Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 10: Xin Lỗi, Tôi Không Nói Chuyện Với Anh
Cô vừa dứt lời, người đàn ông như ý thức được điều gì đó mà khóe miệng co rút: “Vị đồng chí này, tôi cũng không phải rắn độc mãnh thú, làm sao có thể…”
“Xin lỗi, tôi không nói chuyện với anh.” Ôn Như Ngọc ngắt lời anh và nhìn về phía cô gái: “Tôi đang hỏi vị đồng chí nữ phia sau anh kia.”
Lời nói vừa đến cổ họng của người đàn ông chợt kẹt lại, anh ho vài tiếng lúng túng, khóe mắt liếc qua cô gái vài lần, thầm nghĩ, cô gái này lớn lên cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà có hơi hung dữ.
Mà cô gái phía sau anh thì lại sững sờ, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, cười bảo: “Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi quen nhau, anh ấy sẽ không làm gì tôi đâu.”
Nếu đối phương đã không cần giúp đỡ vậy Ôn Như Ngọc cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác kia, cô liếc mắt nhìn người đàn ông một cái rồi quay người rời đi.
Cũng không biết có phải hành động vừa rồi của cô đã chấn nhiếp người đàn ông hay không mà sau lưng cô nhanh chóng yên tĩnh hẳn, đợi khi cô đi nhà vệ sinh xong mới phát hiện ra hai người ở trong phòng kia cũng đã rời đi rồi.
Không biết Triệu Tú Hoa đến nhà họ Dương nói chuyện thế nào rồi, cô ở chỗ này cũng không có chuyện gì khác nên trực tiếp ra khỏi ủy ban cách mạng, ngồi xe về nhà.
Khi cô về đến nhà thì Triệu Tú Hoa cũng đã về, bà vừa trông thấy cô bước vào đã hỏi: “Công việc thế nào rồi con?”
Ôn Như Ngọc cũng thành thật đáp lời, Triệu Tú Hoa thở dài: “Tiểu Lâm ở đại viện chúng ta cũng tốt nghiệp cùng con đã tìm được công việc rồi mà bây giờ con vẫn chưa có, mẹ thấy mấy người bên phố kia đang nhắm vào chúng ta thì có.”
Thành phần như vậy bị nhắm vào ít nhiều gì cũng có, nhưng Ôn Như Ý cũng không có cách nào khác, chỉ đành chuyển đề tài: “Không nói chuyện này nữa, vụ từ hôn, Dương Quốc Bình nói thế nào ạ.”
Nhắc đến chuyện này là Triệu Tú Hoa lại bắt đầu hăng hái: “Con không biết buổi sáng lúc mẹ xách đồ đến nhà họ Lưu, sắc mặt của Lưu Thiểu Mai xanh lè xanh lét thế nào đâu, chắc chắn bà ta không ngờ chúng ta nói từ hôn là sẽ từ hôn thật.
Nhưng Dương Quốc Bình đã ra ngoài đào tạo rồi, nói là ngày mai mới về đây, tóm lại là hai vợ chồng già nhà họ Dương kia đã nhận đồ cả rồi, vụ từ hôn này mẹ sẽ coi như bọn họ đã đồng ý.
Ôn Như Ý hơi nhíu mày, vốn Dương Quốc Bình đi annủi bạch nguyệt quang vẫn chưa về đây nhưng đồ đều đã trả cả rồi, sau này nợ cũng đã hết, đến khi ấy cho dù tên đàn ông kia muốn gây sức ép cũng không có lý do.
Đến buổi tối, Ôn Minh Khang tan làm về nhà, Triệu Tú Hoa trực tiếp hỏi anh ấy: “Thế nào rồi, con đã nói chuyện này với chủ nhiệm Tôn chưa?”
Ôn Minh Khang gật đầu: “Đã nói rồi ạ, nhưng loại chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể có kết quả, cô ấy kêu chúng ta cứ đợi trước đã.”
Hiển nhiên Triệu Tú Hoa hiểu rõ đạo lý này rồi, nếu như ngày mai chủ nhiệm Tôn tìm được một người tới giới thiệu cho bọn họ vậy bà thật sự còn cảm thấy người ta đang đối phó qua loa với mình.
Bà nhìn Ôn Như Ý: “Vậy hai hôm nay con cứ ở nhà trước đi, không vội.”
Bây giờ Ôn Như Ý vội cũng không có tác dụng gì, công việc đã xác định là không có rồi, chuyện về quê cứ đợi sau khi chủ nhiệm Tôn trả lời rồi cô sẽ từ từ bàn với Triệu Tú Hoa sau.
“Xin lỗi, tôi không nói chuyện với anh.” Ôn Như Ngọc ngắt lời anh và nhìn về phía cô gái: “Tôi đang hỏi vị đồng chí nữ phia sau anh kia.”
Lời nói vừa đến cổ họng của người đàn ông chợt kẹt lại, anh ho vài tiếng lúng túng, khóe mắt liếc qua cô gái vài lần, thầm nghĩ, cô gái này lớn lên cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà có hơi hung dữ.
Mà cô gái phía sau anh thì lại sững sờ, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, cười bảo: “Không cần đâu, cảm ơn, chúng tôi quen nhau, anh ấy sẽ không làm gì tôi đâu.”
Nếu đối phương đã không cần giúp đỡ vậy Ôn Như Ngọc cũng không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác kia, cô liếc mắt nhìn người đàn ông một cái rồi quay người rời đi.
Cũng không biết có phải hành động vừa rồi của cô đã chấn nhiếp người đàn ông hay không mà sau lưng cô nhanh chóng yên tĩnh hẳn, đợi khi cô đi nhà vệ sinh xong mới phát hiện ra hai người ở trong phòng kia cũng đã rời đi rồi.
Không biết Triệu Tú Hoa đến nhà họ Dương nói chuyện thế nào rồi, cô ở chỗ này cũng không có chuyện gì khác nên trực tiếp ra khỏi ủy ban cách mạng, ngồi xe về nhà.
Khi cô về đến nhà thì Triệu Tú Hoa cũng đã về, bà vừa trông thấy cô bước vào đã hỏi: “Công việc thế nào rồi con?”
Ôn Như Ngọc cũng thành thật đáp lời, Triệu Tú Hoa thở dài: “Tiểu Lâm ở đại viện chúng ta cũng tốt nghiệp cùng con đã tìm được công việc rồi mà bây giờ con vẫn chưa có, mẹ thấy mấy người bên phố kia đang nhắm vào chúng ta thì có.”
Thành phần như vậy bị nhắm vào ít nhiều gì cũng có, nhưng Ôn Như Ý cũng không có cách nào khác, chỉ đành chuyển đề tài: “Không nói chuyện này nữa, vụ từ hôn, Dương Quốc Bình nói thế nào ạ.”
Nhắc đến chuyện này là Triệu Tú Hoa lại bắt đầu hăng hái: “Con không biết buổi sáng lúc mẹ xách đồ đến nhà họ Lưu, sắc mặt của Lưu Thiểu Mai xanh lè xanh lét thế nào đâu, chắc chắn bà ta không ngờ chúng ta nói từ hôn là sẽ từ hôn thật.
Nhưng Dương Quốc Bình đã ra ngoài đào tạo rồi, nói là ngày mai mới về đây, tóm lại là hai vợ chồng già nhà họ Dương kia đã nhận đồ cả rồi, vụ từ hôn này mẹ sẽ coi như bọn họ đã đồng ý.
Ôn Như Ý hơi nhíu mày, vốn Dương Quốc Bình đi annủi bạch nguyệt quang vẫn chưa về đây nhưng đồ đều đã trả cả rồi, sau này nợ cũng đã hết, đến khi ấy cho dù tên đàn ông kia muốn gây sức ép cũng không có lý do.
Đến buổi tối, Ôn Minh Khang tan làm về nhà, Triệu Tú Hoa trực tiếp hỏi anh ấy: “Thế nào rồi, con đã nói chuyện này với chủ nhiệm Tôn chưa?”
Ôn Minh Khang gật đầu: “Đã nói rồi ạ, nhưng loại chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể có kết quả, cô ấy kêu chúng ta cứ đợi trước đã.”
Hiển nhiên Triệu Tú Hoa hiểu rõ đạo lý này rồi, nếu như ngày mai chủ nhiệm Tôn tìm được một người tới giới thiệu cho bọn họ vậy bà thật sự còn cảm thấy người ta đang đối phó qua loa với mình.
Bà nhìn Ôn Như Ý: “Vậy hai hôm nay con cứ ở nhà trước đi, không vội.”
Bây giờ Ôn Như Ý vội cũng không có tác dụng gì, công việc đã xác định là không có rồi, chuyện về quê cứ đợi sau khi chủ nhiệm Tôn trả lời rồi cô sẽ từ từ bàn với Triệu Tú Hoa sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất