Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 9: Đồ Lừa Đảo
Sau đó, một người đàn ông có dáng người cao lớn cũng bước từ bên trong phòng, nhìn cô ta: “Đồng chí Trần, sự việc thật sự không giống như vừa rồi cô nghe thấy đâu, cô ta không phải đối tượng của tôi, cô ta chỉ…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cô gái ngắt lời: “Người đã chạy tới tận đây rồi mà anh vẫn còn nói với tôi không phải như vậy nữa sao? Tôi thấy anh vẫn nên xử lý cho xong chuyện trước mắt rồi hãy ra ngoài xem mắt sau, đồ lừa đảo!”
Cô gái nói xong bèn nổi giận đùng đùng rời đi, Ôn Như Ý vốn cũng không xem náo nhiệt nhưng người đàn ông lại trực tiếp bước ra từ bên trong cánh cửa chặn đường đi của cô.
Anh ta bước lên hai bước muốn đuổi theo cô gái trước mặt nhưng không ngờ từ bên trong phòng lại có một cô gái trẻ tuổi hơn kéo anh ta lại: “Họ Tần kia, tôi đã đợi anh mấy năm rồi, vất vả lắm mới đợi được anh về, kết quả anh vừa về đã lén lút xem mắt người khác sau lưng tôi, anh đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy sao?”
Người đàn ông nghe thế lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái với vẻ mặt hung dữ vô cùng: “Cô ầm ĩ đã đủ chưa hả, nếu cô còn như vậy nữa đừng trách tôi không khách sáo với cô.”
Rõ ràng không ngờ đối phương sẽ hung hãn như vậy, cô gái chợt sững sờ, sau đó hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt, trực tiếp òa khóc.
Bây giờ đang là thời gian làm việc, tuy rằng chỗ này là cuối hành lang nhưng phía sau vẫn có một vài người đang đi lại, vừa nghe thấy tiếng khóc, mọi người lập tức dồn tầm nhìn về phía bên này.
Trông thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, người đàn ông cũng phát hiện ra thái độ của mình không tốt nên lập tức dịu mặt, giải thích với mọi người: “Cô ấy thật sự không phải đối tượng của tôi mà, mọi người đừng hiểu lầm.”
“Sao lại không phải đối tượng, từ nhỏ tôi đã theo anh, vẫn luôn đợi anh, anh giấu diếm tôi nói xem mắt là đi xem mắt.” Cô gái kia cũng không chừa lại mặt mũi cho anh ta mà bước từng bước lại gần, ép anh ta đi vào phòng.
Bây giờ, Ôn Như Ý cũng nhìn ra được trước mắt đã xảy ra chuyện gì rồi, đại khái chính là người đàn ông này ra ngoài xem mắt dưới tiên đề đã có đối tượng, chắc tám phần lại là một tên cặn bã nữa rồi.
Bị ép phải nhìn một màn như vậy khiến trong lòng cô cũng rất tức tối, trước khi xuyên sách, cô cũng từng hẹn hò với tra nam, sau khi xuyên thư xong lại có một vị hôn phu tra nam, bây giờ tới hỏi công việc một tiếng còn có thể đụng phải tra nam, cô cũng không hiểu nổi mình đã trêu ai chọc ai, sao đi đến đâu cũng có thể gặp được tra nam vậy?
Nghe thấy bên trong phòng kia truyền tới tiếng đối thoại, cô trực tiếp đi đến trước cửa phòng, người đàn ông vừa vặn cũng định đóng cửa lại, cô duỗi tay đè lên cửa, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông với vẻ thờ ơ, lần này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta rồi.
Dáng người của người đàn ông cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, dắt cốt, càng làm tôn lên dáng người thẳng tắp, anh ta để đầu đinh, đường nét ngũ quan rõ ràng lập thể, sống mũi rất cao và thẳng, khi đôi mắt đen láy đó nhìn người vừa sâu thẳm lại vừa mang theo chút lực uy hiếp.
Lớn lên rất đẹp trai nhưng đáng tiếc, lại là một tên cặn bã!
Tầm nhìn của Ôn Như Ý trông về phía cô gái vẫn đang khóc như mưa ở trong phòng, hỏi cô ta: “Đồng chí cần giúp đỡ không? Có cần tôi gọi người của hội phụ nữ qua đây giúp cô không?”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị cô gái ngắt lời: “Người đã chạy tới tận đây rồi mà anh vẫn còn nói với tôi không phải như vậy nữa sao? Tôi thấy anh vẫn nên xử lý cho xong chuyện trước mắt rồi hãy ra ngoài xem mắt sau, đồ lừa đảo!”
Cô gái nói xong bèn nổi giận đùng đùng rời đi, Ôn Như Ý vốn cũng không xem náo nhiệt nhưng người đàn ông lại trực tiếp bước ra từ bên trong cánh cửa chặn đường đi của cô.
Anh ta bước lên hai bước muốn đuổi theo cô gái trước mặt nhưng không ngờ từ bên trong phòng lại có một cô gái trẻ tuổi hơn kéo anh ta lại: “Họ Tần kia, tôi đã đợi anh mấy năm rồi, vất vả lắm mới đợi được anh về, kết quả anh vừa về đã lén lút xem mắt người khác sau lưng tôi, anh đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy sao?”
Người đàn ông nghe thế lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái với vẻ mặt hung dữ vô cùng: “Cô ầm ĩ đã đủ chưa hả, nếu cô còn như vậy nữa đừng trách tôi không khách sáo với cô.”
Rõ ràng không ngờ đối phương sẽ hung hãn như vậy, cô gái chợt sững sờ, sau đó hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt, trực tiếp òa khóc.
Bây giờ đang là thời gian làm việc, tuy rằng chỗ này là cuối hành lang nhưng phía sau vẫn có một vài người đang đi lại, vừa nghe thấy tiếng khóc, mọi người lập tức dồn tầm nhìn về phía bên này.
Trông thấy ánh mắt sáng quắc của mọi người, người đàn ông cũng phát hiện ra thái độ của mình không tốt nên lập tức dịu mặt, giải thích với mọi người: “Cô ấy thật sự không phải đối tượng của tôi mà, mọi người đừng hiểu lầm.”
“Sao lại không phải đối tượng, từ nhỏ tôi đã theo anh, vẫn luôn đợi anh, anh giấu diếm tôi nói xem mắt là đi xem mắt.” Cô gái kia cũng không chừa lại mặt mũi cho anh ta mà bước từng bước lại gần, ép anh ta đi vào phòng.
Bây giờ, Ôn Như Ý cũng nhìn ra được trước mắt đã xảy ra chuyện gì rồi, đại khái chính là người đàn ông này ra ngoài xem mắt dưới tiên đề đã có đối tượng, chắc tám phần lại là một tên cặn bã nữa rồi.
Bị ép phải nhìn một màn như vậy khiến trong lòng cô cũng rất tức tối, trước khi xuyên sách, cô cũng từng hẹn hò với tra nam, sau khi xuyên thư xong lại có một vị hôn phu tra nam, bây giờ tới hỏi công việc một tiếng còn có thể đụng phải tra nam, cô cũng không hiểu nổi mình đã trêu ai chọc ai, sao đi đến đâu cũng có thể gặp được tra nam vậy?
Nghe thấy bên trong phòng kia truyền tới tiếng đối thoại, cô trực tiếp đi đến trước cửa phòng, người đàn ông vừa vặn cũng định đóng cửa lại, cô duỗi tay đè lên cửa, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông với vẻ thờ ơ, lần này cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta rồi.
Dáng người của người đàn ông cao lớn, cơ bắp khỏe mạnh, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, dắt cốt, càng làm tôn lên dáng người thẳng tắp, anh ta để đầu đinh, đường nét ngũ quan rõ ràng lập thể, sống mũi rất cao và thẳng, khi đôi mắt đen láy đó nhìn người vừa sâu thẳm lại vừa mang theo chút lực uy hiếp.
Lớn lên rất đẹp trai nhưng đáng tiếc, lại là một tên cặn bã!
Tầm nhìn của Ôn Như Ý trông về phía cô gái vẫn đang khóc như mưa ở trong phòng, hỏi cô ta: “Đồng chí cần giúp đỡ không? Có cần tôi gọi người của hội phụ nữ qua đây giúp cô không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất