Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 24: Ba Trứng Gà
Không chỉ như thế, vở của Tiểu Lĩnh đen sì sì còn không nói, lại còn có vài vết thủng, lỗ thủng thì ướt sũng, hóa ra cậu bé lười dùng tẩy nên dùng ngón tay chấm nước bọt chà vào lỗi sai!
Lâm Tô Diệp: “… Con muốn mẹ con tức chết đúng không?”
Tiểu Lĩnh rất oan ức: “Tẩy không tốt, không bằng con.”
Lâm Tô Diệp: “Anh con người ta còn không dùng tẩy kia kìa!”
Tiểu Lĩnh: “Vậy mẹ không dùng sao? Mẹ nói xem có phải tẩy không dễ dùng không?”
Lâm Tô Diệp: “…” Được rồi, là không dễ dùng cho lắm, càng tẩy càng đen, nhưng cô không thể nói thuận theo cậu bé, tránh cho cậu bé vuốt mặt không nể mũi.
Trời đã tối, Toa Toa ngủ trước, sau đó là Đại Quân và cô út.
Tiểu Lĩnh cũng muốn ngủ nhưng cậu bé vẫn chưa làm xong bài tập về nhà, còn đang phấn đấu với bài tập.
Cậu bé vừa khóc thút thít làm bài, vừa dí sát đầu như con sâu.
Bà Tiết lại bắt đầu đau lòng, nói Lâm Tô Diệp: “Người làm mẹ như cô cũng quá đáng quá rồi. Trước đây đứa trẻ không cần làm bài tập về nhà, hôm nay lại làm đến tận nửa đêm? Mông còn bị đánh sưng tấy lên, nó có thể chuyên tâm làm được sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đại Quân có thể làm tại sao nó không thể? Muốn ngủ sớm một chút thì sau này đi học nghe giảng nghiêm túc, làm xong bài tập sớm một chút.”
Bà Tiết đau lòng lau nước mắt, thấy Lâm Tô Diệp chướng mắt mới đuổi cô đi: “Cô mau đi ngủ đi, đừng làm phiền cháu trai tôi làm bài.”
Lâm Tô Diệp ngáp một cái đi về phòng ngủ, dù sao cô chắc chắn sẽ không lơ là việc làm bài tập về nhà của hai đứa con trai.
Cũng may bọn trẻ không học lớp cao hơn, nếu như vậy cô cũng không quản nổi.
Lâm Tô Diệp vừa đi, bà Tiết đã thì thầm với cháu trai: “Tiểu Lĩnh, qua đây, bà nội làm giúp cháu.”
Tiểu Lĩnh nhìn bà ta với vẻ nghi ngờ: “Bà nội, bà có thể làm được sao?”
Bà Tiết đáp với vẻ đắc ý: “Có gì không được? Chúng ta chép của Đại Quân, không phải nhìn quả bầu mà vẽ ra gáo sao? Mẹ cháu còn biết, bà có thể không biết sao? Bà còn không bằng mẹ cháu sao?”
Tiểu Lĩnh lật vở bài tập của Đại Quân ra, kêu bà Tiết chép giúp mình.
Dù sao bà Tiết cũng từng này tuổi rồi, mắt mờ nhòe, buổi tối thắp đèn dầu rất mờ ảo, bà ta cảm thấy mình đã chép nhưng hình như lại chép không đúng.
Ngày hôm sau bà Tiết dậy nấu cơm, Lâm Tô Diệp cho heo ăn, cô út thì lại đạp xe tới rừng cây xa xa nhặt củi.
Thời buổi này ăn cơm dựa vào khẩu phần lương thực của đại đội, rơm nhóm lửa cũng chỉ trông mong vào sản xuất từ ruộng, đại đội chia xuống không đủ đốt thì phải vào rừng nhặt cành cây và vơ cỏ. Cô út không giành với người già và trẻ con, cô ấy toàn đạp xe tới rừng cây phía xa nhặt.
Lâm Tô Diệp cho heo ăn rồi kiểm tra bài tập, cô mới học một ngày, chữ biết cũng không nhiều, hiển nhiên không thể sửa bài tập cho bọn trẻ.
Cô so sánh bài tập về nhà của hai đứa, kết quả thấy thể chữ phía sau của Tiểu Lĩnh thô to, xiêu vẹo không nói, nét bút còn vung loạn, quả thật rất cay mắt.
Cô cười lạnh một tiếng, ném vở bài tập của Tiểu Lĩnh lên bàn cơm: “Tiết Bàng Bạc, con không muốn ăn cơm đúng không?”
Tiểu Lĩnh lập tức biết không ổn, liếc mắt nhìn bà Tiết.
Bà Tiết viết bài tập về nhà cho cháu trai thức đến đỏ cả mắt, đang cầm khăn mặt lau đôi mắt, bà ta dựng thẳng lỗ tai, đưa mắt nhìn cháu trai rồi lại quay đầu nhìn Đại Quân.
Đại Quân nhướn mày, tặng cho hai người một ánh mắt lạnh lùng.
Cậu bé ngủ đủ giấc nên rất có tinh thần.
Lâm Tô Diệp lập tức biết trò mờ ám của bọn họ, không ngờ một già một trẻ này lại giở trò mờ ám với cô?
Cô nghĩ đến Tiểu Lĩnh sẽ chép bài nhưng cũng không cưỡng chế phản đối, từ không làm bài tập về nhà đến làm bài tập về nhà có thể chép cũng được, trước tập thành thói quen không bỏ học, mỗi ngày đi học làm bài tập về nhà rồi từ từ nghe giảng, tự mình làm.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ hai bà cháu này sẽ dùng chiêu thối nát này.
Trước đây bà Tiết chắc chắn sẽ ra tay trước để chiếm được lợi thế, cãi nhau vài câu với Lâm Tô Diệp, đến lúc đuối lý rồi lại dựa vào cao giọng mà chiếm thế thượng phong. Nhưng bây giờ bà ta cố tình gây sự thì Lâm Tô Diệp sẽ đánh cháu trai, bị nắm thóp bảy tấc, lại đuối lý chột dạ nên bà ta cũng không dám nói gì.
Cũng may Lâm Tô Diệp cũng không tiếp tục nổi nóng, cô cảm thấy mới đầu đứa trẻ có thay đổi và tiến bộ là được, không cầu con lập tức đến nơi đến chốn.
Lúc nhỏ bà nội cô cũng nói không thể đánh con mãi, chủ yếu phải dựa vào đe dọa, người xưa nói một câu ăn không béo ngay được, một ngày không thể ăn thành heo béo.
Thấy Lâm Tô Diệp không truy cứu, hai bà cháu mới nhẹ nhàng thở ra.
Bà Tiết nhanh nhẹn dọn cơm, hôm nay chủ động luộc ba quả trứng gà.
Lâm Tô Diệp: “… Con muốn mẹ con tức chết đúng không?”
Tiểu Lĩnh rất oan ức: “Tẩy không tốt, không bằng con.”
Lâm Tô Diệp: “Anh con người ta còn không dùng tẩy kia kìa!”
Tiểu Lĩnh: “Vậy mẹ không dùng sao? Mẹ nói xem có phải tẩy không dễ dùng không?”
Lâm Tô Diệp: “…” Được rồi, là không dễ dùng cho lắm, càng tẩy càng đen, nhưng cô không thể nói thuận theo cậu bé, tránh cho cậu bé vuốt mặt không nể mũi.
Trời đã tối, Toa Toa ngủ trước, sau đó là Đại Quân và cô út.
Tiểu Lĩnh cũng muốn ngủ nhưng cậu bé vẫn chưa làm xong bài tập về nhà, còn đang phấn đấu với bài tập.
Cậu bé vừa khóc thút thít làm bài, vừa dí sát đầu như con sâu.
Bà Tiết lại bắt đầu đau lòng, nói Lâm Tô Diệp: “Người làm mẹ như cô cũng quá đáng quá rồi. Trước đây đứa trẻ không cần làm bài tập về nhà, hôm nay lại làm đến tận nửa đêm? Mông còn bị đánh sưng tấy lên, nó có thể chuyên tâm làm được sao?”
Lâm Tô Diệp: “Đại Quân có thể làm tại sao nó không thể? Muốn ngủ sớm một chút thì sau này đi học nghe giảng nghiêm túc, làm xong bài tập sớm một chút.”
Bà Tiết đau lòng lau nước mắt, thấy Lâm Tô Diệp chướng mắt mới đuổi cô đi: “Cô mau đi ngủ đi, đừng làm phiền cháu trai tôi làm bài.”
Lâm Tô Diệp ngáp một cái đi về phòng ngủ, dù sao cô chắc chắn sẽ không lơ là việc làm bài tập về nhà của hai đứa con trai.
Cũng may bọn trẻ không học lớp cao hơn, nếu như vậy cô cũng không quản nổi.
Lâm Tô Diệp vừa đi, bà Tiết đã thì thầm với cháu trai: “Tiểu Lĩnh, qua đây, bà nội làm giúp cháu.”
Tiểu Lĩnh nhìn bà ta với vẻ nghi ngờ: “Bà nội, bà có thể làm được sao?”
Bà Tiết đáp với vẻ đắc ý: “Có gì không được? Chúng ta chép của Đại Quân, không phải nhìn quả bầu mà vẽ ra gáo sao? Mẹ cháu còn biết, bà có thể không biết sao? Bà còn không bằng mẹ cháu sao?”
Tiểu Lĩnh lật vở bài tập của Đại Quân ra, kêu bà Tiết chép giúp mình.
Dù sao bà Tiết cũng từng này tuổi rồi, mắt mờ nhòe, buổi tối thắp đèn dầu rất mờ ảo, bà ta cảm thấy mình đã chép nhưng hình như lại chép không đúng.
Ngày hôm sau bà Tiết dậy nấu cơm, Lâm Tô Diệp cho heo ăn, cô út thì lại đạp xe tới rừng cây xa xa nhặt củi.
Thời buổi này ăn cơm dựa vào khẩu phần lương thực của đại đội, rơm nhóm lửa cũng chỉ trông mong vào sản xuất từ ruộng, đại đội chia xuống không đủ đốt thì phải vào rừng nhặt cành cây và vơ cỏ. Cô út không giành với người già và trẻ con, cô ấy toàn đạp xe tới rừng cây phía xa nhặt.
Lâm Tô Diệp cho heo ăn rồi kiểm tra bài tập, cô mới học một ngày, chữ biết cũng không nhiều, hiển nhiên không thể sửa bài tập cho bọn trẻ.
Cô so sánh bài tập về nhà của hai đứa, kết quả thấy thể chữ phía sau của Tiểu Lĩnh thô to, xiêu vẹo không nói, nét bút còn vung loạn, quả thật rất cay mắt.
Cô cười lạnh một tiếng, ném vở bài tập của Tiểu Lĩnh lên bàn cơm: “Tiết Bàng Bạc, con không muốn ăn cơm đúng không?”
Tiểu Lĩnh lập tức biết không ổn, liếc mắt nhìn bà Tiết.
Bà Tiết viết bài tập về nhà cho cháu trai thức đến đỏ cả mắt, đang cầm khăn mặt lau đôi mắt, bà ta dựng thẳng lỗ tai, đưa mắt nhìn cháu trai rồi lại quay đầu nhìn Đại Quân.
Đại Quân nhướn mày, tặng cho hai người một ánh mắt lạnh lùng.
Cậu bé ngủ đủ giấc nên rất có tinh thần.
Lâm Tô Diệp lập tức biết trò mờ ám của bọn họ, không ngờ một già một trẻ này lại giở trò mờ ám với cô?
Cô nghĩ đến Tiểu Lĩnh sẽ chép bài nhưng cũng không cưỡng chế phản đối, từ không làm bài tập về nhà đến làm bài tập về nhà có thể chép cũng được, trước tập thành thói quen không bỏ học, mỗi ngày đi học làm bài tập về nhà rồi từ từ nghe giảng, tự mình làm.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ hai bà cháu này sẽ dùng chiêu thối nát này.
Trước đây bà Tiết chắc chắn sẽ ra tay trước để chiếm được lợi thế, cãi nhau vài câu với Lâm Tô Diệp, đến lúc đuối lý rồi lại dựa vào cao giọng mà chiếm thế thượng phong. Nhưng bây giờ bà ta cố tình gây sự thì Lâm Tô Diệp sẽ đánh cháu trai, bị nắm thóp bảy tấc, lại đuối lý chột dạ nên bà ta cũng không dám nói gì.
Cũng may Lâm Tô Diệp cũng không tiếp tục nổi nóng, cô cảm thấy mới đầu đứa trẻ có thay đổi và tiến bộ là được, không cầu con lập tức đến nơi đến chốn.
Lúc nhỏ bà nội cô cũng nói không thể đánh con mãi, chủ yếu phải dựa vào đe dọa, người xưa nói một câu ăn không béo ngay được, một ngày không thể ăn thành heo béo.
Thấy Lâm Tô Diệp không truy cứu, hai bà cháu mới nhẹ nhàng thở ra.
Bà Tiết nhanh nhẹn dọn cơm, hôm nay chủ động luộc ba quả trứng gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất