Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Thiên Đạo, Tu Tiên Giới Bị Chơi Hỏng Rồi
Chương 26:
Nếu không phải do nàng ta nói những lời đó, thì hôm nay mọi chuyện căn bản sẽ không xảy ra.
Hắn vẻ mặt âm ngoan: "Chết đi!"
Tống Vĩnh Bình nghe thấy hắn lên tiếng, kinh hãi quay đầu lại, muốn đưa tay ngăn cản.
Tay hắn vừa mới giơ lên được một nửa, liền cảm nhận được một trận gió mát thổi tới.
Tấm Bạo Kích Phù vốn nên bay thẳng về phía Tô Ly, lại bị trận gió này nhẹ nhàng thổi ngược trở lại, sau đó nổ "ầm" một tiếng dưới chân Tống Vĩnh Lạc.
Tống Vĩnh Lạc bị linh phù nổ đến mức quần áo tả tơi, hắn nhìn bàn tay đang giơ ra của Tống Vĩnh Bình, tưởng rằng là hắn ra tay, cả người càng thêm điên cuồng:
"Tống Vĩnh Bình, huynh thế mà dám đối xử với ta như vậy!"
"Ta đã biết, trước kia huynh đối xử tốt với ta đều là giả vờ, đều là vì muốn giữ danh tiếng tốt đẹp."
"Ta bất quá chỉ là xử lý mấy tên phế vật tư chất kém cỏi, huynh liền không diễn nổi nữa sao?"
Tống Vĩnh Bình bị những lời nói không biết hối cải của hắn chọc tức đến run người, hắn hung hăng cho hắn một bạt tai: "Đó đều là sư huynh đệ đồng môn của đệ, đệ thế mà lại không biết hối cải!"
"Ta căn bản không sai, tại sao phải hối cải!" Tống Vĩnh Lạc hai mắt đỏ ngầu, "Là bọn họ trước tiên coi thường ta!"
"Bọn họ nhìn thấy ta thế mà dám phớt lờ ta, thứ ta muốn bọn họ thế mà dám giấu diếm--"
"Người phớt lờ coi thường ngươi, chỉ có nhiêu đó thôi sao?"
Tô Ly nghe hắn nói, vô cùng thành khẩn hỏi ra nghi hoặc của mình.
Nàng một tay chống cằm: "Sao ta lại cảm thấy cả tông môn không có mấy người để ngươi vào mắt nhỉ."
"Phụt--" Ba người chấp pháp đội vừa mới chạy tới không nhịn được bật cười.
Đương nhiên là bởi vì Tống Vĩnh Lạc ức hiếp mềm sợ cứng, những lời vừa rồi đều là lấy cớ bắt nạt người khác.
Người dẫn đầu chấp pháp đội là Dư Lâm, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hắn đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Lạc đang sợ hãi run rẩy không ngừng, nhẹ nhàng điểm một cái, phong tỏa linh mạch trên người hắn.
Hắn quay đầu nhìn Tống Vĩnh Bình đang đứng ngây người, sắc mặt trắng bệch, bước tới vỗ vai hắn an ủi.
Vừa rồi lúc đến hắn có nghe được một chút: Gặp phải đệ đệ như vậy, cũng là kiếp nạn mà Tống Vĩnh Bình phải gánh chịu.
Tống Vĩnh Bình rốt cục hoàn hồn, hắn hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy áy náy: "Sư huynh, hậu quả do Tống Vĩnh Lạc gây ra, ta nhất định sẽ gánh vác toàn bộ."
"Là ta không dạy dỗ nó tốt."
"Chấp pháp điện sẽ đưa ra phán quyết công bằng nhất." Dư Lâm gật đầu với hắn, không nói gì thêm.
Hắn phất tay, ra hiệu cho hai người đi cùng áp giải Tống Vĩnh Lạc, chuẩn bị đưa hắn về chấp pháp điện.
Tống Vĩnh Lạc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nhưng bởi vì linh mạch bị khống chế, không thể làm ra bất kỳ động tác phản kháng nào.
Hắn cầu xin nhìn Tống Vĩnh Bình: "Huynh, ta biết lỗi rồi, huynh tha cho ta, bảo chấp pháp đội tha cho ta đi."
"Ta thật sự biết lỗi rồi!"
"Huynh--" Giọng hắn càng thêm tuyệt vọng, "Huynh quên lời mẫu thân dặn dò trước khi qua đời rồi sao, người muốn huynh chăm sóc tốt cho ta!!"
Tống Vĩnh Lạc nhìn Tống Vĩnh Bình nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt kiên định, biết chuyện đã không thể cứu vãn, cả người trở nên điên cuồng:
"Tống Vĩnh Bình, huynh chính là kẻ vô tình vô nghĩa!"
"Huynh tưởng rằng đưa ta vào chấp pháp điện là có thể yên tâm rồi sao, nằm mơ đi!!"
Hắn vẻ mặt âm ngoan: "Chết đi!"
Tống Vĩnh Bình nghe thấy hắn lên tiếng, kinh hãi quay đầu lại, muốn đưa tay ngăn cản.
Tay hắn vừa mới giơ lên được một nửa, liền cảm nhận được một trận gió mát thổi tới.
Tấm Bạo Kích Phù vốn nên bay thẳng về phía Tô Ly, lại bị trận gió này nhẹ nhàng thổi ngược trở lại, sau đó nổ "ầm" một tiếng dưới chân Tống Vĩnh Lạc.
Tống Vĩnh Lạc bị linh phù nổ đến mức quần áo tả tơi, hắn nhìn bàn tay đang giơ ra của Tống Vĩnh Bình, tưởng rằng là hắn ra tay, cả người càng thêm điên cuồng:
"Tống Vĩnh Bình, huynh thế mà dám đối xử với ta như vậy!"
"Ta đã biết, trước kia huynh đối xử tốt với ta đều là giả vờ, đều là vì muốn giữ danh tiếng tốt đẹp."
"Ta bất quá chỉ là xử lý mấy tên phế vật tư chất kém cỏi, huynh liền không diễn nổi nữa sao?"
Tống Vĩnh Bình bị những lời nói không biết hối cải của hắn chọc tức đến run người, hắn hung hăng cho hắn một bạt tai: "Đó đều là sư huynh đệ đồng môn của đệ, đệ thế mà lại không biết hối cải!"
"Ta căn bản không sai, tại sao phải hối cải!" Tống Vĩnh Lạc hai mắt đỏ ngầu, "Là bọn họ trước tiên coi thường ta!"
"Bọn họ nhìn thấy ta thế mà dám phớt lờ ta, thứ ta muốn bọn họ thế mà dám giấu diếm--"
"Người phớt lờ coi thường ngươi, chỉ có nhiêu đó thôi sao?"
Tô Ly nghe hắn nói, vô cùng thành khẩn hỏi ra nghi hoặc của mình.
Nàng một tay chống cằm: "Sao ta lại cảm thấy cả tông môn không có mấy người để ngươi vào mắt nhỉ."
"Phụt--" Ba người chấp pháp đội vừa mới chạy tới không nhịn được bật cười.
Đương nhiên là bởi vì Tống Vĩnh Lạc ức hiếp mềm sợ cứng, những lời vừa rồi đều là lấy cớ bắt nạt người khác.
Người dẫn đầu chấp pháp đội là Dư Lâm, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hắn đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Lạc đang sợ hãi run rẩy không ngừng, nhẹ nhàng điểm một cái, phong tỏa linh mạch trên người hắn.
Hắn quay đầu nhìn Tống Vĩnh Bình đang đứng ngây người, sắc mặt trắng bệch, bước tới vỗ vai hắn an ủi.
Vừa rồi lúc đến hắn có nghe được một chút: Gặp phải đệ đệ như vậy, cũng là kiếp nạn mà Tống Vĩnh Bình phải gánh chịu.
Tống Vĩnh Bình rốt cục hoàn hồn, hắn hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy áy náy: "Sư huynh, hậu quả do Tống Vĩnh Lạc gây ra, ta nhất định sẽ gánh vác toàn bộ."
"Là ta không dạy dỗ nó tốt."
"Chấp pháp điện sẽ đưa ra phán quyết công bằng nhất." Dư Lâm gật đầu với hắn, không nói gì thêm.
Hắn phất tay, ra hiệu cho hai người đi cùng áp giải Tống Vĩnh Lạc, chuẩn bị đưa hắn về chấp pháp điện.
Tống Vĩnh Lạc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nhưng bởi vì linh mạch bị khống chế, không thể làm ra bất kỳ động tác phản kháng nào.
Hắn cầu xin nhìn Tống Vĩnh Bình: "Huynh, ta biết lỗi rồi, huynh tha cho ta, bảo chấp pháp đội tha cho ta đi."
"Ta thật sự biết lỗi rồi!"
"Huynh--" Giọng hắn càng thêm tuyệt vọng, "Huynh quên lời mẫu thân dặn dò trước khi qua đời rồi sao, người muốn huynh chăm sóc tốt cho ta!!"
Tống Vĩnh Lạc nhìn Tống Vĩnh Bình nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt kiên định, biết chuyện đã không thể cứu vãn, cả người trở nên điên cuồng:
"Tống Vĩnh Bình, huynh chính là kẻ vô tình vô nghĩa!"
"Huynh tưởng rằng đưa ta vào chấp pháp điện là có thể yên tâm rồi sao, nằm mơ đi!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất