Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt
Chương 58
Sắc trời dần tối.
Ống tay áo của Hoắc Duệ kéo lên một nửa, Thẩm Dũ ngồi bên cạnh hắn, một tay nắm eo hắn, nắm lấy ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay Thẩm Dũ hơi lạnh, trong đầu Hoắc Duệ còn đang loạn cào cào: Chuyện đánh hội đồng nên nói thế nào để bản thân mình có tình có lý, bị Thẩm Dũ chăn lại như vậy, không kiềm chế được mà nắm chặt tay đối phương.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Thẩm Dũ phải trải qua, Hoắc Duệ nhíu mày một cái.
Chuyện mẹ ruột của Thẩm Dũ, hắn không muốn chủ động nhúng tay vào, dù sao thì đây là chuyện riêng của Thẩm Dũ, nếu Thẩm Dũ không chủ động nói, không muốn hắn quan tâm, hắn cũng không có tư cách để quan tâm.
Nhưng, nếu như sau này còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay... thậm chí còn chuyện đáng sợ hơn...
Hoắc Duệ không muốn đánh bạc, hắn cũng không cảm thấy, một người đàn bà ngoại tình lúc chồng mình bị bệnh, cũng không thèm đoái hoài đến con trai còn nhỏ, lại đột nhiên lương tâm quay trở lại, đột nhiên cảm thấy áy náy với con trai mình.
Nếu áy náy, phải cảm thấy áy náy từ mấy năm trước rồi.
Khả năng lớn nhất chính là, sau khi đột nhiên bị người nhà bạo hành, muốn chiếm được sự đồng cảm của con trai, muốn tìm sự che chở, thậm chí là muốn lợi dụng Thẩm Dũ.
Cũng may là Thẩm Dũ không xuất hiện sự đồng cảm gì đó với bà ta, cũng không bị bà ta lừa gạt.
Vẻ mặt Hoắc Duệ hơi hoà hoãn, còn chưa kịp nói chuyện, đầu của Thẩm Dũ đã vùi vào cổ hắn.
Lúc chiều, thần kinh căng thẳng, trong nháy mắt thấy những vết thương trên cánh tay Văn Thiến, tim Thẩm Dũ đập chệch mấy nhịp, có thể là vì huyết thống quấy phá.
Nhưng cũng chỉ có mấy giây.
Cậu cọ lên cổ Hoắc Duệ một cái, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Giống với mùi của cậu.
Thẩm Dũ nhớ hồi đầu, sữa tắm Hoắc Duệ dùng không phải là hãng này, không phải là mùi này.
Tóc hắn vẫn chưa khô hẳn, mấy sợi tóc ướt còn dính lên trán Thẩm Dũ.
"Khai nhận gì vậy...?" Giọng nói cậu có chút bực bội, lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả vào cổ Hoắc Duệ, dường như chôn ở cổ đối phương là một động tác vô cùng có cảm giác an toàn, có thể khiến cho hắn thấy được sự an ủi.
Cậu chờ cái ôm này đã mấy tiếng rồi, từ một khắc khi thấy được Văn Thiến kia, cậu đã muốn ôm lấy Hoắc Duệ như bây giờ.
Sự tức giận của Hoắc Duệ vì mẹ của Thẩm Dũ vừa mới xuất hiện, dần dần bị sự chột dạ che giấu.
Tay phải Thẩm Dũ nghịch ngón tay hắn, trước kia không để ý, tay Hoắc Duệ rất đẹp, giữa đốt trên cùng của ngón tay cái có một vết chai, chắc là viết chữ nhiều quá mà có, vốn dĩ học sinh đều có vết chai này.
Vì hắn cao, tay cũng lớn, lòng bàn tay có chút ấm áp, xương tay rõ ràng.
Thẩm Dũ nắm lấy ngón tay giữa của hắn vuốt ve, thấy hơi ngứa, tay Hoắc Duệ động động.
Miệng Hoắc Duệ đang muốn phun ra hai chữ "ấu trĩ", lại bị hắn nuốt xuống.
"Hôm nay cậu ra ngoài làm gì vậy? Cảm thấy không đúng lắm." Thẩm Dũ có thể nắm được sự không vui của Hoắc Duệ, nhưng hôm nay lại không hiểu sao không nắm được.
Cậu chôn bên cổ Hoắc Duệ, hỏi thật nhỏ.
Giọng nói mang theo chút giọng mũi và sự nũng nịu, khiến lòng người tê dại.
Hoắc Duệ nhắm mắt, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, nhích sang bên cạnh một chút, vén tay áo bên trái lên.
Thủ pháp băng bó của Thích Vinh tốt hơn Lục Sơ Hành rất nhiều, vì vết thương ở chỗ cùi chỏ, tránh ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt, không băng bó nhiều, còn có thể gập tay như bình thương, vừa nãy tránh để Thẩm Dũ nghi ngờ, Hoắc Duệ không biết đã gập tay bao nhiêu lần, vải thưa đã rịn ra vết máu.
Chẳng trách lại đau như vậy, chắc chắn không phải vì Thẩm Dũ kéo kéo mấy cái.
Nhưng cũng may là chưa thấm vào áo, nhìn rất đáng sợ.
Trong một giây khi Hoắc Duệ vén tay áo lên, trong đầu Thẩm Dũ đột nhiên hiện ra hình ảnh Hoắc Duệ đè lên người cậu để bảo vệ cho cậu, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Miếng thuỷ tinh đâm lên đùi Hoắc Duệ, khắp nơi toàn là máu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được, máu nhuộm ướt quần áo cậu.
Nhưng cậu không nhớ.
Tại sao cậu lại không thể nhớ ra.
Thậm chí cậu còn cho rằng người này ghét bỏ mình.
Vết máu trên băng gạc kia hình như là do một vật đâm vào, từng chút từng chút đâm vào da đầu Thẩm Dũ, đau đớn chằng chịt tràn ra từ đỉnh đầu.
Xương ngón tay Thẩm Dũ nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ đến mức trắng lên.
"Sao vậy...?" Cậu cố nhịn đau đầu hỏi.
Vẻ mặt cậu trở nên tái nhợt.
Thấy vẻ mặt này của cậu, hơi thở Hoắc Duệ hơi chậm lại, tay phải lập tức đặt lên sau gáy Thẩm Dũ, kéo người đến cạnh mình, sờ một cái như an ủi.
Giọng nói có chút cứng rắn, dịu dàng hơn bình thường một chút: "Tôi không sao đâu."
Thẩm Dũ ngây ngẩy mặc cho hắn ôm vai mình kéo đến gần hắn, cũng không giãy giụa: "Trừ cái này ra, còn có chỗ nào khác không?"
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không có. Tôi nhìn giống người bị người ta đánh lắm hả..."
Nói được một nửa, hắn thấy sắc mặt của Thẩm Dũ không tốt, gắng gượng nuốt vào, cúi đầu hôn lên vầng trán toát mồ hôi của Thẩm Dũ: "Mới nhìn cũng hơi sợ, thật đó."
Được Hoắc Duệ an ủi với thái độ khác thường như vậy, Thẩm Dũ lại càng thêm không ổn.
"Em đừng khóc! Khóc cái gì mà khóc! Anh không phải vẫn còn lành lặn trước mặt em hả!"
"Vậy nếu sau này em lại quên mất anh thì làm thế nào đây? Em... Em làm phẫu thuật được không? Lấy cục máu kia ra..."
"Em không muốn nhớ lại nữa, sao em lại có thể quên mất anh như thế..."
"Được được, Dũ Dũ ngoan ngoan, không cần nữa, quên thì cứ để quên đi, em không phải nhớ ra nữa, bất kể em có quên anh hay không, anh vẫn luôn ở..."
"Cái chân này chỉ hơi đáng sợ thôi, thật đó, không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai ta đâu, anh vẫn có thể ôm em, có thể hôn em, có thể ngủ với em như thường."
"Hoắc Duệ! Anh có im miệng đi không!"
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn phim lẻ tẻ.
Đè nặng khiến cậu không thở nổi.
"Không sao đâu." Cằm Hoắc Duệ chống sau gáy cậu, tay phải vuốt vuốt tóc cậu: "Thật sự không sao đâu mà, là bị người ta hại, tôi cũng không muốn đánh nhau, chỉ là đến tìm đám người kia tranh luận thôi."
Thật sự từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng dịu dàng với ai như vậy.
Kể cả lúc còn bé, thời điểm mẹ hắn nằm liệt giường đó, hắn cũng luôn giữ bản mặt nghiêm túc.
Hắn là một người khó lộ cảm xúc ra ngoài.
Tay trái Thẩm Dũ còn đang nắm cổ tay phải hắn, tay phải chộp lấy cổ áo hắn, cằm gác lên bả vai hắn, lẩm bẩm: "Có sao."
Người này cái gì cũng nói không sao.
Cuối cùng cũng nghe được cậu mở miệng, Hoắc Duệ thở phào nhẹ nhõm: "Có sao, có sao."
Hai người yên tĩnh ôm nhau một lúc.
Thẩm Dũ tỉnh lại sau trận nhức đầu kia, đẩy Hoắc Duệ ra, nắm cánh tay hắn lên nhìn chằm chằm một lúc: "Đánh hội đồng?"
Lát sau, Hoắc Duệ ừ nhỏ một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu.
Chưa bao giờ thấy chột dạ như vậy.
Sắc mặt Thẩm Dũ thực sự là quá kém.
Thẩm Dũ hít mũi một cái, hốc mắt vẫn đỏ, không nói gì, đứng lên lấy hòm thuốc từ trên giường để ở mép giường, sau đó cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng xong, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu cũng không nhìn vẻ mặt Hoắc Duệ, cúi đầu xuống, cố gắng không để ý tới huyệt thái dương vẫn truyền đến cơn đau, dè dặt tháo băng gạc trên tay Hoắc Duệ.
"Vậy mà cậu còn tắm?" Thẩm Dũ cũng không tức giận, chỉ là cậu thấy ở tim vẫn đau từng trận từng trận âm ỉ, có thể là vỏ não gắn liền với tim rồi.
Cậu rất sợ Hoắc Duệ xảy ra chuyện.
Nếu như mình không đột nhiên xuất hiện, Hoắc Duệ ở tuổi này, chắc hẳn là an toàn qua đi.
Cũng là vì... mình.
Rất nhiều chuyện... cũng bởi vì mình.
Vết thương rất dài, nhưng lại hông sâu, hơn nữa đã được bôi thuốc.
Thẩm Dũ híp mắt một cái, chờ Hoắc Duệ giải thích cho cậu.
Lúc bôi thuốc lại, cậu cố ý mạnh tay một chút.
Hoắc Duệ nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thẩm Dũ.
Đáy lòng là một cảm giác mềm mại.
"Hư quá." Giọng Hoắc Duệ như đang ghét bỏ.
Thẩm Dũ nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mắt vẫn còn đỏ.
Hoắc Duệ bực bội liếm liếm môi, lần đầu tiên bản thân làm sai một chuyện lại bứt rứt như vậy.
"Tôi đến tìm Trương Thần."
Hắn chủ động nói thật.
Động tác của Thẩm Dũ không dừng, chỉ là huyệt thái dương còn đau đớn hơn lúc nãy.
"Trương Thần là ai."
Cậu rũ mắt hỏi.
Hoắc Duệ im lặng một lúc: "Con trai của Trương Kiến Thanh."
"Hồi cấp 2 tôi đánh nó nhập viện."
"Triệu Cẩn kia, quen với nó, tìm đến gây phiền phức cho cậu, cũng là vì Trương Thần."
Hắn nói như vậy, Thẩm Dũ lại nhớ tới, trước đó trên diễn đàn có người nói, hồi cấp 2 Hoắc Duệ đánh người vào viện, nhưng cậu không tin Hoắc Duệ là loại người vô duyên vô cớ đánh người.
Ở bên nhau lâu như vậy, từ trước đến giờ Hoắc Duệ cũng sẽ không gây sự với người khác.
Ân oán của hắn và Trương Thần, cũng chỉ là vì lúc còn học cấp 2, hắn vô tình nhìn thấy Trương Thần lôi kéo một nữ sinh lớp bọn họ, bản thân Hoắc Duệ không muốn quan tâm, nhưng nữ sinh kia nhìn thấy hắn như thấy cọng rơm cứu mạng, Trương Thần cũng khá sợ hắn, lúc này liền thả nữ sinh kia đi.
Vốn dĩ mọi chuyện chỉ có vậy, kết quả lại bị hắn bắt gặp lần thứ hai, muốn trách thì trách Trương Thần chọn vị trí không tốt, chọn đúng thắng cảnh mà bọn bốn người Hoắc Duệ hay trốn học đến.
Bên kia cũng không quản chế, lần thứ hai, lại đụng phải bọn Lục Sơ Hành.
Mấy người Lục Sơ Hành không nhìn nổi loại chuyện này, một nam sinh mới học cấp 2 đã dám vụng trộm quấy rối bạn học nữ, phẩm hạnh quá tồi tệ, vốn dĩ định đánh cùng nhau để dạy dỗ hắn chút, Hoắc Duệ cũng không có ý định ra tay.
Nhưng Trương Thần vẫn thối mồm, nói mẹ Hoắc Duệ hắn có phải là bất hạnh không, lấy Hoắc Chí Kiều sinh ra một đứa con trai đã chết.
Gia cảnh Hoắc Duệ nổi trội, Hoắc Duệ nổi danh người có tiền, nhưng nhà ngoại Hoắc Duệ lại là gia đình bình thường, Hoắc Chí Kiều và mẹ Hoắc Duệ là Khuất Nguyệt yêu đương tự do, chỉ là thân thể Khuất Nguyệt vẫn luôn không tốt, nhất là sau khi sinh đứa trẻ. Hồi đó hai người kết hôn, sự nghiệp Hoắc gia đang tăng trưởng nhanh, Hoắc Chí Kiều cực kì cực kì bận rộn, không có thời gian để bầu bạn với Khuất Nguyệt, rất nhiều người nói Khuất Nguyệt trèo cao, vào được nhà giàu nhưng lại không được yêu thương.
Đợi đến khi Hoắc Chí Kiều nhìn lại, Khuất Nguyệt đã qua đời.
Hoắc Duệ và ông cũng sinh ra ngăn cách.
Mẹ Trương Thần là bạn học của Khuất Nguyệt, đã sớm ly hôn với Trương Kiến Thanh, cũng đã gả cho người có tiền, đại khái là lòng dạ hư vinh của đàn bà gây chuyện, không ít lần nói chuyện Khuất Nguyệt bên tai Trương Thần, thậm chí mấy năm sau khi Khuất Nguyệt qua đời, vẫn nói mấy lời vớ vẩn, mà đúng lúc Hoắc Duệ học cấp 2, Hoắc Chí Kiều tái hôn.
Càng có thêm chuyện để nói.
Miệng Trương Thần không kiêng kị.
Nghịch lân của Hoắc Duệ chính là Khuất Nguyệt.
Nói tới Khuất Nguyệt, vẻ mặt Hoắc Duệ lạnh xuống.
Động tác Thẩm Dũ giúp hắn băng bó dừng lại một chút, không cắt ngang câu chuyện của Hoắc Duệ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy cuối cùng Thẩm Dũ cũng chịu nhìn mình, Hoắc Duệ mặt lạnh mím môi, ánh mắt hơi nhăn lại, dường như có chút tủi thân.
Thẩm Dũ ừ một tiếng: "Nói tiếp đi."
Hoắc Duệ ồ một tiếng, đến gần cọ má của Thẩm Dũ một cái: "Vốn là đi tìm Trương Thần để nói chuyện."
Chuyện của Triệu Cẩn, không một thì hai, ngọn nguồn vẫn là ở chỗ Trương Thần, mấy năm như vậy, Trương Thần vẫn còn nhớ chuyện năm đó.
Nhớ chuyện Hoắc Duệ đánh hắn nhập viện.
Bản thân hắn vô cùng nhát gan, có thể Triệu Cẩn vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù giúp hắn, cũng là một thằng nhát gan, không dám gây sự trực tiếp với Hoắc Duệ, tìm đến gây phiền phức cho Thẩm Dũ.
Nhưng cũng may mặc dù Triệu Cẩn bị đánh cho một trận, lại không nói với Trương Thần quan hệ của Hoắc Duệ và Thẩm Dũ.
Cũng có thể là bị doạ sợ, không dám nói ra, hoặc là, một nguyên nhân gì đó khác.
Chỉ là Lục Sơ Hành hỏi han khắp nơi, Trương Thần tính toán, tìm mấy người bên ngoài trường tới đối phó với bọn họ, đám kia có người mang theo dao.
Trước khi Hoắc Duệ bị đánh hội đồng đã báo cảnh sát, vốn Trương Thần gọi người tới đả thương Hoắc Duệ, người nọ cũng tự mình hoảng hốt, cuối cùng bọn Hoắc Duệ nói thành Trương Thần đả thương, lại sử dụng một chút quan hệ, nhốt Trương Thần lại mấy ngày.
Cha dượng Trương Thần mặc dù có tiền, nhưng không ngăn được Hoắc gia.
Ít nhất là phải đợi ở bên trong một thời gian ngắn, về phần ở bên trong có ổn hay không, sau khi ra ngoài có đi học bình thường được nữa không, phải xem số mệnh của bản thân Trương Thần.
Nghe Hoắc Duệ nói xong, vẻ mặt Thẩm Dũ cũng không biến đổi nhiều, cậu thắt một chiếc nơ con bướm xinh đẹp trên băng gạc.
Người cứ im lặng mãi như vậy, Hoắc Duệ rất hoảng hốt, động tác cứng đờ học dáng vẻ nũng nịu của Thẩm Dũ, kéo tay áo Thẩm Dũ một cái.
Động tác rất nhẹ.
Thẩm Dũ chỉ cảm thấy mình bị kéo nhẹ mấy cái.
Lúc ngẩng lên, đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn mày thâm cừu đại hận của Hoắc Duệ, giống như là con mèo không có đồ chơi, bất đắc dĩ phải làm nũng với chủ nhân vậy.
Rõ ràng là không biết nũng nịu, còn phải bắt chước theo.
Nhưng cũng có thể là khác với bình thường quá nhiều, đáy lòng Thẩm Dũ trở nên mềm mại.
Vốn là nghĩ xong rồi, lạnh nhạt với hắn một lúc, để hắn biết rằng bây giờ hắn không còn một mình nữa, nếu hắn bị thương, mình cũng sẽ buồn sẽ lo lắng.
Vẻ mặt cậu đang băng bó trong chốc lát bị phá vỡ, cũng không giả bộ nghiêm túc nữa.
"Còn đau không?" Thẩm Dũ kiềm chế bản thân không nhìn Hoắc Duệ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương.
Hoắc Duệ lắc đầu.
Sau đó lập tức gật đầu: "Có."
Thẩm Dũ ho khan một tiếng: "Lại đây."
Vốn hai người đang ngồi rất gần, ý của cậu là Hoắc Duệ đưa mặt lại gần.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, xích lại, bắt chước dáng vẻ Thẩm Dũ lúc bình thường ngoan ngoãn để cho hắn hôn, nhắm mắt lại.
Nụ hôn trong tưởng tượng lại chưa rơi xuống.
Thẩm Dũ không nhẹ không nặng cắn lên mặt hắn một cái, in lại dấu răng.
Hoắc Duệ mở mắt, nhìn thấy đuôi mắt đỏ lên của Thẩm Dũ.
Thời điểm này, người bình thường cũng không nhịn được.
Huống chi hai người đang dán lại với nhau.
Gáy Thẩm Dũ lại bị đối phương nắm lấy lần nữa, nụ hôn dịu dàng lưu luyến rơi xuống.
Tim cậu cũng rơi xuống theo.
Thật tốt quá, người này vẫn ở đây.
Cậu cũng phải trở thành một người thật mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người cậu muốn bảo vệ.
Trong phòng ngủ chỉ có hai người, chuyện này rất dễ khiến cho súng, lên, nòng.
Hai người chỉ hôn một lúc, Thẩm Dũ bắt đầu đuổi người.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt nước của cậu cười khẽ, chỗ nào đó vừa mới làm dáng vẻ nũng nịu.
"Dùng xong rồi đuổi người?"
"Thế nào cũng phải hôn tôi..."
Thẩm Dũ trợn mắt nhìn hắn một cái, vừa đẩy lưng hắn, vừa lau nước miếng của hắn trên mặt mình nói: "Còn chưa dùng mà."
Chờ nhốt người ngoài cửa xong, Thẩm Dũ mới ý thức được, mình vừa nói gì.
Nhất định là do cái link chết tiệt hôm qua!
Ngoài cửa, Hoắc Duệ sờ sờ mặt.
Biết rằng chuyện này cứ cho qua như vậy.
Nhưng, chuyện của Văn Thiến, nhưng cũng sẽ không cho qua đơn giản như vậy.
Buổi tối hôm đó, sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hoắc Chí Kiều nhận được cuộc điện thoại mà con trai chủ động gọi tới, trịnh trọng ho khan một cái: "Sao lại vội gọi điện cho ta vậy? Luật sư hôm nay không được hả?"
Chuyện hôm nay, Hoắc Duệ tìm đoàn luật sư của Hoắc gia, lúc đầu Hoắc Chí Kiều nhận được tin thủ hạ báo lên, trong khi cảm thán vì con trai không muốn tìm mình, lại cho rằng mấy người hợp tác hạng mục gần đây để lộ tin tức ra ngoài, gần đây Hoắc gia và công ty Trương Nguyên không quá hoà hợp, Trương Nguyên chính là cha dượng của Trương Thần.
Không nghĩ tới buổi tối con trai đã gọi điện tới, ông còn tưởng vẫn vì chuyện này.
Hoắc Duệ im lặng một lúc.
"Tìm người." Đơn giản, dễ hiểu.
Gia đình mới của Văn Thiến, với năng lực của Hoắc Duệ, không tìm ra được gì.
Nhưng Hoắc Chí Kiều thì không giống như vậy.
Ống tay áo của Hoắc Duệ kéo lên một nửa, Thẩm Dũ ngồi bên cạnh hắn, một tay nắm eo hắn, nắm lấy ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay Thẩm Dũ hơi lạnh, trong đầu Hoắc Duệ còn đang loạn cào cào: Chuyện đánh hội đồng nên nói thế nào để bản thân mình có tình có lý, bị Thẩm Dũ chăn lại như vậy, không kiềm chế được mà nắm chặt tay đối phương.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Thẩm Dũ phải trải qua, Hoắc Duệ nhíu mày một cái.
Chuyện mẹ ruột của Thẩm Dũ, hắn không muốn chủ động nhúng tay vào, dù sao thì đây là chuyện riêng của Thẩm Dũ, nếu Thẩm Dũ không chủ động nói, không muốn hắn quan tâm, hắn cũng không có tư cách để quan tâm.
Nhưng, nếu như sau này còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay... thậm chí còn chuyện đáng sợ hơn...
Hoắc Duệ không muốn đánh bạc, hắn cũng không cảm thấy, một người đàn bà ngoại tình lúc chồng mình bị bệnh, cũng không thèm đoái hoài đến con trai còn nhỏ, lại đột nhiên lương tâm quay trở lại, đột nhiên cảm thấy áy náy với con trai mình.
Nếu áy náy, phải cảm thấy áy náy từ mấy năm trước rồi.
Khả năng lớn nhất chính là, sau khi đột nhiên bị người nhà bạo hành, muốn chiếm được sự đồng cảm của con trai, muốn tìm sự che chở, thậm chí là muốn lợi dụng Thẩm Dũ.
Cũng may là Thẩm Dũ không xuất hiện sự đồng cảm gì đó với bà ta, cũng không bị bà ta lừa gạt.
Vẻ mặt Hoắc Duệ hơi hoà hoãn, còn chưa kịp nói chuyện, đầu của Thẩm Dũ đã vùi vào cổ hắn.
Lúc chiều, thần kinh căng thẳng, trong nháy mắt thấy những vết thương trên cánh tay Văn Thiến, tim Thẩm Dũ đập chệch mấy nhịp, có thể là vì huyết thống quấy phá.
Nhưng cũng chỉ có mấy giây.
Cậu cọ lên cổ Hoắc Duệ một cái, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Giống với mùi của cậu.
Thẩm Dũ nhớ hồi đầu, sữa tắm Hoắc Duệ dùng không phải là hãng này, không phải là mùi này.
Tóc hắn vẫn chưa khô hẳn, mấy sợi tóc ướt còn dính lên trán Thẩm Dũ.
"Khai nhận gì vậy...?" Giọng nói cậu có chút bực bội, lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả vào cổ Hoắc Duệ, dường như chôn ở cổ đối phương là một động tác vô cùng có cảm giác an toàn, có thể khiến cho hắn thấy được sự an ủi.
Cậu chờ cái ôm này đã mấy tiếng rồi, từ một khắc khi thấy được Văn Thiến kia, cậu đã muốn ôm lấy Hoắc Duệ như bây giờ.
Sự tức giận của Hoắc Duệ vì mẹ của Thẩm Dũ vừa mới xuất hiện, dần dần bị sự chột dạ che giấu.
Tay phải Thẩm Dũ nghịch ngón tay hắn, trước kia không để ý, tay Hoắc Duệ rất đẹp, giữa đốt trên cùng của ngón tay cái có một vết chai, chắc là viết chữ nhiều quá mà có, vốn dĩ học sinh đều có vết chai này.
Vì hắn cao, tay cũng lớn, lòng bàn tay có chút ấm áp, xương tay rõ ràng.
Thẩm Dũ nắm lấy ngón tay giữa của hắn vuốt ve, thấy hơi ngứa, tay Hoắc Duệ động động.
Miệng Hoắc Duệ đang muốn phun ra hai chữ "ấu trĩ", lại bị hắn nuốt xuống.
"Hôm nay cậu ra ngoài làm gì vậy? Cảm thấy không đúng lắm." Thẩm Dũ có thể nắm được sự không vui của Hoắc Duệ, nhưng hôm nay lại không hiểu sao không nắm được.
Cậu chôn bên cổ Hoắc Duệ, hỏi thật nhỏ.
Giọng nói mang theo chút giọng mũi và sự nũng nịu, khiến lòng người tê dại.
Hoắc Duệ nhắm mắt, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, nhích sang bên cạnh một chút, vén tay áo bên trái lên.
Thủ pháp băng bó của Thích Vinh tốt hơn Lục Sơ Hành rất nhiều, vì vết thương ở chỗ cùi chỏ, tránh ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt, không băng bó nhiều, còn có thể gập tay như bình thương, vừa nãy tránh để Thẩm Dũ nghi ngờ, Hoắc Duệ không biết đã gập tay bao nhiêu lần, vải thưa đã rịn ra vết máu.
Chẳng trách lại đau như vậy, chắc chắn không phải vì Thẩm Dũ kéo kéo mấy cái.
Nhưng cũng may là chưa thấm vào áo, nhìn rất đáng sợ.
Trong một giây khi Hoắc Duệ vén tay áo lên, trong đầu Thẩm Dũ đột nhiên hiện ra hình ảnh Hoắc Duệ đè lên người cậu để bảo vệ cho cậu, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Miếng thuỷ tinh đâm lên đùi Hoắc Duệ, khắp nơi toàn là máu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được, máu nhuộm ướt quần áo cậu.
Nhưng cậu không nhớ.
Tại sao cậu lại không thể nhớ ra.
Thậm chí cậu còn cho rằng người này ghét bỏ mình.
Vết máu trên băng gạc kia hình như là do một vật đâm vào, từng chút từng chút đâm vào da đầu Thẩm Dũ, đau đớn chằng chịt tràn ra từ đỉnh đầu.
Xương ngón tay Thẩm Dũ nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ đến mức trắng lên.
"Sao vậy...?" Cậu cố nhịn đau đầu hỏi.
Vẻ mặt cậu trở nên tái nhợt.
Thấy vẻ mặt này của cậu, hơi thở Hoắc Duệ hơi chậm lại, tay phải lập tức đặt lên sau gáy Thẩm Dũ, kéo người đến cạnh mình, sờ một cái như an ủi.
Giọng nói có chút cứng rắn, dịu dàng hơn bình thường một chút: "Tôi không sao đâu."
Thẩm Dũ ngây ngẩy mặc cho hắn ôm vai mình kéo đến gần hắn, cũng không giãy giụa: "Trừ cái này ra, còn có chỗ nào khác không?"
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không có. Tôi nhìn giống người bị người ta đánh lắm hả..."
Nói được một nửa, hắn thấy sắc mặt của Thẩm Dũ không tốt, gắng gượng nuốt vào, cúi đầu hôn lên vầng trán toát mồ hôi của Thẩm Dũ: "Mới nhìn cũng hơi sợ, thật đó."
Được Hoắc Duệ an ủi với thái độ khác thường như vậy, Thẩm Dũ lại càng thêm không ổn.
"Em đừng khóc! Khóc cái gì mà khóc! Anh không phải vẫn còn lành lặn trước mặt em hả!"
"Vậy nếu sau này em lại quên mất anh thì làm thế nào đây? Em... Em làm phẫu thuật được không? Lấy cục máu kia ra..."
"Em không muốn nhớ lại nữa, sao em lại có thể quên mất anh như thế..."
"Được được, Dũ Dũ ngoan ngoan, không cần nữa, quên thì cứ để quên đi, em không phải nhớ ra nữa, bất kể em có quên anh hay không, anh vẫn luôn ở..."
"Cái chân này chỉ hơi đáng sợ thôi, thật đó, không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai ta đâu, anh vẫn có thể ôm em, có thể hôn em, có thể ngủ với em như thường."
"Hoắc Duệ! Anh có im miệng đi không!"
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn phim lẻ tẻ.
Đè nặng khiến cậu không thở nổi.
"Không sao đâu." Cằm Hoắc Duệ chống sau gáy cậu, tay phải vuốt vuốt tóc cậu: "Thật sự không sao đâu mà, là bị người ta hại, tôi cũng không muốn đánh nhau, chỉ là đến tìm đám người kia tranh luận thôi."
Thật sự từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng dịu dàng với ai như vậy.
Kể cả lúc còn bé, thời điểm mẹ hắn nằm liệt giường đó, hắn cũng luôn giữ bản mặt nghiêm túc.
Hắn là một người khó lộ cảm xúc ra ngoài.
Tay trái Thẩm Dũ còn đang nắm cổ tay phải hắn, tay phải chộp lấy cổ áo hắn, cằm gác lên bả vai hắn, lẩm bẩm: "Có sao."
Người này cái gì cũng nói không sao.
Cuối cùng cũng nghe được cậu mở miệng, Hoắc Duệ thở phào nhẹ nhõm: "Có sao, có sao."
Hai người yên tĩnh ôm nhau một lúc.
Thẩm Dũ tỉnh lại sau trận nhức đầu kia, đẩy Hoắc Duệ ra, nắm cánh tay hắn lên nhìn chằm chằm một lúc: "Đánh hội đồng?"
Lát sau, Hoắc Duệ ừ nhỏ một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu.
Chưa bao giờ thấy chột dạ như vậy.
Sắc mặt Thẩm Dũ thực sự là quá kém.
Thẩm Dũ hít mũi một cái, hốc mắt vẫn đỏ, không nói gì, đứng lên lấy hòm thuốc từ trên giường để ở mép giường, sau đó cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng xong, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu cũng không nhìn vẻ mặt Hoắc Duệ, cúi đầu xuống, cố gắng không để ý tới huyệt thái dương vẫn truyền đến cơn đau, dè dặt tháo băng gạc trên tay Hoắc Duệ.
"Vậy mà cậu còn tắm?" Thẩm Dũ cũng không tức giận, chỉ là cậu thấy ở tim vẫn đau từng trận từng trận âm ỉ, có thể là vỏ não gắn liền với tim rồi.
Cậu rất sợ Hoắc Duệ xảy ra chuyện.
Nếu như mình không đột nhiên xuất hiện, Hoắc Duệ ở tuổi này, chắc hẳn là an toàn qua đi.
Cũng là vì... mình.
Rất nhiều chuyện... cũng bởi vì mình.
Vết thương rất dài, nhưng lại hông sâu, hơn nữa đã được bôi thuốc.
Thẩm Dũ híp mắt một cái, chờ Hoắc Duệ giải thích cho cậu.
Lúc bôi thuốc lại, cậu cố ý mạnh tay một chút.
Hoắc Duệ nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thẩm Dũ.
Đáy lòng là một cảm giác mềm mại.
"Hư quá." Giọng Hoắc Duệ như đang ghét bỏ.
Thẩm Dũ nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mắt vẫn còn đỏ.
Hoắc Duệ bực bội liếm liếm môi, lần đầu tiên bản thân làm sai một chuyện lại bứt rứt như vậy.
"Tôi đến tìm Trương Thần."
Hắn chủ động nói thật.
Động tác của Thẩm Dũ không dừng, chỉ là huyệt thái dương còn đau đớn hơn lúc nãy.
"Trương Thần là ai."
Cậu rũ mắt hỏi.
Hoắc Duệ im lặng một lúc: "Con trai của Trương Kiến Thanh."
"Hồi cấp 2 tôi đánh nó nhập viện."
"Triệu Cẩn kia, quen với nó, tìm đến gây phiền phức cho cậu, cũng là vì Trương Thần."
Hắn nói như vậy, Thẩm Dũ lại nhớ tới, trước đó trên diễn đàn có người nói, hồi cấp 2 Hoắc Duệ đánh người vào viện, nhưng cậu không tin Hoắc Duệ là loại người vô duyên vô cớ đánh người.
Ở bên nhau lâu như vậy, từ trước đến giờ Hoắc Duệ cũng sẽ không gây sự với người khác.
Ân oán của hắn và Trương Thần, cũng chỉ là vì lúc còn học cấp 2, hắn vô tình nhìn thấy Trương Thần lôi kéo một nữ sinh lớp bọn họ, bản thân Hoắc Duệ không muốn quan tâm, nhưng nữ sinh kia nhìn thấy hắn như thấy cọng rơm cứu mạng, Trương Thần cũng khá sợ hắn, lúc này liền thả nữ sinh kia đi.
Vốn dĩ mọi chuyện chỉ có vậy, kết quả lại bị hắn bắt gặp lần thứ hai, muốn trách thì trách Trương Thần chọn vị trí không tốt, chọn đúng thắng cảnh mà bọn bốn người Hoắc Duệ hay trốn học đến.
Bên kia cũng không quản chế, lần thứ hai, lại đụng phải bọn Lục Sơ Hành.
Mấy người Lục Sơ Hành không nhìn nổi loại chuyện này, một nam sinh mới học cấp 2 đã dám vụng trộm quấy rối bạn học nữ, phẩm hạnh quá tồi tệ, vốn dĩ định đánh cùng nhau để dạy dỗ hắn chút, Hoắc Duệ cũng không có ý định ra tay.
Nhưng Trương Thần vẫn thối mồm, nói mẹ Hoắc Duệ hắn có phải là bất hạnh không, lấy Hoắc Chí Kiều sinh ra một đứa con trai đã chết.
Gia cảnh Hoắc Duệ nổi trội, Hoắc Duệ nổi danh người có tiền, nhưng nhà ngoại Hoắc Duệ lại là gia đình bình thường, Hoắc Chí Kiều và mẹ Hoắc Duệ là Khuất Nguyệt yêu đương tự do, chỉ là thân thể Khuất Nguyệt vẫn luôn không tốt, nhất là sau khi sinh đứa trẻ. Hồi đó hai người kết hôn, sự nghiệp Hoắc gia đang tăng trưởng nhanh, Hoắc Chí Kiều cực kì cực kì bận rộn, không có thời gian để bầu bạn với Khuất Nguyệt, rất nhiều người nói Khuất Nguyệt trèo cao, vào được nhà giàu nhưng lại không được yêu thương.
Đợi đến khi Hoắc Chí Kiều nhìn lại, Khuất Nguyệt đã qua đời.
Hoắc Duệ và ông cũng sinh ra ngăn cách.
Mẹ Trương Thần là bạn học của Khuất Nguyệt, đã sớm ly hôn với Trương Kiến Thanh, cũng đã gả cho người có tiền, đại khái là lòng dạ hư vinh của đàn bà gây chuyện, không ít lần nói chuyện Khuất Nguyệt bên tai Trương Thần, thậm chí mấy năm sau khi Khuất Nguyệt qua đời, vẫn nói mấy lời vớ vẩn, mà đúng lúc Hoắc Duệ học cấp 2, Hoắc Chí Kiều tái hôn.
Càng có thêm chuyện để nói.
Miệng Trương Thần không kiêng kị.
Nghịch lân của Hoắc Duệ chính là Khuất Nguyệt.
Nói tới Khuất Nguyệt, vẻ mặt Hoắc Duệ lạnh xuống.
Động tác Thẩm Dũ giúp hắn băng bó dừng lại một chút, không cắt ngang câu chuyện của Hoắc Duệ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy cuối cùng Thẩm Dũ cũng chịu nhìn mình, Hoắc Duệ mặt lạnh mím môi, ánh mắt hơi nhăn lại, dường như có chút tủi thân.
Thẩm Dũ ừ một tiếng: "Nói tiếp đi."
Hoắc Duệ ồ một tiếng, đến gần cọ má của Thẩm Dũ một cái: "Vốn là đi tìm Trương Thần để nói chuyện."
Chuyện của Triệu Cẩn, không một thì hai, ngọn nguồn vẫn là ở chỗ Trương Thần, mấy năm như vậy, Trương Thần vẫn còn nhớ chuyện năm đó.
Nhớ chuyện Hoắc Duệ đánh hắn nhập viện.
Bản thân hắn vô cùng nhát gan, có thể Triệu Cẩn vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù giúp hắn, cũng là một thằng nhát gan, không dám gây sự trực tiếp với Hoắc Duệ, tìm đến gây phiền phức cho Thẩm Dũ.
Nhưng cũng may mặc dù Triệu Cẩn bị đánh cho một trận, lại không nói với Trương Thần quan hệ của Hoắc Duệ và Thẩm Dũ.
Cũng có thể là bị doạ sợ, không dám nói ra, hoặc là, một nguyên nhân gì đó khác.
Chỉ là Lục Sơ Hành hỏi han khắp nơi, Trương Thần tính toán, tìm mấy người bên ngoài trường tới đối phó với bọn họ, đám kia có người mang theo dao.
Trước khi Hoắc Duệ bị đánh hội đồng đã báo cảnh sát, vốn Trương Thần gọi người tới đả thương Hoắc Duệ, người nọ cũng tự mình hoảng hốt, cuối cùng bọn Hoắc Duệ nói thành Trương Thần đả thương, lại sử dụng một chút quan hệ, nhốt Trương Thần lại mấy ngày.
Cha dượng Trương Thần mặc dù có tiền, nhưng không ngăn được Hoắc gia.
Ít nhất là phải đợi ở bên trong một thời gian ngắn, về phần ở bên trong có ổn hay không, sau khi ra ngoài có đi học bình thường được nữa không, phải xem số mệnh của bản thân Trương Thần.
Nghe Hoắc Duệ nói xong, vẻ mặt Thẩm Dũ cũng không biến đổi nhiều, cậu thắt một chiếc nơ con bướm xinh đẹp trên băng gạc.
Người cứ im lặng mãi như vậy, Hoắc Duệ rất hoảng hốt, động tác cứng đờ học dáng vẻ nũng nịu của Thẩm Dũ, kéo tay áo Thẩm Dũ một cái.
Động tác rất nhẹ.
Thẩm Dũ chỉ cảm thấy mình bị kéo nhẹ mấy cái.
Lúc ngẩng lên, đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn mày thâm cừu đại hận của Hoắc Duệ, giống như là con mèo không có đồ chơi, bất đắc dĩ phải làm nũng với chủ nhân vậy.
Rõ ràng là không biết nũng nịu, còn phải bắt chước theo.
Nhưng cũng có thể là khác với bình thường quá nhiều, đáy lòng Thẩm Dũ trở nên mềm mại.
Vốn là nghĩ xong rồi, lạnh nhạt với hắn một lúc, để hắn biết rằng bây giờ hắn không còn một mình nữa, nếu hắn bị thương, mình cũng sẽ buồn sẽ lo lắng.
Vẻ mặt cậu đang băng bó trong chốc lát bị phá vỡ, cũng không giả bộ nghiêm túc nữa.
"Còn đau không?" Thẩm Dũ kiềm chế bản thân không nhìn Hoắc Duệ, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương.
Hoắc Duệ lắc đầu.
Sau đó lập tức gật đầu: "Có."
Thẩm Dũ ho khan một tiếng: "Lại đây."
Vốn hai người đang ngồi rất gần, ý của cậu là Hoắc Duệ đưa mặt lại gần.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, xích lại, bắt chước dáng vẻ Thẩm Dũ lúc bình thường ngoan ngoãn để cho hắn hôn, nhắm mắt lại.
Nụ hôn trong tưởng tượng lại chưa rơi xuống.
Thẩm Dũ không nhẹ không nặng cắn lên mặt hắn một cái, in lại dấu răng.
Hoắc Duệ mở mắt, nhìn thấy đuôi mắt đỏ lên của Thẩm Dũ.
Thời điểm này, người bình thường cũng không nhịn được.
Huống chi hai người đang dán lại với nhau.
Gáy Thẩm Dũ lại bị đối phương nắm lấy lần nữa, nụ hôn dịu dàng lưu luyến rơi xuống.
Tim cậu cũng rơi xuống theo.
Thật tốt quá, người này vẫn ở đây.
Cậu cũng phải trở thành một người thật mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người cậu muốn bảo vệ.
Trong phòng ngủ chỉ có hai người, chuyện này rất dễ khiến cho súng, lên, nòng.
Hai người chỉ hôn một lúc, Thẩm Dũ bắt đầu đuổi người.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt nước của cậu cười khẽ, chỗ nào đó vừa mới làm dáng vẻ nũng nịu.
"Dùng xong rồi đuổi người?"
"Thế nào cũng phải hôn tôi..."
Thẩm Dũ trợn mắt nhìn hắn một cái, vừa đẩy lưng hắn, vừa lau nước miếng của hắn trên mặt mình nói: "Còn chưa dùng mà."
Chờ nhốt người ngoài cửa xong, Thẩm Dũ mới ý thức được, mình vừa nói gì.
Nhất định là do cái link chết tiệt hôm qua!
Ngoài cửa, Hoắc Duệ sờ sờ mặt.
Biết rằng chuyện này cứ cho qua như vậy.
Nhưng, chuyện của Văn Thiến, nhưng cũng sẽ không cho qua đơn giản như vậy.
Buổi tối hôm đó, sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hoắc Chí Kiều nhận được cuộc điện thoại mà con trai chủ động gọi tới, trịnh trọng ho khan một cái: "Sao lại vội gọi điện cho ta vậy? Luật sư hôm nay không được hả?"
Chuyện hôm nay, Hoắc Duệ tìm đoàn luật sư của Hoắc gia, lúc đầu Hoắc Chí Kiều nhận được tin thủ hạ báo lên, trong khi cảm thán vì con trai không muốn tìm mình, lại cho rằng mấy người hợp tác hạng mục gần đây để lộ tin tức ra ngoài, gần đây Hoắc gia và công ty Trương Nguyên không quá hoà hợp, Trương Nguyên chính là cha dượng của Trương Thần.
Không nghĩ tới buổi tối con trai đã gọi điện tới, ông còn tưởng vẫn vì chuyện này.
Hoắc Duệ im lặng một lúc.
"Tìm người." Đơn giản, dễ hiểu.
Gia đình mới của Văn Thiến, với năng lực của Hoắc Duệ, không tìm ra được gì.
Nhưng Hoắc Chí Kiều thì không giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất