Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá
Chương 46: Bất Mãn
Liên Thắng Lợi đẩy mắt kính cười bảo: “Chị họ, chuyện đó… cho dù Lâm Uyển Lệ nói gì với em, em cũng đừng tin, phỏng chừng cô ta không nói ra được lời hay gì. Em cũng biết năm đó cô ta lợi dụng quan hệ trong thành phố gây áp lực cho nhà anh nên anh mới không thể không…”
Lâm Tô Diệp lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Vợ chồng hai người có mâu thuẫn thì tự mình giải quyết, đừng chạy tới cổng nhà tôi nói này nói nọ, cậu đi đi.”
Trong mơ Liên Thắng Lợi cũng không tới nhắc nhở cô, hai vợ chồng này đang làm gì vậy?
Liên Thắng Lợi chứa đầy nhiệt huyết trong lòng bị Lâm Tô Diệp hắt cho một gáo nước lạnh, anh ta bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn cô chằm chằm: “Chị họ, vậy anh… không quấy rầy nữa.”
Lâm Tô Diệp nhìn bóng lưng đạp xe đi xa của anh ta mà nghĩ ngợi một chút, lẽ nào ông cả không có một chút sức ảnh hưởng nào sao?
Năm đó ông cả và vợ kế dẫn con vào huyện ở, trong nhà đều là vợ kết làm chủ, gia đình con trai cả ở quê cũng không có được lợi gì ở thành phố.
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh có thể luôn ở trong thành phố, nhưng anh họ lại vì học hành không được, lại thêm không có việc làm đàng hoàng nên sau đó bị bà kế đuổi về quê.
Anh họ về quê dựa vào quan hệ làm cán bộ công xã, bình thường làm mưa làm gió không ít để vớt được lợi ích, còn ỷ vào quyền hành bắt nạt thanh niên trí thức nữ.
Lúc đầu sở dĩ Lâm Uyển Lệ có thể quấn lấy Liên Thắng Lợi chính là nhờ vào sức ảnh hưởng của ông cả, hứa hẹn với gia đình không những sắp xếp cho Lâm Uyển Lệ làm việc trong huyện mà còn có thể dẫn Liên Thắng Lợi thăng chức đến khu thậm chí là đến tỉnh.
Đây là ba năm sau mẹ Lâm trong lúc vô tình nghe mẹ của Lâm Uyển Lệ và con dâu cãi nhau nói hớ ra.
Kết quả qua vài năm như vậy, tuy rằng Liên Thắng Lợi đã thăng chức lên huyện nhưng dựa theo lý lịch của bản thân anh ta cũng là chuyện nên có thôi, hoàn toàn không có thăng chức rất nhanh như trong dự đoán.
Ôi chao, đây là bất mãn chăng.
Hừ, cho các người chó cắn nhau, tôi chẳng thèm tham gia vào đâu.
Buổi sáng Lâm Tô Diệp ở nhà làm cặp sách, buổi chiều dẫn Toa Toa đi tới trường học học cùng, trông chừng con trai út tránh cho cậu bé lại trốn đi chơi.
Tiểu Lĩnh bị xích gông cùm, xương cốt vừa thoải mái được hai ngày lại căng lên, đi học rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cũng may sáng hôm sau Lâm Tô Diệp lại không đi học cùng nữa, vì Lâm Uyển Lệ tới.
Lâm Uyển Lệ vừa vào cửa đã hỏi Lâm Tô Diệp: “Có phải Liên Thắng Lợi tới đây không?”
Lâm Tô Diệp lạnh nhạt đáp: “Em rể đi ngang qua nói xin bát nước uống, chị nghĩ em không tới, trong nhà không có đàn ông nên không cho cậu ta vào.”
Lâm Uyển Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta không nói gì chứ?”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn cô ta với vẻ bất mãn: “Em có ý gì? Chị là người sẽ nói chuyện với đàn ông chẳng liên quan gì sao?”
Lâm Uyển Lệ vội vàng xin lỗi cô, lại thân thiết kéo cánh tay cô: “Chị, em vẫn luôn coi chị như chị ruột. Chị không biết em và em chồng em nói chuyện xong, cả ngày em đều ngủ không yên giấc được.”
Lâm Tô Diệp cũng trong nháy mắt mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cha sắp nhỏ không phải người như vậy, bọn họ có kỷ luật.”
Lâm Uyển Lệ: “Kỷ luật? Ha ha, đàn ông xấu xa rồi còn quản kỷ luật nữa sao? Không nói người khác coi trọng anh em mà chỉ nói một cán bộ nhỏ đi, vì đã nắm chắc một cái cọc nên luôn có thanh niên trí thức yêu thương nhung nhớ. Anh rể em lợi hại như vậy, anh ấy không lăng nhăng nhưng cũng khó đảm bảo những cô gái khác quyến rũ anh ấy. Người phụ nữ đó còn nói anh rể than phiền với cô ta nói chị nhảy sông tự vẫn bám vào anh ấy, anh ấy không thể không lấy chị.”
Lâm Uyển Lệ vẫn luôn nhận định năm đó Lâm Tô Diệp nhảy sông vu vạ cho Tiết Minh Dực, bằng không làm sao anh có thể lấy một gánh nặng yếu ớt như thế này được?
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp lập tức thay đổi: “Thật sao? Vậy… vậy phải làm sao đây? Không giấu gì em, hai… hai ngày nay chị cũng thức trắng không ngủ được.”
Lâm Uyển Lệ bắt đầu bày mưu cho cô.
Lâm Tô Diệp: “Không được, chị phải tự mình đi xem!”
Trong lòng Lâm Uyển Lệ mừng rỡ như điên, thứ cô ta muốn chính là hiệu quả này.
Từ nhỏ cô ta đã ghen tỵ với hai người này, một chị họ Lâm Tô Diệp và một chị ruột Lâm Uyển Tinh.
Lâm Tô Diệp lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Vợ chồng hai người có mâu thuẫn thì tự mình giải quyết, đừng chạy tới cổng nhà tôi nói này nói nọ, cậu đi đi.”
Trong mơ Liên Thắng Lợi cũng không tới nhắc nhở cô, hai vợ chồng này đang làm gì vậy?
Liên Thắng Lợi chứa đầy nhiệt huyết trong lòng bị Lâm Tô Diệp hắt cho một gáo nước lạnh, anh ta bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn cô chằm chằm: “Chị họ, vậy anh… không quấy rầy nữa.”
Lâm Tô Diệp nhìn bóng lưng đạp xe đi xa của anh ta mà nghĩ ngợi một chút, lẽ nào ông cả không có một chút sức ảnh hưởng nào sao?
Năm đó ông cả và vợ kế dẫn con vào huyện ở, trong nhà đều là vợ kết làm chủ, gia đình con trai cả ở quê cũng không có được lợi gì ở thành phố.
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh có thể luôn ở trong thành phố, nhưng anh họ lại vì học hành không được, lại thêm không có việc làm đàng hoàng nên sau đó bị bà kế đuổi về quê.
Anh họ về quê dựa vào quan hệ làm cán bộ công xã, bình thường làm mưa làm gió không ít để vớt được lợi ích, còn ỷ vào quyền hành bắt nạt thanh niên trí thức nữ.
Lúc đầu sở dĩ Lâm Uyển Lệ có thể quấn lấy Liên Thắng Lợi chính là nhờ vào sức ảnh hưởng của ông cả, hứa hẹn với gia đình không những sắp xếp cho Lâm Uyển Lệ làm việc trong huyện mà còn có thể dẫn Liên Thắng Lợi thăng chức đến khu thậm chí là đến tỉnh.
Đây là ba năm sau mẹ Lâm trong lúc vô tình nghe mẹ của Lâm Uyển Lệ và con dâu cãi nhau nói hớ ra.
Kết quả qua vài năm như vậy, tuy rằng Liên Thắng Lợi đã thăng chức lên huyện nhưng dựa theo lý lịch của bản thân anh ta cũng là chuyện nên có thôi, hoàn toàn không có thăng chức rất nhanh như trong dự đoán.
Ôi chao, đây là bất mãn chăng.
Hừ, cho các người chó cắn nhau, tôi chẳng thèm tham gia vào đâu.
Buổi sáng Lâm Tô Diệp ở nhà làm cặp sách, buổi chiều dẫn Toa Toa đi tới trường học học cùng, trông chừng con trai út tránh cho cậu bé lại trốn đi chơi.
Tiểu Lĩnh bị xích gông cùm, xương cốt vừa thoải mái được hai ngày lại căng lên, đi học rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cũng may sáng hôm sau Lâm Tô Diệp lại không đi học cùng nữa, vì Lâm Uyển Lệ tới.
Lâm Uyển Lệ vừa vào cửa đã hỏi Lâm Tô Diệp: “Có phải Liên Thắng Lợi tới đây không?”
Lâm Tô Diệp lạnh nhạt đáp: “Em rể đi ngang qua nói xin bát nước uống, chị nghĩ em không tới, trong nhà không có đàn ông nên không cho cậu ta vào.”
Lâm Uyển Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta không nói gì chứ?”
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn cô ta với vẻ bất mãn: “Em có ý gì? Chị là người sẽ nói chuyện với đàn ông chẳng liên quan gì sao?”
Lâm Uyển Lệ vội vàng xin lỗi cô, lại thân thiết kéo cánh tay cô: “Chị, em vẫn luôn coi chị như chị ruột. Chị không biết em và em chồng em nói chuyện xong, cả ngày em đều ngủ không yên giấc được.”
Lâm Tô Diệp cũng trong nháy mắt mang vẻ mặt u sầu, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cha sắp nhỏ không phải người như vậy, bọn họ có kỷ luật.”
Lâm Uyển Lệ: “Kỷ luật? Ha ha, đàn ông xấu xa rồi còn quản kỷ luật nữa sao? Không nói người khác coi trọng anh em mà chỉ nói một cán bộ nhỏ đi, vì đã nắm chắc một cái cọc nên luôn có thanh niên trí thức yêu thương nhung nhớ. Anh rể em lợi hại như vậy, anh ấy không lăng nhăng nhưng cũng khó đảm bảo những cô gái khác quyến rũ anh ấy. Người phụ nữ đó còn nói anh rể than phiền với cô ta nói chị nhảy sông tự vẫn bám vào anh ấy, anh ấy không thể không lấy chị.”
Lâm Uyển Lệ vẫn luôn nhận định năm đó Lâm Tô Diệp nhảy sông vu vạ cho Tiết Minh Dực, bằng không làm sao anh có thể lấy một gánh nặng yếu ớt như thế này được?
Sắc mặt của Lâm Tô Diệp lập tức thay đổi: “Thật sao? Vậy… vậy phải làm sao đây? Không giấu gì em, hai… hai ngày nay chị cũng thức trắng không ngủ được.”
Lâm Uyển Lệ bắt đầu bày mưu cho cô.
Lâm Tô Diệp: “Không được, chị phải tự mình đi xem!”
Trong lòng Lâm Uyển Lệ mừng rỡ như điên, thứ cô ta muốn chính là hiệu quả này.
Từ nhỏ cô ta đã ghen tỵ với hai người này, một chị họ Lâm Tô Diệp và một chị ruột Lâm Uyển Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất