Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu

Chương 23: Ai Nói, Tôi Có Thể Chứng Minh Bản Thân

Trước Sau
Mặc dù lần trước xem mắt thất bại cũng đúng với ý của Tần Trí Viễn, nhưng nghe cô nói lý lẽ hùng hồn như vậy, anh cũng không muốn phản bác nữa:

“Phải, vấn đề này tôi không xử lý tốt, sau này nhất định tôi sẽ chú ý, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô không thể vì hiểu lầm mà trực tiếp phán đoán nhân cách con người tôi, chụp mũ cho tôi, mỗi một việc mà tôi làm đều xứng đáng với với bộ quân phục tôi đang mặc, tôi không phải loại người có đạo đức xấu xa như cô nghĩ.”

Đừng bao giờ sử dụng các bộ lọc nghề nghiệp hoặc học vấn khi tìm kiếm bạn đời. Tính cách của một người không liên quan gì đến sự nghiệp của anh ta, điều này Ôn Như Ý vẫn biết:

“Anh nói không phải thì là không phải thôi, người tốt hay người xấu gì thì trên mặt anh ta đâu có dán chữ, cho dù bây giờ trên mặt anh dán chữ tốt thì có thể chứng minh anh là người tốt sao?”

Tần Trí Viễn vô thức nói: “Ai nói, tôi có thể chứng minh bản thân.”

Đôi mắt đen của Ôn Như Ý nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cô hỏi: “Thế bây giờ anh định chứng minh như thế nào?”

Người đàn ông ngây người, anh chỉ buột miệng nói ra, đúng là vẫn chưa nghĩ ra phải chứng minh bản thân là người tốt bằng cách nào, hơn nữa, bây giờ có thể đi đâu để chứng minh?

Ôn Như Ý thấy anh không nói gì, cô cười một tiếng nói:



“Phó đoàn trưởng Tần, tôi là người thấu tình đạt lý, nhưng vẫn nên đợi anh nghĩ ra cách chứng minh như thế nào thì chúng ta nói chuyện tiếp nhỉ.”

Sau khi trải qua hai tên tra nam trước và sau khi xuyên sách, cô đối với chuyện tình cảm vô cùng nhạy cảm, cô thà rằng mất đi cũng không muốn dây dưa với một người có tình cảm không rõ ràng, tránh để đột nhiên có một cô gái nào đó chạy ra chỉ trích cô, cho nên cô nói xong thì bỏ đi.

Mà Tần Trí Viễn lần đầu tiên bị đối tượng xem mắt chỉ trích như vậy, từ trước nay không biết cách giao lưu với đồng chí nữ cho lắm, anh trực tiếp bị lời nói của cô bắt bí, đợi đến khi anh hoàn hồn lại cảm thấy không đúng lắm, người phụ nữ đã đi xa.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ càng lúc càng mơ hồ, sắc mặt anh càng khó chịu, không ngờ một cô gái trông dịu dàng yếu đuối như thế, lúc nói chuyện lại miệng mồm lanh lợi đanh thép như vậy, ngay cả cơ hội giới thiệu bản thân cũng không cho anh, hình như khác hoàn toàn với tiểu thư nhà tư bản yếu đuối mà mẹ anh và người giới thiệu nhắc đến.

Bực bội nửa ngày trời, anh cũng chỉ có thể nghiến răng, tự nói với chính mình:

“Ông đây nhất định sẽ chứng minh bản thân là một chính nhân quân tử!”

Những lời này của anh, Ôn Như Ý đương nhiên không nghe được, sau khi cô ra khỏi công viên thì trực tiếp lên xe, bây giờ là thời điểm tan làm, người rất đông, xe cũng chật, đợi cô về đến đại viện thì cũng đã qua thời gian tan làm, sau bữa trưa đại viện cực kỳ náo nhiệt, khi bước vào sân, bên chiếc bàn đá dưới gốc cây hoa hòe, một nhóm người chưa ngủ trưa đang túm tụm lại trò chuyện rôm rả, mấy đứa trẻ thì vây quanh họ chơi đùa, rất lnáo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau