Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 43: Đừng Đi
Toa Toa lập tức nhìn Lâm Uyển Lệ, ngọt ngào bảo: “Họ họ, tiền tiền.”
Mặt của Lâm Uyển Lệ tối tăm, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Gọi dì.”
Toa Toa bắt đầu nghịch ngợm: “Ây ây, xùy xùy…” Đây là điệu đuổi gia súc của người trong thôn.
Lâm Uyển Lệ tức không chịu được nhưng cũng không thể so đo với trẻ con, cô ta tính móc hai xu ra cho đứa trẻ, kết quả phát hiện nhỏ nhất cũng phải hai hào.
Lâm Tô Diệp cầm qua nhét vào tay con gái: “Cảm ơn dì đi.”
Toa Toa: “Cảm ơn…”
Bà Tiết ở một bên sắp khều bật cả sân lớn, cảm thấy mất mặt gấp đôi, đứa con dâu xưa nay cần thể diện bị động kinh sao? Đột nhiên tham tài đến mức không cần mặt mũi như vậy?
Lâm Tô Diệp nhìn mặt trời: “Sao hai đứa khiến người chán ghét kia vẫn chưa về nhỉ? Sẽ không trốn học đấy chứ?”
Bé trai bảy tám tuổi đến chó cũng ghét!
Bà Tiết dài mặt không vui: “Có ai nói con trai mình như cô không? Cháu trai của tôi sẽ không trốn học! Tôi đi đón!”
Bà ta sợ hai đứa cháu thật sự trốn học nên tự mình đi trước xem sao, để Lâm Uyển Lệ quấn lấy Lâm Tô Diệp cũng tốt tránh cho cháu trai bị đánh.
Lâm Tô Diệp mở nắp nồi dọn cơm, để lại bánh nướng áp chảo trong nồi cho hai đứa con trai và cô út ăn, lại lấy một cái bánh mới nướng cho Toa Toa, sau đó mang khoai lang luộc tối qua ra ngoài, lại bày một đĩa dưa muối, gọi Lâm Uyển Lệ cùng ăn.
Vốn dĩ còn muốn làm canh rau chân vịt nhưng đợi cô ta đi rồi lại nói sau đi.
Lâm Uyển Lệ tấm tức, cô ta lại cho mình ăn những thứ này sao? Nhà ai có người thân tới không phải lấy món ăn ngon nhất ra? Rõ ràng cô ta nhìn thấy trong nồi có bánh nướng, cô ta còn giúp vặt rau chân vịt nữa cơ mà!
Lâm Tô Diệp: “Dì nó, em đừng vội đi, lát nữa hai đứa cháu ngoại về, em còn mừng tuổi nó cho tụi nó nữa đó.”
Lâm Uyển Lệ: “!”
Cô ta không chịu ăn cơm thô nên mau chóng tạm biệt rời đi.
Lâm Tô Diệp tiễn cô ta đến cửa, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô ta mà cười lạnh một tiếng, qua hai ngày nữa cô ta vẫn sẽ tới thôi.
Toa Toa ngửa gương mặt nhỏ trắng trẻo lên nhìn mẹ, học theo bộ dáng của cô cười lạnh một tiếng: “Hừ!”
Tâm trạng của Lâm Tô Diệp vốn hơi xấu, lúc này bị con gái chọc cười, cô ôm cô bé lên thơm một cái: “Bé ngoan của mẹ thật quá khiến người yêu mến.”
Lâm Uyển Lệ đi rồi, Lâm Tô Diệp về nhà nấu canh, cô bỏ rau chân vịt vào nồi luộc nước sôi, sau đó thêm tương đậu và một ít mỡ heo nấu lúc tháng chạp vào khuấy.
Bà Tiết và hai đứa cháu trai vẫn chưa về, cô gửi Toa Toa ở nhà hàng xóm tự mình đi đưa cơm cho cô út.
Mấy ngày này vẫn luôn bận cày bừa và gieo trồng vụ mùa xuân, mùa xuân năm nay hạn hán ít mưa, đội sản xuất bận tổ chức nhân thủ đi kéo nước, gánh nước trồng hoa màu, để tiết kiệm thời gian nên sức lao động trai tráng đều ăn ở ruộng.
Đợi Lâm Tô Diệp dẫn con gái về nhà, bà Tiết và Tiết Minh Lưu cùng đi tới.
Tiết Minh Lưu đưa máy may tới cho Lâm Tô Diệp, anh ta gọi một người cùng khiêng máy vào đặt trên mặt đất căn phòng phía tây mà Lâm Tô Diệp ngủ.
Lâm Tô Diệp vội vàng nói cảm ơn với hai người họ, rót cho bọn họ uống nước đường trắng: “Trong nhà không có ai hút thuốc nên không chuẩn bị, uống chút nước nóng đi.”
Tiết Minh Lưu nào dám uống nước của Lâm Tô Diệp, anh ta đứng ở trong phòng cách cô gần như vậy cũng có thể ngửi được mùi hương trên người cô, hoang mang đến mức tay chân không biết nên để đâu.
Tiết Minh Lưu là con trai nhỏ của nhà đội trưởng, năm nay hai mươi hai tuổi, cao lớn điển trai, cũng là một người tuấn tú lịch sự. Anh ta vô cùng tôn sùng Tiết Minh Dực, vẫn luôn muốn làm lính, nhưng ai ngờ khi huyện chọn người đi nghĩa vụ quân sự thì anh ta lại rớt, điều này khiến anh ta cứ mãi canh cánh trong lòng.
Sau này mới biết là mẹ anh ta không nỡ, thấy Tiết Minh Dực đi bộ đội quanh năm không về, vừa không thể hiếu thuận cha mẹ vừa không rảnh gần gũi với vợ con, cảm thấy đây không phải một con đường tốt.
Tiết Minh Lưu buồn bực suốt hai năm ròng, mẹ anh ta sinh bệnh vài lần mới yên ổn được, nhưng anh ta vẫn luôn không cam lòng, không muốn ngoan ngoãn trồng trọt.
Anh ta có một tật xấu, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tô Diệp là đỏ mặt tim đập, tay chân luống cuống, cảm thấy khẩn trương đến sắp hôn mê.
Lâm Tô Diệp cũng nhìn ra được tật xấu này của anh ta cho nên cố hết sức không tiếp xúc riêng với anh ta.
Tiết Minh Lưu không dám nhận trà mà vội vàng đi ra ngoài: “Chị dâu, tôi về nhà ăn cơm đây.”
Anh ta vừa đi, người đàn ông hàng xóm cũng không tiện ở lại lâu mà vội vàng tạm biệt rời đi.
Mặt của Lâm Uyển Lệ tối tăm, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Gọi dì.”
Toa Toa bắt đầu nghịch ngợm: “Ây ây, xùy xùy…” Đây là điệu đuổi gia súc của người trong thôn.
Lâm Uyển Lệ tức không chịu được nhưng cũng không thể so đo với trẻ con, cô ta tính móc hai xu ra cho đứa trẻ, kết quả phát hiện nhỏ nhất cũng phải hai hào.
Lâm Tô Diệp cầm qua nhét vào tay con gái: “Cảm ơn dì đi.”
Toa Toa: “Cảm ơn…”
Bà Tiết ở một bên sắp khều bật cả sân lớn, cảm thấy mất mặt gấp đôi, đứa con dâu xưa nay cần thể diện bị động kinh sao? Đột nhiên tham tài đến mức không cần mặt mũi như vậy?
Lâm Tô Diệp nhìn mặt trời: “Sao hai đứa khiến người chán ghét kia vẫn chưa về nhỉ? Sẽ không trốn học đấy chứ?”
Bé trai bảy tám tuổi đến chó cũng ghét!
Bà Tiết dài mặt không vui: “Có ai nói con trai mình như cô không? Cháu trai của tôi sẽ không trốn học! Tôi đi đón!”
Bà ta sợ hai đứa cháu thật sự trốn học nên tự mình đi trước xem sao, để Lâm Uyển Lệ quấn lấy Lâm Tô Diệp cũng tốt tránh cho cháu trai bị đánh.
Lâm Tô Diệp mở nắp nồi dọn cơm, để lại bánh nướng áp chảo trong nồi cho hai đứa con trai và cô út ăn, lại lấy một cái bánh mới nướng cho Toa Toa, sau đó mang khoai lang luộc tối qua ra ngoài, lại bày một đĩa dưa muối, gọi Lâm Uyển Lệ cùng ăn.
Vốn dĩ còn muốn làm canh rau chân vịt nhưng đợi cô ta đi rồi lại nói sau đi.
Lâm Uyển Lệ tấm tức, cô ta lại cho mình ăn những thứ này sao? Nhà ai có người thân tới không phải lấy món ăn ngon nhất ra? Rõ ràng cô ta nhìn thấy trong nồi có bánh nướng, cô ta còn giúp vặt rau chân vịt nữa cơ mà!
Lâm Tô Diệp: “Dì nó, em đừng vội đi, lát nữa hai đứa cháu ngoại về, em còn mừng tuổi nó cho tụi nó nữa đó.”
Lâm Uyển Lệ: “!”
Cô ta không chịu ăn cơm thô nên mau chóng tạm biệt rời đi.
Lâm Tô Diệp tiễn cô ta đến cửa, nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô ta mà cười lạnh một tiếng, qua hai ngày nữa cô ta vẫn sẽ tới thôi.
Toa Toa ngửa gương mặt nhỏ trắng trẻo lên nhìn mẹ, học theo bộ dáng của cô cười lạnh một tiếng: “Hừ!”
Tâm trạng của Lâm Tô Diệp vốn hơi xấu, lúc này bị con gái chọc cười, cô ôm cô bé lên thơm một cái: “Bé ngoan của mẹ thật quá khiến người yêu mến.”
Lâm Uyển Lệ đi rồi, Lâm Tô Diệp về nhà nấu canh, cô bỏ rau chân vịt vào nồi luộc nước sôi, sau đó thêm tương đậu và một ít mỡ heo nấu lúc tháng chạp vào khuấy.
Bà Tiết và hai đứa cháu trai vẫn chưa về, cô gửi Toa Toa ở nhà hàng xóm tự mình đi đưa cơm cho cô út.
Mấy ngày này vẫn luôn bận cày bừa và gieo trồng vụ mùa xuân, mùa xuân năm nay hạn hán ít mưa, đội sản xuất bận tổ chức nhân thủ đi kéo nước, gánh nước trồng hoa màu, để tiết kiệm thời gian nên sức lao động trai tráng đều ăn ở ruộng.
Đợi Lâm Tô Diệp dẫn con gái về nhà, bà Tiết và Tiết Minh Lưu cùng đi tới.
Tiết Minh Lưu đưa máy may tới cho Lâm Tô Diệp, anh ta gọi một người cùng khiêng máy vào đặt trên mặt đất căn phòng phía tây mà Lâm Tô Diệp ngủ.
Lâm Tô Diệp vội vàng nói cảm ơn với hai người họ, rót cho bọn họ uống nước đường trắng: “Trong nhà không có ai hút thuốc nên không chuẩn bị, uống chút nước nóng đi.”
Tiết Minh Lưu nào dám uống nước của Lâm Tô Diệp, anh ta đứng ở trong phòng cách cô gần như vậy cũng có thể ngửi được mùi hương trên người cô, hoang mang đến mức tay chân không biết nên để đâu.
Tiết Minh Lưu là con trai nhỏ của nhà đội trưởng, năm nay hai mươi hai tuổi, cao lớn điển trai, cũng là một người tuấn tú lịch sự. Anh ta vô cùng tôn sùng Tiết Minh Dực, vẫn luôn muốn làm lính, nhưng ai ngờ khi huyện chọn người đi nghĩa vụ quân sự thì anh ta lại rớt, điều này khiến anh ta cứ mãi canh cánh trong lòng.
Sau này mới biết là mẹ anh ta không nỡ, thấy Tiết Minh Dực đi bộ đội quanh năm không về, vừa không thể hiếu thuận cha mẹ vừa không rảnh gần gũi với vợ con, cảm thấy đây không phải một con đường tốt.
Tiết Minh Lưu buồn bực suốt hai năm ròng, mẹ anh ta sinh bệnh vài lần mới yên ổn được, nhưng anh ta vẫn luôn không cam lòng, không muốn ngoan ngoãn trồng trọt.
Anh ta có một tật xấu, mỗi lần nhìn thấy Lâm Tô Diệp là đỏ mặt tim đập, tay chân luống cuống, cảm thấy khẩn trương đến sắp hôn mê.
Lâm Tô Diệp cũng nhìn ra được tật xấu này của anh ta cho nên cố hết sức không tiếp xúc riêng với anh ta.
Tiết Minh Lưu không dám nhận trà mà vội vàng đi ra ngoài: “Chị dâu, tôi về nhà ăn cơm đây.”
Anh ta vừa đi, người đàn ông hàng xóm cũng không tiện ở lại lâu mà vội vàng tạm biệt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất