Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 20: Ngay Cả Phiên Âm Cũng Không Biết
Không phải chỉ quất vài cái thôi sao, có gì ghê gớm lắm đâu, chiến sĩ cách mạng người ta bị giam trong ghế hùm, tưới nước ớt bột còn có thể nhịn được.
Cậu bé cũng ấn mông ngồi xuống đau đến nhe răng trợn mắt, chọc cho các bạn học bên cạnh cười không ngừng.
Bọn trẻ đều cho rằng cậu bé cố tình làm trò cười cho thiên hạ, cũng không ai biết cậu bé và Đại Quân bị đánh, hai anh em đã hẹn giữ kín miệng từ trước, không ai nhắc đến.
Tiết đầu là ngữ văn, Lâm Tô Diệp và con gái ngồi ở hàng cuối cùng, con gái không nhìn thấy bảng đen nên cô ôm cô bé trong lòng. Toa Toa vô cùng ngoan ngoãn, nghe rất nghiêm túc.
Nhưng Lâm Tô Diệp rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề, Tiểu Lĩnh nói không sai, Hồ Quế Châu giảng bài như hòa thượng tụng kinh, ong ong ong thật sự rất buồn ngủ.
Được một lúc Toa Toa đã ngủ ngon trong lòng mẹ.
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô cố gắng nghe giảng, thuận tiện quan sát hai đứa con trai, Đại Quân vẫn luôn ngồi thẳng tắp cũng không nhúc nhích gì cả, thoạt nhìn nghe rất nghiêm túc. Thật ra cô hoàn toàn không biết tuy rằng Đại Quân ngồi rất thẳng nhưng suy nghĩ đã sớm đi vào cõi thần tiên.
Tiểu Lĩnh ngồi ở nơi đó mới đầu còn cố gắng nghiêm chỉnh, sau nửa phút đã bắt đầu nhúc nhích, nghiêng trái xoay phải, lắc cái đầu, vật trước ngửa sau, cuối cùng chỉ hận không thể gục xuống bàn ngủ luôn, chỉ là cái đầu vừa định gục xuống cánh tay lại nghĩ đến mẹ còn đang ở phía sau, chợt giật mình một cái lại đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Cậu bé khó chịu, thật sự không nên chọc, không nên chọc.
Hồ Quế Châu không chỉ giảng bài không thú vị mà cô ta còn thích đe dọa, đả kích, sỉ nhục trẻ con, khi lên lớp luôn có thể tìm được khuyết điểm của một học sinh để cười nhạo một phen, đám trẻ đều không thích lớp của cô ta.
Cô ta cũng mặc kệ bọn trẻ có nghe hay không, bản thân giảng tạm cho xong, lại nói một câu: “Các em, dù sao đi học cũng vô dụng, tùy tiện xem đi.” Cô ta đi xuống nói chuyện với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp cảm thấy cười nhạo trẻ con không tốt cho lắm, nhưng hai đứa con của mình đi học nên cô cũng không dám tùy tiện đắc tội với giáo viên, có ý kiến đợi sau khi quen rồi lại từ từ nhắc đến sau.
Hồ Quế Châu thấy Lâm Tô Diệp cầm một quyển vở được cắt từ giấy bít cửa sổ rồi khâu lại bằng chỉ, mình viết chữ điền, cô cũng đang viết chữ lên đó.
Đáng tiếc chữ viết như gà bới, nét bút thuận không đúng, chữ cũng viết sai, chậc chậc, mẹ của bá đứa con đi học thật đúng là khiến người cười rớt quai hàm.
Hồ Quế Châu: “Mẹ Viễn Chinh, cô đúng thật là có phúc, có chồng nuôi không cần ra ruộng tranh công điểm, người bình thường nào có thời gian nhàn rỗi này, tôi nói với cô này, ngày nào tôi…”
Cô ta mở hình thức hòa thượng tụng kinh oán giận về công việc của bản thân vất vả bao nhiêu, đám trẻ hư khó quản biết bao.
Lâm Tô Diệp nghe được mà lúng túng, lại không thể tùy tiện phát biểu ý kiến.
Hồ Quế Châu thấy Lâm Tô Diệp không bình phẩm phụ họa mình, nói chuyện cũng không còn thấy thú vị: “Có phải ngay cả phiên âm cô cũng không biết không?”
Lâm Tô Diệp vội vàng gật đầu: “Cô Hồ, tôi không biết, tôi chưa từng đi học.”
Trong mắt cô viết đầy chữ muốn học.
Hồ Quế Châu đối diện với ánh mắt nóng rực của cô, cảm thấy đã nhận được sự tôn trọng càng lúc càng muốn khoe khoang kiến thức của mình, bắt đầu giảng cho Lâm Tô Diệp nghe.
Lâm Tô Diệp vì thay đổi vận mệnh tương lai, vì tốt cho các con mình, đừng nói là nói lời hay với Hồ Quế Châu mà cho tiền cô cũng bằng lòng.
Rất nhanh, cô đã nghe được chữ cái phiên âm hoàn chỉnh, mấy thứ như “abcd” gì đó, còn biết nét chấm, nét phẩy, những thứ này đều có quy tắc.
Lâm Tô Diệp nghe rất vui vẻ, dựa theo ý của giáo viên học được phiên âm và nét bút sau này có thể mua quyển từ điển về tự học.
Đầu tiên cô phải học từ phiên âm và nét bút, cô không phải thiên tài gì, hai cái này cũng phải học mất một lúc.
Hai tiết ngữ văn liên tiếp, Lâm Tô Diệp đã học được phiên âm cơ bản, cô học vẫn có hơi khó khăn, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng vì vô cùng hào hứng, muốn thay đổi vận mệnh của mình cho nên học vô cùng nghiêm túc.
Những bạn học khác thấy thế cũng đi qua khoe khoang, tranh thủ dạy Lâm Tô Diệp một chút.
Toa Toa tỉnh lại cũng học theo, tốc độ nhanh hơn Lâm Tô Diệp, rất nhanh đã học thuộc bảng chữ cái “abcd,” không hề giống bộ dáng không biết nói chút nào.
Lâm Tô Diệp: “Toa Toa, nói ăn cơm đi.”
Toa Toa: “Cơm cơm.”
Vào giờ ra chơi, đám trẻ đều ra ngoài chơi trò chơi hết, nếu là trước đây Đại Quân sẽ tìm một chỗ yên tĩnh đọc truyện tranh, Tiểu Lĩnh sẽ dẫn một đám cà rốt đỏ đi tìm lớp cao hơn chơi công thành đánh trận. Nhưng lúc này ánh mắt lạnh giá của mẹ ruột giống như hình với bóng khiến cậu bé làm gì cũng khó khăn.
Cậu bé cũng ấn mông ngồi xuống đau đến nhe răng trợn mắt, chọc cho các bạn học bên cạnh cười không ngừng.
Bọn trẻ đều cho rằng cậu bé cố tình làm trò cười cho thiên hạ, cũng không ai biết cậu bé và Đại Quân bị đánh, hai anh em đã hẹn giữ kín miệng từ trước, không ai nhắc đến.
Tiết đầu là ngữ văn, Lâm Tô Diệp và con gái ngồi ở hàng cuối cùng, con gái không nhìn thấy bảng đen nên cô ôm cô bé trong lòng. Toa Toa vô cùng ngoan ngoãn, nghe rất nghiêm túc.
Nhưng Lâm Tô Diệp rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề, Tiểu Lĩnh nói không sai, Hồ Quế Châu giảng bài như hòa thượng tụng kinh, ong ong ong thật sự rất buồn ngủ.
Được một lúc Toa Toa đã ngủ ngon trong lòng mẹ.
Lâm Tô Diệp: “…”
Cô cố gắng nghe giảng, thuận tiện quan sát hai đứa con trai, Đại Quân vẫn luôn ngồi thẳng tắp cũng không nhúc nhích gì cả, thoạt nhìn nghe rất nghiêm túc. Thật ra cô hoàn toàn không biết tuy rằng Đại Quân ngồi rất thẳng nhưng suy nghĩ đã sớm đi vào cõi thần tiên.
Tiểu Lĩnh ngồi ở nơi đó mới đầu còn cố gắng nghiêm chỉnh, sau nửa phút đã bắt đầu nhúc nhích, nghiêng trái xoay phải, lắc cái đầu, vật trước ngửa sau, cuối cùng chỉ hận không thể gục xuống bàn ngủ luôn, chỉ là cái đầu vừa định gục xuống cánh tay lại nghĩ đến mẹ còn đang ở phía sau, chợt giật mình một cái lại đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Cậu bé khó chịu, thật sự không nên chọc, không nên chọc.
Hồ Quế Châu không chỉ giảng bài không thú vị mà cô ta còn thích đe dọa, đả kích, sỉ nhục trẻ con, khi lên lớp luôn có thể tìm được khuyết điểm của một học sinh để cười nhạo một phen, đám trẻ đều không thích lớp của cô ta.
Cô ta cũng mặc kệ bọn trẻ có nghe hay không, bản thân giảng tạm cho xong, lại nói một câu: “Các em, dù sao đi học cũng vô dụng, tùy tiện xem đi.” Cô ta đi xuống nói chuyện với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp cảm thấy cười nhạo trẻ con không tốt cho lắm, nhưng hai đứa con của mình đi học nên cô cũng không dám tùy tiện đắc tội với giáo viên, có ý kiến đợi sau khi quen rồi lại từ từ nhắc đến sau.
Hồ Quế Châu thấy Lâm Tô Diệp cầm một quyển vở được cắt từ giấy bít cửa sổ rồi khâu lại bằng chỉ, mình viết chữ điền, cô cũng đang viết chữ lên đó.
Đáng tiếc chữ viết như gà bới, nét bút thuận không đúng, chữ cũng viết sai, chậc chậc, mẹ của bá đứa con đi học thật đúng là khiến người cười rớt quai hàm.
Hồ Quế Châu: “Mẹ Viễn Chinh, cô đúng thật là có phúc, có chồng nuôi không cần ra ruộng tranh công điểm, người bình thường nào có thời gian nhàn rỗi này, tôi nói với cô này, ngày nào tôi…”
Cô ta mở hình thức hòa thượng tụng kinh oán giận về công việc của bản thân vất vả bao nhiêu, đám trẻ hư khó quản biết bao.
Lâm Tô Diệp nghe được mà lúng túng, lại không thể tùy tiện phát biểu ý kiến.
Hồ Quế Châu thấy Lâm Tô Diệp không bình phẩm phụ họa mình, nói chuyện cũng không còn thấy thú vị: “Có phải ngay cả phiên âm cô cũng không biết không?”
Lâm Tô Diệp vội vàng gật đầu: “Cô Hồ, tôi không biết, tôi chưa từng đi học.”
Trong mắt cô viết đầy chữ muốn học.
Hồ Quế Châu đối diện với ánh mắt nóng rực của cô, cảm thấy đã nhận được sự tôn trọng càng lúc càng muốn khoe khoang kiến thức của mình, bắt đầu giảng cho Lâm Tô Diệp nghe.
Lâm Tô Diệp vì thay đổi vận mệnh tương lai, vì tốt cho các con mình, đừng nói là nói lời hay với Hồ Quế Châu mà cho tiền cô cũng bằng lòng.
Rất nhanh, cô đã nghe được chữ cái phiên âm hoàn chỉnh, mấy thứ như “abcd” gì đó, còn biết nét chấm, nét phẩy, những thứ này đều có quy tắc.
Lâm Tô Diệp nghe rất vui vẻ, dựa theo ý của giáo viên học được phiên âm và nét bút sau này có thể mua quyển từ điển về tự học.
Đầu tiên cô phải học từ phiên âm và nét bút, cô không phải thiên tài gì, hai cái này cũng phải học mất một lúc.
Hai tiết ngữ văn liên tiếp, Lâm Tô Diệp đã học được phiên âm cơ bản, cô học vẫn có hơi khó khăn, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng vì vô cùng hào hứng, muốn thay đổi vận mệnh của mình cho nên học vô cùng nghiêm túc.
Những bạn học khác thấy thế cũng đi qua khoe khoang, tranh thủ dạy Lâm Tô Diệp một chút.
Toa Toa tỉnh lại cũng học theo, tốc độ nhanh hơn Lâm Tô Diệp, rất nhanh đã học thuộc bảng chữ cái “abcd,” không hề giống bộ dáng không biết nói chút nào.
Lâm Tô Diệp: “Toa Toa, nói ăn cơm đi.”
Toa Toa: “Cơm cơm.”
Vào giờ ra chơi, đám trẻ đều ra ngoài chơi trò chơi hết, nếu là trước đây Đại Quân sẽ tìm một chỗ yên tĩnh đọc truyện tranh, Tiểu Lĩnh sẽ dẫn một đám cà rốt đỏ đi tìm lớp cao hơn chơi công thành đánh trận. Nhưng lúc này ánh mắt lạnh giá của mẹ ruột giống như hình với bóng khiến cậu bé làm gì cũng khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất