngươi tự mình đến lớp học đi.

Nhân viên kia chỉ phòng học cách đó không xa, trường học rất lớn, đi lâu như vậy mới đến.

Sau đó nhìn Tổ An vẫy tay:

- Ngươi đi theo ta, hiệu trưởng muốn gặp ngươi.

Vi Tác có chút gấp:

- Đều là tân sinh, vì sao hiệu trưởng không gặp ta.

Nhân viên công tác liếc mắt:

- Ngươi là bình thường thi vào, người ta là đi cửa sau, có thể giống nhau sao?



Tổ An ở một bên có chút xấu hổ, uy uy uy, ở trước mặt ta nói như vậy được sao, ta không cần mặt mũi sao?

Nghe được nguyên nhân, Vi Tác chỉ có thể bất đắc dĩ nhận mệnh, đi vài bước về phía phòng học, bỗng nhiên quay đầu nói:

- Nhớ kỹ nhìn hiệu trưởng nhiều vài lần, trở về nói cho ta biết hôm nay nàng mang tất chân màu gì!

Tổ An:

- ...

Nhân viên công tác mặt đen lên, làm bộ muốn đánh, Vi Tác thấy thời cơ không đúng, vội vàng lách mình trốn vào trong phòng học.

Lúc này nhân viên công tác mới tức giận nhìn Tổ An, cảnh cáo nói:

- Ngươi đừng nghe tên kia nói mò, nếu chọc phải hiệu trưởng, cho dù là Minh Nguyệt Công cũng không giữ được ngươi.

Tổ An ồ một tiếng, đồng thời có chút hiếu kỳ với vị hiệu trưởng xinh đẹp kia.

Đi theo đằng sau nhân viên công tác, tới bên cạnh một tầng lầu cao lớn, không giống phòng học, cầu thang ở nơi này có thảm đỏ phủ lên, phía trên in đồ án tinh mỹ mà quý giá.

- Quả thực là xa xỉ!

Tổ An không thể không cảm thán nơi này xa hoa, quả nhiên mặc kệ ở thế giới nào, kiến trúc cao lớn nhất của trường học vĩnh viễn là phòng hành chính.

Nhân viên kia nhắc nhở:

- Văn phòng của lão sư đều ở trong này, mặc dù có ít người không thường tới, nhưng về sau ngươi không nên xông loạn, nếu không xảy ra chuyện đừng trách ta không nhắc nhở.

Tổ An ồ một tiếng, lại suy nghĩ văn phòng của Thương Lưu Ngư ở đâu, bất quá nghĩ lại, quần áo thiếp thân của nàng hẳn sẽ không lưu ở văn phòng.

Một đường đi tới tầng cao nhất, trải qua một hành lang dài dằng dặc, nhân viên công tác đi tới trước gian phòng cuối cùng, gõ cửa một cái:

- Hiệu trưởng đại nhân, ta đã dẫn Tổ An đến.

- Để hắn vào.

Phía sau cửa truyền tới một thanh âm lạnh nhạt, mặc dù như thế, tiếng nói đặc biệt mà đầy vận luật kia, đã đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào mơ màng hết bài này đến bài khác.

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau