Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?

Chương 8:

Trước Sau
Thật đúng là…

Cô nương này vừa mở miệng liền lộ rõ sự kỳ lạ, phá hỏng hết mỹ cảm!

Bà ta sẽ lợi dụng chuyện nàng biết chữ để tạo danh tiếng, đến lúc đó, toàn bộ khách khứa của huyện Thanh Thành đều sẽ vì nàng mà điên đảo, vì nàng mà tiêu tiền như nước!

Nghĩ đến chuyện sắp kiếm được bội tiền, Vương mụ mụ không khỏi cười rạng rỡ.

A Chúc vốn thích nói nhiều, nhưng lần này đành không tình nguyện đáp: “Được rồi!”

——

Bên trong Phiêu Hương Viện.

Tiếng đàn lả lướt vang lên, khách khứa tụ họp đông đúc như mây.

Khi Vương tú bà dẫn theo A Chúc khoác lên mình lớp phấn sa mỏng nhẹ, dung nhan diễm lệ như tiên tử từ trời cao giáng xuống ra ngoài, đúng lúc Phiêu Hương Viện đang ở vào thời khắc náo nhiệt nhất, khách khứa tấp nập không dứt, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi.

“Kìa công tử, ngài thật là hư quá ~”

Khách làng chơi đáp lại: “Nếu ta không hư, sao có thể thương ngươi chứ?”



Kỹ nữ nũng nịu: “Vậy công tử từ nay về sau nhớ phải thường xuyên đến thăm nô gia nhé ~”

Khách làng chơi mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Nhưng đúng lúc đó, khi trông thấy A Chúc đứng phía sau Vương tú bà, mắt của hầu hết khách làng chơi đều mở to, kẻ say rượu cũng tỉnh lại, không khỏi thốt lên: “Thiên tiên hạ phàm!”

Vương tú bà vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người.

Bà ta để A Chúc ra mặt một chút rồi nhanh chóng đưa nàng trở lại phòng, đồng thời tuyên bố với toàn thể khách nhân: “Mười ngày sau Phiêu Hương Viện sẽ tổ chức đấu giá cho đêm đầu tiên của đệ nhất hoa khôi Mỹ Nương!” Đồng thời, bà ta còn dựng lên chuyện A Chúc vốn là người kinh thành đến đây, gia cảnh sa sút nên phải lưu lạc đến chốn phong trần này.

Chẳng mấy chốc, tin tức đã truyền đi khắp nơi.

Danh hiệu “Hoa khôi đệ nhất của huyện Thanh Thành” nhanh chóng lan truyền khắp chốn!

A Chúc tỏ ra rất hài lòng với danh hiệu này, đặc biệt khi được ăn sung mặc sướng, ngủ ngon và còn có nha hoàn hầu hạ, nàng cảm thấy làm con người rất tốt!

Cùng lúc đó.

Trên núi Thanh Thành.



Dưới sự chỉ huy của Dạ Thanh, một toán ám vệ đang thi hành nhiệm vụ tiêu diệt cương thi. Để đối phó với cương thi, đao kiếm bình thường chắc chắn không đủ, vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều đạo cụ, từ máu chó mực, gạo nếp, nước tiểu đồng tử, kiếm gỗ đào, đến những lá bùa vàng, gần như đã quét sạch toàn bộ hang ổ của đám cương thi.

Trong lúc nhất thời, cả đám cương thi đều cảm thấy bất an.

---

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Chẳng mấy chốc, mười ngày đã đến.

Đêm nay là ngày tổ chức đấu giá đêm đầu tiên của A Chúc, Vương tú bà rất hài lòng với biểu hiện của nàng, nàng học nhanh và tiếp thu tốt, trong thời gian ngắn ngủi đã có dáng dấp của một hoa khôi thực thụ.

Ngay từ sáng sớm, A Chúc đã nhận được một tờ giấy, trên đó viết hai chữ “Chạy mau!”, nàng không rõ ai gửi, cũng không để tâm.

Sau đó, A Chúc được Vương tú bà sai người đến phục vụ, dẫn đi tắm gội và thay quần áo, nhưng vừa tắm gội xong, nàng đã cảm thấy mê man, chẳng mấy chốc ngã lăn ra bất tỉnh.

Vương tú bà làm vậy cũng là để phòng ngừa vạn nhất, bởi trước đây đã có những cô nương làm bộ ngoan ngoãn rồi sau đó trốn chạy.

Tỉnh lại thì trời đã tối mịt.

A Chúc phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp, trên người mặc một bộ y phục vô cùng mỏng manh, gần như không thể che thân, có thể nói là quyến rũ đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau