Chương 34: Cổ Vũ
Cùng một sân đấu, cùng một ngày thảo luận về cùng một người, nhưng cuộc đối thoại lại khác hoàn toàn.
“Cậu nghĩ cậu ta có thể trụ được bao lâu?”
Tuy không chỉ trực tiếp cậu ta là cô gái hay chàng trai, nhưng người bên cạnh vẫn hiểu được là đang nói đến ai.
“Chắc là 3 phút.”
“Tôi nghĩ phải là 2 phút.”
“Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên nên thế nào cũng phải 5 phút chứ.”
“Không có cơ hội để giành chiến thắng sao?” Một trong những thí sinh đã bị Lô Lương Dạ đánh bại hỏi.
“Cậu vẫn chưa đi à?” Người nói 5 phút kinh ngạc quay đầu.
“... Ừm, tôi đợi mọi người kết thúc rồi mới cưỡi Ô Chủy Tước trở về.”
…
“Thủy Bào!”
Ngay khi Tôn Bác Diệc tuyên bố bắt đầu trận đấu, biểu cảm của Lô Ngưng Dạ dần nghiêm túc lại giành quyền tấn công trước. Chân trước của Thủy Quyển Liên hơi nâng lên, trên không trung lập tức hiện ra mười mấy bong bóng nước hình cầu trong suốt, lớp nước dày đặc Thủy Quyển và Hỏa Nha Cẩu, bong bóng nước trong suốt phản chiếu ra tàn ảnh màu xanh lam và… màu đỏ.
“Chuyện gì xảy ra với Hỏa Nha Cẩu vậy?” Một tiếng hét to vang lên từ khán đài.
Trên thực tế là Hỏa Nha Cẩu phát động tấn công trước, khi nước còn chưa hiện lên trên không trung trước đó, bốn chân Hỏa Nha Cẩu đã nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài.
Sau đó các bong bóng nước vây quanh Hỏa Nha Cẩu.
Lửa sợ nước, một ít thú sủng hệ Hỏa thậm chí không tắm quanh năm suốt tháng, cũng bởi vì không thích bị dính nước.
Nhưng bước chân của Hỏa Nha Cẩu không hề dừng lại, nghĩa vô phản cố* vọt tới giữa đám bóng nước.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Kiều Tang không cảm thấy ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này tốc độ cùng sức bật của Hỏa Nha Cẩu đã được tăng lên rõ ràng, mức bóng chày tự phát ở ngăn thứ 4 gần như không chạm vào người nó được, huống chi là mấy bóng nước này.
Số lượng nhiều có ích lợi gì, nhiều lắm là một ít chướng ngại vật đứng im mà thôi.
Thủy Quyển Liên còn đang giơ chân trước khống chế năng lượng phát ra, bọt nước không chỉ che khuất bóng dáng Hỏa Nha Cẩu mà còn che khuất một ít tầm mắt của Thủy Quyển Liên.
“Mau tránh ra!”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ra lệnh dồn dập của Ngự Thú Sư, Thủy Quyển Liên vừa định nghe lời tránh đi, nhưng chân trước còn chưa buông xuống đã bị một lực công kích mãnh liệt va chạm bay ngược ra ngoài.
“Aaa!”
Lúc này Thủy Quyển Liên bay ngược ra ngoài vừa đau đớn vừa hoang mang.
Sao nó lại bay ra ngoài?
“Một kích cuối cùng.” Kiều Tang nói những lời đầu tiên trong trận đấu.
Ngọn lửa cực nóng ngưng tụ thành một hình dạng to bằng nắm tay của người trưởng thành không chút lưu tình nện về phía Thủy Quyển Liên còn đang kêu rên.
Thủy Quyển Liên giãy giụa hai giây rồi không có động tĩnh.
“Thủy Quyển Liên!”
Lô Lương Dạ chạy nhanh về phía thú sủng nhà mình, nhìn thấy Thủy Quyển Liên không có phản ứng, vội la lên: “Cô ơi!”
Tần Văn đi tới bên cạnh Thủy Quyển Liên bình tĩnh nói: “Không sao, liếm một cái là ổn.”
Nói xong thì gọi Thiệt Thiệt Trích ra…
…
“Trời ơi, các cậu thấy vừa nãy không?”
“Thấy rồi, Lô Lương Dạ còn không chịu nổi 2 phút nữa.”
“Con Hỏa Nha Cẩu kia thật trâu bò.”
“Cô ấy còn chưa mở miệng chỉ huy, con Hỏa Nha Cẩu kia đã bắt đầu tấn công!”
Bình thường mà nói, Ngự Thú Sư mới đáng yêu như bọn họ khi giao đấu đều nghe đối phương ra đòn trước rồi mới thực hiện động tác tiếp theo.
Ví dụ như đối phương nói Hoa Lửa, mới biết tiếp theo nên để thú sủng phòng ngự hay né tránh hay là phát động kỹ năng tiến hành phản công.
Nhưng cô gái kia từ lúc bắt đầu không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, Hỏa Nha Cẩu đã mạnh mẽ phát động kỹ năng, chiêu thức tiếp theo cùng kết quả hiển nhiên không phải Hỏa Nha Cẩu không nghe mệnh lệnh của cô ấy tự tiện hành động, mà là do cô ấy ngầm đồng ý tiến hành công kích.
Tình huống này chỉ xuất hiện trong những trận đấu cao cấp.
Trước đó những Ngự Thú Sư cấp cao sẽ nghiên cứu thú sủng của đối thủ, từ đó tạo ra một loạt tuyệt chiêu phối hợp, để lúc thi đấu khiến đối phương không biết mình muốn làm gì.
Đây cũng là lý do quan trọng mà phần lớn các trận đấu lớn hiện nay không quy định ai tấn công trước.
Chỉ vì rất kích thích.
Cũng có một ít Ngự Thú Sư cấp cao không phải bởi vì nghiên cứu đối phương mà chế định chiến thuật, mà là đủ tin tưởng thú sủng của mình buông tay cho nó tự làm, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hoặc là thời khắc mấu chốt mới mở miệng chỉ huy.
Nhưng mà hai loại trường hợp trên chỉ có Ngự Thú Sư cấp cao mới có thể làm…
Mà cô gái trước mắt lại là một người mới đáng yêu…
…
“Tên của cô bé là gì?” Lưu Diệu hỏi.
“Kiều Tang, học tại trường THCS Văn Thành.” Tôn Bác Diệc nhìn tư liệu học sinh dự thi trong tay.
“Tôi nhớ hình như năm nay trường THCS Văn Thành có một học sinh được đề cử đến trường chúng ta.” Trịnh Quốc Bình nói.
“Đúng là có một người, tên là Đới Thục Thục, bố mẹ của em ấy đều là người bình thường, để lại cho tôi ấn tượng khá sâu.” Tôn Bác Diệc trả lời.
“Người thường? Đầu năm nay thật sự có đứa trẻ bình thường tự chủ thức tỉnh sao? Trình độ não bộ của em ấy là bao nhiêu.”
“5%.” Tôn Bác Diệc nói.
“Đứa nhỏ này không tệ, nếu thành tích thi giữa kỳ của em ấy không có vấn đề gì thì xếp em ấy vào lớp Ngự Trọng đi.” Lưu Diệu mở miệng nói.
“Không được, cho dù là Ngụ Thú Sư tự chủ thức tỉnh, não bộ của em ấy cũng chỉ là 5%, mục đích chúng ta thành lập lớp Ngự Trọng là cùng chống lại Lê Đàn, phải suy tính ở mọi phương diện, thú sủng em ấy khế ước thế nào, năng lực chiến đấu của bản thân em ấy thế nào, hơn nữa…” Trịnh Quốc Bình nói được một nửa nói không nổi nữa.
Bỏi vì Tôn Bác Diệc đang dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh ta.
“Sao vậy? Tôi nói sai gì à?” Trịnh Quốc Bình trừng mắt bất mãn nói.
Tôn Bác Diệc ung dung mở miệng: “Phó hiệu trưởng nói là thành tích thi cấp ba không có vấn đề gì, cậu cảm thấy một người được cử đến đây còn cần thi cấp ba sao?”
Trịnh Quốc Bình: “...”
À, thì ra là nói cô bé tên Kiều Tang kia…
Cho dù là Hỏa Nha Cẩu hay là biểu hiện của cô trong trận đấu thì tiến vào lớp Ngự Trọng cũng không vấn đề gì cả…
Nhưng bị khinh bỉ…
Thật khó chịu…
Nhân vật chính của chủ đề này là Kiều Tang đang lấy sữa bò Kỳ nguyên từ trong ba lô ra đưa cho Hỏa Nha Cẩu.
Trải qua hai trận đấu, cô đã vững vàng lấy được một vị trí trong danh sách năm người được tuyển sinh đặc biệt của trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.
Nhưng mục tiêu của cô không phải là một trong số họ, mà là hạng nhất.
Hạng 2 đến 5 cần hơn điểm chuẩn 50 điểm, mà hạng nhất thì chỉ cần điểm thi bằng điểm chuẩn.
Sự khác biệt này cô cũng biết.
50 điểm!
Phải quay về làm bao nhiêu đề lý thuyết mới có thể đạt được chứ.
Mà bây giờ, khoảng cách của cô và 50 điểm là một bước rất dài!
Hoa Nha Cẩu đeo kính râm tam giác tựa vào chỗ ngồi, móng vuốt ôm bình sữa uống, nó rất hài lòng.
Trên sân vừa mới bắt đầu tiến hành trận chiến thứ hai, thú sủng theo thứ tự là Tiểu Bàn Cưu và Trường Nhĩ Miêu.
“Gâu!”
“Gâu!”
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu ngồi thẳng dậy, một chân ôm sữa, một chân vẫy vẫy cổ vũ.
Đối tượng cổ vũ của nó là Tiểu Bàn Cưu.
Bàn Gia Cưu trong nhà có quan hệ không tệ với nó, mỗi lần nó ăn cơm xong Bàn Gia Cưu sẽ nhìn đĩa của nó rồi đẩy thức ăn năng lượng của mình cho nó ăn.
Là đồng tộc của Bàn Gia Cưu, Hỏa Nha Cẩu đương nhiên phải cổ vũ cho nó.
“Gâu!”
“Gâu!”
“Gâu!”
10 phút sau.
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Hỏa Nha Cẩu, Tiểu Bàn Cưu thua…
“Cậu nghĩ cậu ta có thể trụ được bao lâu?”
Tuy không chỉ trực tiếp cậu ta là cô gái hay chàng trai, nhưng người bên cạnh vẫn hiểu được là đang nói đến ai.
“Chắc là 3 phút.”
“Tôi nghĩ phải là 2 phút.”
“Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên nên thế nào cũng phải 5 phút chứ.”
“Không có cơ hội để giành chiến thắng sao?” Một trong những thí sinh đã bị Lô Lương Dạ đánh bại hỏi.
“Cậu vẫn chưa đi à?” Người nói 5 phút kinh ngạc quay đầu.
“... Ừm, tôi đợi mọi người kết thúc rồi mới cưỡi Ô Chủy Tước trở về.”
…
“Thủy Bào!”
Ngay khi Tôn Bác Diệc tuyên bố bắt đầu trận đấu, biểu cảm của Lô Ngưng Dạ dần nghiêm túc lại giành quyền tấn công trước. Chân trước của Thủy Quyển Liên hơi nâng lên, trên không trung lập tức hiện ra mười mấy bong bóng nước hình cầu trong suốt, lớp nước dày đặc Thủy Quyển và Hỏa Nha Cẩu, bong bóng nước trong suốt phản chiếu ra tàn ảnh màu xanh lam và… màu đỏ.
“Chuyện gì xảy ra với Hỏa Nha Cẩu vậy?” Một tiếng hét to vang lên từ khán đài.
Trên thực tế là Hỏa Nha Cẩu phát động tấn công trước, khi nước còn chưa hiện lên trên không trung trước đó, bốn chân Hỏa Nha Cẩu đã nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài.
Sau đó các bong bóng nước vây quanh Hỏa Nha Cẩu.
Lửa sợ nước, một ít thú sủng hệ Hỏa thậm chí không tắm quanh năm suốt tháng, cũng bởi vì không thích bị dính nước.
Nhưng bước chân của Hỏa Nha Cẩu không hề dừng lại, nghĩa vô phản cố* vọt tới giữa đám bóng nước.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Kiều Tang không cảm thấy ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian này tốc độ cùng sức bật của Hỏa Nha Cẩu đã được tăng lên rõ ràng, mức bóng chày tự phát ở ngăn thứ 4 gần như không chạm vào người nó được, huống chi là mấy bóng nước này.
Số lượng nhiều có ích lợi gì, nhiều lắm là một ít chướng ngại vật đứng im mà thôi.
Thủy Quyển Liên còn đang giơ chân trước khống chế năng lượng phát ra, bọt nước không chỉ che khuất bóng dáng Hỏa Nha Cẩu mà còn che khuất một ít tầm mắt của Thủy Quyển Liên.
“Mau tránh ra!”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ra lệnh dồn dập của Ngự Thú Sư, Thủy Quyển Liên vừa định nghe lời tránh đi, nhưng chân trước còn chưa buông xuống đã bị một lực công kích mãnh liệt va chạm bay ngược ra ngoài.
“Aaa!”
Lúc này Thủy Quyển Liên bay ngược ra ngoài vừa đau đớn vừa hoang mang.
Sao nó lại bay ra ngoài?
“Một kích cuối cùng.” Kiều Tang nói những lời đầu tiên trong trận đấu.
Ngọn lửa cực nóng ngưng tụ thành một hình dạng to bằng nắm tay của người trưởng thành không chút lưu tình nện về phía Thủy Quyển Liên còn đang kêu rên.
Thủy Quyển Liên giãy giụa hai giây rồi không có động tĩnh.
“Thủy Quyển Liên!”
Lô Lương Dạ chạy nhanh về phía thú sủng nhà mình, nhìn thấy Thủy Quyển Liên không có phản ứng, vội la lên: “Cô ơi!”
Tần Văn đi tới bên cạnh Thủy Quyển Liên bình tĩnh nói: “Không sao, liếm một cái là ổn.”
Nói xong thì gọi Thiệt Thiệt Trích ra…
…
“Trời ơi, các cậu thấy vừa nãy không?”
“Thấy rồi, Lô Lương Dạ còn không chịu nổi 2 phút nữa.”
“Con Hỏa Nha Cẩu kia thật trâu bò.”
“Cô ấy còn chưa mở miệng chỉ huy, con Hỏa Nha Cẩu kia đã bắt đầu tấn công!”
Bình thường mà nói, Ngự Thú Sư mới đáng yêu như bọn họ khi giao đấu đều nghe đối phương ra đòn trước rồi mới thực hiện động tác tiếp theo.
Ví dụ như đối phương nói Hoa Lửa, mới biết tiếp theo nên để thú sủng phòng ngự hay né tránh hay là phát động kỹ năng tiến hành phản công.
Nhưng cô gái kia từ lúc bắt đầu không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, Hỏa Nha Cẩu đã mạnh mẽ phát động kỹ năng, chiêu thức tiếp theo cùng kết quả hiển nhiên không phải Hỏa Nha Cẩu không nghe mệnh lệnh của cô ấy tự tiện hành động, mà là do cô ấy ngầm đồng ý tiến hành công kích.
Tình huống này chỉ xuất hiện trong những trận đấu cao cấp.
Trước đó những Ngự Thú Sư cấp cao sẽ nghiên cứu thú sủng của đối thủ, từ đó tạo ra một loạt tuyệt chiêu phối hợp, để lúc thi đấu khiến đối phương không biết mình muốn làm gì.
Đây cũng là lý do quan trọng mà phần lớn các trận đấu lớn hiện nay không quy định ai tấn công trước.
Chỉ vì rất kích thích.
Cũng có một ít Ngự Thú Sư cấp cao không phải bởi vì nghiên cứu đối phương mà chế định chiến thuật, mà là đủ tin tưởng thú sủng của mình buông tay cho nó tự làm, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hoặc là thời khắc mấu chốt mới mở miệng chỉ huy.
Nhưng mà hai loại trường hợp trên chỉ có Ngự Thú Sư cấp cao mới có thể làm…
Mà cô gái trước mắt lại là một người mới đáng yêu…
…
“Tên của cô bé là gì?” Lưu Diệu hỏi.
“Kiều Tang, học tại trường THCS Văn Thành.” Tôn Bác Diệc nhìn tư liệu học sinh dự thi trong tay.
“Tôi nhớ hình như năm nay trường THCS Văn Thành có một học sinh được đề cử đến trường chúng ta.” Trịnh Quốc Bình nói.
“Đúng là có một người, tên là Đới Thục Thục, bố mẹ của em ấy đều là người bình thường, để lại cho tôi ấn tượng khá sâu.” Tôn Bác Diệc trả lời.
“Người thường? Đầu năm nay thật sự có đứa trẻ bình thường tự chủ thức tỉnh sao? Trình độ não bộ của em ấy là bao nhiêu.”
“5%.” Tôn Bác Diệc nói.
“Đứa nhỏ này không tệ, nếu thành tích thi giữa kỳ của em ấy không có vấn đề gì thì xếp em ấy vào lớp Ngự Trọng đi.” Lưu Diệu mở miệng nói.
“Không được, cho dù là Ngụ Thú Sư tự chủ thức tỉnh, não bộ của em ấy cũng chỉ là 5%, mục đích chúng ta thành lập lớp Ngự Trọng là cùng chống lại Lê Đàn, phải suy tính ở mọi phương diện, thú sủng em ấy khế ước thế nào, năng lực chiến đấu của bản thân em ấy thế nào, hơn nữa…” Trịnh Quốc Bình nói được một nửa nói không nổi nữa.
Bỏi vì Tôn Bác Diệc đang dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh ta.
“Sao vậy? Tôi nói sai gì à?” Trịnh Quốc Bình trừng mắt bất mãn nói.
Tôn Bác Diệc ung dung mở miệng: “Phó hiệu trưởng nói là thành tích thi cấp ba không có vấn đề gì, cậu cảm thấy một người được cử đến đây còn cần thi cấp ba sao?”
Trịnh Quốc Bình: “...”
À, thì ra là nói cô bé tên Kiều Tang kia…
Cho dù là Hỏa Nha Cẩu hay là biểu hiện của cô trong trận đấu thì tiến vào lớp Ngự Trọng cũng không vấn đề gì cả…
Nhưng bị khinh bỉ…
Thật khó chịu…
Nhân vật chính của chủ đề này là Kiều Tang đang lấy sữa bò Kỳ nguyên từ trong ba lô ra đưa cho Hỏa Nha Cẩu.
Trải qua hai trận đấu, cô đã vững vàng lấy được một vị trí trong danh sách năm người được tuyển sinh đặc biệt của trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.
Nhưng mục tiêu của cô không phải là một trong số họ, mà là hạng nhất.
Hạng 2 đến 5 cần hơn điểm chuẩn 50 điểm, mà hạng nhất thì chỉ cần điểm thi bằng điểm chuẩn.
Sự khác biệt này cô cũng biết.
50 điểm!
Phải quay về làm bao nhiêu đề lý thuyết mới có thể đạt được chứ.
Mà bây giờ, khoảng cách của cô và 50 điểm là một bước rất dài!
Hoa Nha Cẩu đeo kính râm tam giác tựa vào chỗ ngồi, móng vuốt ôm bình sữa uống, nó rất hài lòng.
Trên sân vừa mới bắt đầu tiến hành trận chiến thứ hai, thú sủng theo thứ tự là Tiểu Bàn Cưu và Trường Nhĩ Miêu.
“Gâu!”
“Gâu!”
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu ngồi thẳng dậy, một chân ôm sữa, một chân vẫy vẫy cổ vũ.
Đối tượng cổ vũ của nó là Tiểu Bàn Cưu.
Bàn Gia Cưu trong nhà có quan hệ không tệ với nó, mỗi lần nó ăn cơm xong Bàn Gia Cưu sẽ nhìn đĩa của nó rồi đẩy thức ăn năng lượng của mình cho nó ăn.
Là đồng tộc của Bàn Gia Cưu, Hỏa Nha Cẩu đương nhiên phải cổ vũ cho nó.
“Gâu!”
“Gâu!”
“Gâu!”
10 phút sau.
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Hỏa Nha Cẩu, Tiểu Bàn Cưu thua…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất