Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 14: Quyết Định Lớn 1
Lâm Tô Diệp tức đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói, cô lạnh lùng nhìn hai đứa trẻ, cũng may cô thương đứa con trai lớn nên không nỡ đánh, thật ra đứa trẻ không hé răng này mới là người đưa ra ý tưởng chính, trông thì xa lánh em trai nhưng trên thực tế lại ngấm ngầm báo thù, suýt chút nữa hại nam nữ chính và mấy người khác chết chung.
Cô nhất định phải đánh bọn trẻ thật đau, nhớ kỹ rồi cũng không dám trốn học nữa!
Cô, tuyệt, đối, không, nương, tay, nữa!
Buổi chiều em chồng Tiết Minh Xuân tan làm trở về, thấy mẹ ruột ngồi ở cửa lau nước mắt, khóc như đứt từng khúc ruột, cô ấy mới cười bảo: “Ôi chao mẹ ơi, mẹ cãi nhau với chị dâu thua rồi hả?”
Bà Tiết bực mình bảo: “Cháu ruột của con sắp bị chị dâu ruột của con đánh chết rồi kia kìa, con còn cười được à, cười cái con khỉ.”
Em chồng: “Chị dâu sắp đánh con á, vậy chắc chắn là do bọn trẻ thèm đòn rồi, nói không chừng còn có cả phần của mẹ ấy chứ.”
Em chồng thích chị dâu thứ hai nhất bởi vì chị dâu thứ hai lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, nấu cơm còn ngon. Chỉ cần Lâm Tô Diệp có mâu thuẫn với mẹ chồng thì em chồng đều sẽ giúp cô, khiến bà Tiết ghen tỵ không chịu được.
Bà Tiết ôm ngực: “Con là đồ nghiệp chướng, nói chuyện này với một đứa đầu óc không tỉnh táo như con, đã không biết an ủi người lại còn chọc người ta tức thêm.”
Lúc nhỏ Tiết Minh Xuân ở với bà nội, xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôn mê mất hai ngày, sau khi tỉnh lại thấy không sao nhưng bà Tiết lại phát hiện ra đầu óc của con gái không ổn cho lắm. Bà ta thấy con gái trông thì bình thường nhưng có đôi khi sẽ mơ hồ, tính cách vừa khờ khạo vừa thẳng thắn, không biết vòng vo, hành động cũng khác người, mà sở trường nhất là chọc tức người làm mẹ ruột như bà ta.
Em chồng cười tủm tỉm cũng không tức giận, bởi vì bà Tiết ngồi ngay thềm cửa nên cô ta không có cách nào dắt xe đạp vào, đành nghiêng người xách bà ta dậy đặt lên đôn gỗ bên cạnh.
Sức của Tiết Minh Xuân còn lớn hơn một vài người đàn ông to khỏe, nên xách bà Tiết lên rất nhẹ nhàng.
Bà Tiết: “Đứa con gái khờ khạo nhà con, con coi mẹ thành con nít ba tuổi à?”
Tiết Minh Xuân: “Sao chị dâu con lại đánh bọn trẻ?”
Bà Tiết lại bắt đầu khóc: “Thằng cháu lớn của con bị quất năm roi, mông bị đánh đến sưng lên rồi, Tiểu Lĩnh đáng thương ước chừng bị quất mười roi, mông cũng bị quất nát mất thôi. Mẹ nói cho cô ta mười đồng mà cô ta không chịu, đây là cố tình muốn đánh chết ba bà cháu bọn mẹ đây mà.”
Tiết Minh Xuân cười: “Sao chị dâu còn thiên vị thế? Đại Quân không cần đánh mười roi sao?"
Bà Tiết mắng cô ấy: “Đồ khờ dại, Tiểu Lĩnh giống con, đầu óc không nhanh nhẹn cho nên mới bị đánh nhiều.”
Vậy cũng phải nói đứa trẻ Tiểu Lĩnh này ngốc quá, khi ấy gặp nhau ở cửa thôn, Đại Quân ngoan ngoãn không nói một lời còn cậu bé thì lại bình tĩnh gọi một tiếng rồi vung chân bỏ chạy, nghĩ muốn trốn.
Một đứa trẻ tám tuổi như cậu bé có thể trốn được đi đâu?
Lâm Tô Diệp cho hai đứa choai choai mỗi người một xu, bắt được Tiểu Lĩnh thì lôi về nhà, sau đó từ chối toàn bộ sự khuyên ngăn và quan tâm của người lớn xung quanh, đóng cửa lớn lại bắt hai đứa trẻ quỳ trước hình của lãnh tụ.
Cô lột quần bông của hai đứa trẻ, quất một trận chát chát chát chát một cách không hề nương tay, còn vừa quất vừa hỏi “đau không?” “Biết sai chưa hả?” “Còn dám trốn học nữa không?”
Ôi trời ơi, cành mận gai đó nào phải quất vào mông lũ trẻ mà là quất vào trái tim của bà nội ruột này.
Tim bà Tiết như đang chảy máu ào ào, không ngừng được.
Khi ấy bà ta nói cho tiền không được còn ngồi bệt trên đất khóc lóc om sòm, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt con dâu, kết quả con dâu càng lúc càng đánh bọn trẻ dữ dội hơn. Bà ta càng cản thì Lâm Tô Diệp càng dùng sức, đó là quyết tâm muốn đánh con, nào còn có người mẹ ruột nào như vậy chứ?
Bà ta cũng không dám cản nữa mà chỉ đành ngồi ở cửa lau nước mắt.
Tiết Minh Xuân về nhà dựng xe đạp trong phòng củi phía nam, lại cầm khăn lau lau cẩn thận xe đạp của mình đến khi bóng loáng, sau đó mới vào nhà, trông thấy Lâm Tô Diệp ôm Toa Toa ngồi trên giường đất may đồ, còn hai đứa trẻ đang cong mông quỳ rạp trên mặt đất bôi thuốc cho nhau, nhỏ giọng rì rầm.
Cô ấy gọi chị dâu rồi đi qua khiêng Toa Toa lên chơi với cô bé.
Tiểu Lĩnh: “Tiểu Quân, mẹ vẫn thiên vị anh, anh xem anh chỉ có hai vết phồng rộp thôi, còn em sờ mình thấy có đến bốn năm vết rất mạnh.”
Cô nhất định phải đánh bọn trẻ thật đau, nhớ kỹ rồi cũng không dám trốn học nữa!
Cô, tuyệt, đối, không, nương, tay, nữa!
Buổi chiều em chồng Tiết Minh Xuân tan làm trở về, thấy mẹ ruột ngồi ở cửa lau nước mắt, khóc như đứt từng khúc ruột, cô ấy mới cười bảo: “Ôi chao mẹ ơi, mẹ cãi nhau với chị dâu thua rồi hả?”
Bà Tiết bực mình bảo: “Cháu ruột của con sắp bị chị dâu ruột của con đánh chết rồi kia kìa, con còn cười được à, cười cái con khỉ.”
Em chồng: “Chị dâu sắp đánh con á, vậy chắc chắn là do bọn trẻ thèm đòn rồi, nói không chừng còn có cả phần của mẹ ấy chứ.”
Em chồng thích chị dâu thứ hai nhất bởi vì chị dâu thứ hai lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, nấu cơm còn ngon. Chỉ cần Lâm Tô Diệp có mâu thuẫn với mẹ chồng thì em chồng đều sẽ giúp cô, khiến bà Tiết ghen tỵ không chịu được.
Bà Tiết ôm ngực: “Con là đồ nghiệp chướng, nói chuyện này với một đứa đầu óc không tỉnh táo như con, đã không biết an ủi người lại còn chọc người ta tức thêm.”
Lúc nhỏ Tiết Minh Xuân ở với bà nội, xảy ra chuyện ngoài ý muốn hôn mê mất hai ngày, sau khi tỉnh lại thấy không sao nhưng bà Tiết lại phát hiện ra đầu óc của con gái không ổn cho lắm. Bà ta thấy con gái trông thì bình thường nhưng có đôi khi sẽ mơ hồ, tính cách vừa khờ khạo vừa thẳng thắn, không biết vòng vo, hành động cũng khác người, mà sở trường nhất là chọc tức người làm mẹ ruột như bà ta.
Em chồng cười tủm tỉm cũng không tức giận, bởi vì bà Tiết ngồi ngay thềm cửa nên cô ta không có cách nào dắt xe đạp vào, đành nghiêng người xách bà ta dậy đặt lên đôn gỗ bên cạnh.
Sức của Tiết Minh Xuân còn lớn hơn một vài người đàn ông to khỏe, nên xách bà Tiết lên rất nhẹ nhàng.
Bà Tiết: “Đứa con gái khờ khạo nhà con, con coi mẹ thành con nít ba tuổi à?”
Tiết Minh Xuân: “Sao chị dâu con lại đánh bọn trẻ?”
Bà Tiết lại bắt đầu khóc: “Thằng cháu lớn của con bị quất năm roi, mông bị đánh đến sưng lên rồi, Tiểu Lĩnh đáng thương ước chừng bị quất mười roi, mông cũng bị quất nát mất thôi. Mẹ nói cho cô ta mười đồng mà cô ta không chịu, đây là cố tình muốn đánh chết ba bà cháu bọn mẹ đây mà.”
Tiết Minh Xuân cười: “Sao chị dâu còn thiên vị thế? Đại Quân không cần đánh mười roi sao?"
Bà Tiết mắng cô ấy: “Đồ khờ dại, Tiểu Lĩnh giống con, đầu óc không nhanh nhẹn cho nên mới bị đánh nhiều.”
Vậy cũng phải nói đứa trẻ Tiểu Lĩnh này ngốc quá, khi ấy gặp nhau ở cửa thôn, Đại Quân ngoan ngoãn không nói một lời còn cậu bé thì lại bình tĩnh gọi một tiếng rồi vung chân bỏ chạy, nghĩ muốn trốn.
Một đứa trẻ tám tuổi như cậu bé có thể trốn được đi đâu?
Lâm Tô Diệp cho hai đứa choai choai mỗi người một xu, bắt được Tiểu Lĩnh thì lôi về nhà, sau đó từ chối toàn bộ sự khuyên ngăn và quan tâm của người lớn xung quanh, đóng cửa lớn lại bắt hai đứa trẻ quỳ trước hình của lãnh tụ.
Cô lột quần bông của hai đứa trẻ, quất một trận chát chát chát chát một cách không hề nương tay, còn vừa quất vừa hỏi “đau không?” “Biết sai chưa hả?” “Còn dám trốn học nữa không?”
Ôi trời ơi, cành mận gai đó nào phải quất vào mông lũ trẻ mà là quất vào trái tim của bà nội ruột này.
Tim bà Tiết như đang chảy máu ào ào, không ngừng được.
Khi ấy bà ta nói cho tiền không được còn ngồi bệt trên đất khóc lóc om sòm, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt con dâu, kết quả con dâu càng lúc càng đánh bọn trẻ dữ dội hơn. Bà ta càng cản thì Lâm Tô Diệp càng dùng sức, đó là quyết tâm muốn đánh con, nào còn có người mẹ ruột nào như vậy chứ?
Bà ta cũng không dám cản nữa mà chỉ đành ngồi ở cửa lau nước mắt.
Tiết Minh Xuân về nhà dựng xe đạp trong phòng củi phía nam, lại cầm khăn lau lau cẩn thận xe đạp của mình đến khi bóng loáng, sau đó mới vào nhà, trông thấy Lâm Tô Diệp ôm Toa Toa ngồi trên giường đất may đồ, còn hai đứa trẻ đang cong mông quỳ rạp trên mặt đất bôi thuốc cho nhau, nhỏ giọng rì rầm.
Cô ấy gọi chị dâu rồi đi qua khiêng Toa Toa lên chơi với cô bé.
Tiểu Lĩnh: “Tiểu Quân, mẹ vẫn thiên vị anh, anh xem anh chỉ có hai vết phồng rộp thôi, còn em sờ mình thấy có đến bốn năm vết rất mạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất