Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 12: Ngụy Biện
Ôn Như Ý hiếu kỳ nhìn anh ta, nói:
“Không phải anh đã biết cả rồi sao? Sao còn hỏi tôi, mẹ anh không nói cho anh biết lý do sao?”
Dương Quốc Bình đương nhiên biết lý do từ hôn của nhà họ Ôn, nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngờ được, Ôn Như Ý từ trước nay luôn dịu dàng không có chủ kiến, vậy mà lại vì một chiếc giường và một cái tủ quần áo mà lựa chọn từ hôn, đặc biệt là trong tình hình xuống nông thôn như bây giờ.
Mặc dù bị cô từ hôn, trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu nóng nảy, thậm chí một lần nghĩ từ hôn thì từ hôn thôi, dù sao thì anh ta muốn kết hôn thì bất cứ lúc nào cũng có phụ nữ, nhưng người phụ nữ này quả thực cũng xinh đẹp, khiến anh ta có thể diện, hơn nữa tính cách của cô mềm yếu, yếu đuối, lại rất dễ khống chế, thật sự phải từ hôn thì anh ta vẫn có chút tiếc.
Cho nên, anh ta nén sự khó chịu trong lòng xuống, nhíu mày nói:
“Đúng, mẹ tôi đã nói chuyện giường và tủ quần áo cho tôi nghe rồi, nhưng không phải chỉ có chút chuyện này sao, mẹ tôi cũng không phải là nói không mua, chỉ là tạm thời để sau mà thôi, cô có cần phát cáu như vậy đòi từ hôn không?”
Ôn Như Ý không hề muốn nói tới nói lui với anh ta về cùng một vấn đề, cô cũng không muốn gánh tội, cười mỉa hỏi anh ta:
“Chuyện giường với tủ là chuyện nhỏ, thế thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Là không ngại nói dối để xin nghỉ phép chạy đến an ủi nữ đồng chí vừa mất chồng ở thành phố kế bên sao, chuyện này mới lớn?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Dương Quốc Bình lập tức thay đổi, chuyện anh ta đến thành phố kế bên chịu tang bí mật như vậy, ngay cả mẹ ruột anh ta cũng không biết, sao Ôn Như Ý lại biết được?
Sau thời gian ngỡ ngàng ngắn ngủi, anh ta lấy lại tinh thần, nói:
“Cô nói bậy cái gì vậy, đồng chí nào có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là ra ngoài đào tạo, là đơn vị cử tôi đi, không tin cô có thể đi hỏi lãnh đạo của tôi.”
Vốn dĩ Ôn Như Ý không biết Dương Quốc Bình với bạch nguyệt quang kia đã tiến đến bước nào rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt anh ta, cô biết mối quan hệ của hai người họ không bình thường, cô nói:
“Không cần phiền phức như thế, nữ đồng chí đó tên là gì? Là Tiểu Du sao? Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Từ lâu trước khi anh đến nhà chúng tôi hỏi cưới nhỉ?”
Đột nhiên Dương Quốc Bình có chút hoảng loạn, anh ta hoàn toàn không thể ngờ Ôn Như Ý lại biết đến cả tên của đối phương rồi?
Ai nói cho cô biết vậy? Cô còn biết bao nhiêu nữa?
Anh ta lập tức nói:
“Không phải, tôi không biết cô đang nói cái gì, chuyện bây giờ tôi đang nói với cô là chuyện cô từ hôn, cô đừng có nói đông nói tây với tôi, tóm lại, cô muốn từ hôn, tôi không đồng ý!”
“Không phải anh đã biết cả rồi sao? Sao còn hỏi tôi, mẹ anh không nói cho anh biết lý do sao?”
Dương Quốc Bình đương nhiên biết lý do từ hôn của nhà họ Ôn, nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngờ được, Ôn Như Ý từ trước nay luôn dịu dàng không có chủ kiến, vậy mà lại vì một chiếc giường và một cái tủ quần áo mà lựa chọn từ hôn, đặc biệt là trong tình hình xuống nông thôn như bây giờ.
Mặc dù bị cô từ hôn, trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu nóng nảy, thậm chí một lần nghĩ từ hôn thì từ hôn thôi, dù sao thì anh ta muốn kết hôn thì bất cứ lúc nào cũng có phụ nữ, nhưng người phụ nữ này quả thực cũng xinh đẹp, khiến anh ta có thể diện, hơn nữa tính cách của cô mềm yếu, yếu đuối, lại rất dễ khống chế, thật sự phải từ hôn thì anh ta vẫn có chút tiếc.
Cho nên, anh ta nén sự khó chịu trong lòng xuống, nhíu mày nói:
“Đúng, mẹ tôi đã nói chuyện giường và tủ quần áo cho tôi nghe rồi, nhưng không phải chỉ có chút chuyện này sao, mẹ tôi cũng không phải là nói không mua, chỉ là tạm thời để sau mà thôi, cô có cần phát cáu như vậy đòi từ hôn không?”
Ôn Như Ý không hề muốn nói tới nói lui với anh ta về cùng một vấn đề, cô cũng không muốn gánh tội, cười mỉa hỏi anh ta:
“Chuyện giường với tủ là chuyện nhỏ, thế thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Là không ngại nói dối để xin nghỉ phép chạy đến an ủi nữ đồng chí vừa mất chồng ở thành phố kế bên sao, chuyện này mới lớn?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Dương Quốc Bình lập tức thay đổi, chuyện anh ta đến thành phố kế bên chịu tang bí mật như vậy, ngay cả mẹ ruột anh ta cũng không biết, sao Ôn Như Ý lại biết được?
Sau thời gian ngỡ ngàng ngắn ngủi, anh ta lấy lại tinh thần, nói:
“Cô nói bậy cái gì vậy, đồng chí nào có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là ra ngoài đào tạo, là đơn vị cử tôi đi, không tin cô có thể đi hỏi lãnh đạo của tôi.”
Vốn dĩ Ôn Như Ý không biết Dương Quốc Bình với bạch nguyệt quang kia đã tiến đến bước nào rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt anh ta, cô biết mối quan hệ của hai người họ không bình thường, cô nói:
“Không cần phiền phức như thế, nữ đồng chí đó tên là gì? Là Tiểu Du sao? Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Từ lâu trước khi anh đến nhà chúng tôi hỏi cưới nhỉ?”
Đột nhiên Dương Quốc Bình có chút hoảng loạn, anh ta hoàn toàn không thể ngờ Ôn Như Ý lại biết đến cả tên của đối phương rồi?
Ai nói cho cô biết vậy? Cô còn biết bao nhiêu nữa?
Anh ta lập tức nói:
“Không phải, tôi không biết cô đang nói cái gì, chuyện bây giờ tôi đang nói với cô là chuyện cô từ hôn, cô đừng có nói đông nói tây với tôi, tóm lại, cô muốn từ hôn, tôi không đồng ý!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất