Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 43: Cô Đã Quên Mất Chuyện Này

Trước Sau
''Rồi sau này cậu định như thế nào về khế ước với Miên Tiết Trùng?'' Kiều Tang hỏi.

''Tớ muốn nó tiến hóa thành dạng Ba Tuyết Điệp, siêu xinh luôn.'' Phương Tư Tư nói xong rồi lấy điện thoại ra, muốn tìm tấm ảnh hình dạng Ba Tuyết Điệp cho Kiều Tang xem.

''Tớ biết, nhưng nếu cậu muốn nó tiến hóa thành dạng Ba Tuyết Điệp thì cậu phải mang nó đi đến khu vực Bắc Luân.'' Kiều Tang nói.

Khu vực Dự Hoa của các cô bên này cách khu vực Bắc Luân không xa lắm.

Bây giờ đã biết Miên Tiết Trùng có 5 dạng tiến hóa, trong đó hình dạng Ba Tuyết Điệp cần môi trường thích hợp mới có thể tiến hóa.

Khu vực Bắc Luân chính là môi trường mà nó cần.

''Không cần đâu, tớ đã tìm huấn luyện viên để hỏi, chỉ cần sống ở môi trường âm 40℃ trong vòng một giờ đồng hồ là được, rồi tới lúc đó tớ chỉ cần thuê một con thú sủng hệ Băng để tạo ra môi trường là xong.'' Phương Tư Tư giải thích.

Thấy Phương Tư Tư đã xem xét mọi thứ kỹ lưỡng, Kiều Tang gật đầu rồi cô hỏi một câu hỏi mà đương nhiên sau kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đều sẽ hỏi: ''Lần này cậu thi thế nào?''

Phương Tư Tư nhún vai, bất đắc dĩ nói: ''304 điểm, chỉ có thể học ở trường dạy nghề thôi.''

Kiều Tang còn chưa biết phải an ủi cô ấy như thế nào thì chợt nghe thấy Phương Tư Tư hỏi ngược lại: ''Cậu thì sao?''

''359 điểm.'' Kiều Tang trả lời.

''Thật hay giả vậy trời?'' Phương Tư Tư mở to đôi mắt.

''Đến lúc có bảng điểm tớ sẽ cho cậu xem.'' Kiều Tang cười nói.

Phương Tư Tư còn chưa kịp nói được cái gì thì trong lớp đột nhiên có một trận náo động.

Thì ra là Tần Thủ mang theo Lạp u Tư của cậu ta đi vào.

Khi Kiều Tang mang theo Hỏa Nha Cẩu tiến vào, mọi người đều lựa chọn đứng từ xa xem, dù sao ai cũng biết tính tình của thú sủng hệ Hỏa không được tốt lắm, lại gần quá thì không tốt.

Mọi người không hiểu rõ tính khí của Lạp u Tư, chỉ biết đó là một thú sủng hiếm lạ từ nước ngoài thôi cũng đủ khiến bọn họ nhốn nháo.

Kiều Tang vào xem qua thì thấy Tần Thủ đang bị một nhóm người trong lớp vây kín xung quanh, không những Lạp u Tư bị mà ngay cả bản thân Tần Thủ cũng bị chặn rất kín và chặt chẽ.

Người nói mấy lời chanh chua lần trước là Quách Lâm Tắc cũng chạy tới: ''Anh Thủ! Anh Thủ! Cho tớ xem với!''

Sự náo động này duy trì hẳn mười mấy phút đồng hồ, chờ đến khi chủ nhiệm lớp bước vào thì mọi người mới dừng lại và trở về vị trí của mình .

Bây giờ Kiều Tang mới nhìn rõ được hình dạng của Lạp u Tư.

Người nó cao khoảng 80cm, trên đầu có hai chiếc sừng trâu với mảng hình vây cá xung quanh đôi mắt màu đỏ nhạt, nhìn qua giống như phấn mắt, nó đang ở trong lồng ngực Tần Thủ khẽ run, trông như thể nó vừa mới bị mọi người hù dọa.

Chủ nhiệm lớp đang phân phát bảng điểm.

''Tạ Giai Di đâu?'' Kiều Tang hỏi.

Tạ Giai Di là bạn ngồi trước bàn Phương Tư Tư, trước kia còn muốn mọi người cùng nhau thi vào trường THPT Ngự Thú Hạo Mộc.

Phương Tư Tư nhìn chiếc ghế trống trước mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: ''Lần trước cậu không đến ngày não bộ thức tỉnh nên không biết, não bộ của Tạ Giai Di thức tỉnh thất bại rồi.''



Kiều Tang bỗng chốc sững sờ không nói gì.

Hằng năm, có 73% thí sinh thức tỉnh thành công não bộ của họ và chỉ có 27% thí sinh không thể thức tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, tỉ lệ này chia đều cho mỗi trường học thì sẽ không có gì kỳ lạ khi có một vài người không thức tỉnh thành công được trong lớp của bọn họ.

Bố mẹ của Tạ Giai Di đều là Ngự Thú Sư, vì vậy theo lí thuyết tỉ lệ thức tỉnh hẳn là không nhỏ, việc thức tỉnh không thành công lần này sợ rằng là một đả kích lớn đối với cô ấy.

Nhưng đôi khi thế sự vô thường, ví dụ như Đới Thục Thục là con của một người bình thường lại có thể tự chủ thức tỉnh thành công, mà Tạ Giai Di là con của Ngự Thú Sư lại thức tỉnh não bổ thất bại.

Chẳng mấy chốc chủ nhiệm lớp đã gọi đến Kiều Tang.

Khi Kiều Tang đi lên lấy bảng điểm, cho dù cô dùng một chút lực cũng không thể cầm bảng điểm mà đối mặt với nó tại đây.

Kiều Tang nhấc nó lên, khó hiểu nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

Chỉ thấy chủ nhiệm lớp cười như đóa hoa cúc, bộ tóc giả cũng run lên theo tiếng cười của thầy, sau đó xoay người cô về phía các bạn học cùng lớp và lớn tiếng tuyên bố: ''Thông báo cho các bạn một tin tức, bạn học Kiều Tang của lớp chúng ta đã học hành chăm chỉ! Không phụ sự mong đợi của mọi người! Thi đỗ vào trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy!''

Lời này vừa nói ra khiến cả lớp hết sức kinh sợ.

Chăm chỉ học hành á?

Bình thường Kiều Tang trong giờ học thì ngủ, thi cũng trượt, dạo này còn không đến trường nữa mà?

Cho tới bây giờ bọn họ cũng không có quá nhiều kỳ vọng với Kiều Tang.

Còn nữa, trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy?

Ai cơ?

Người đứng thứ 3 đếm ngược ở lớp hằng năm á?

Kiều Tang: ''? ? ?''



Thanh Thành Gia Viên.

Kiều Tang về nhà, cả người mệt mỏi.

Mẹ cô đang hát hò trong phòng của bà.

Kiều Tang đẩy cửa phòng của mẹ ra, thấy đủ loại quần áo, túi, giày bày ra khắp nơi trên giường và dưới đất.

''Con về rồi à, đúng lúc, nhìn giúp mẹ xem bộ nào đẹp nhất.'' Bà cười nói.

''Mẹ, có chuyện gì vậy?'' Kiều Tang nhìn tình cảnh trong phòng mà quên luôn mình vào đây để làm gì.

''Nhanh nhanh, có gì không đúng à, không phải con đã thi đậu trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy rồi sao, ngày kia mẹ sẽ mời mọi người đến nhà hàng Du Cảnh đãi tiệc. Con chọn cho mẹ bộ nào đẹp nhất để diện vào ngày hôm đó với.'' Bà giải thích.

Kiều Tang: ''...''

''Mẹ à không đến mức đấy đâu.''

''Sao mà không đến mức đấy, vất vả lắm mới được một ngày hãnh diện như bây giờ. Tất nhiên phải tổ chức bày rượu chúc mừng, à đúng rồi, còn phải kéo thêm một tấm biểu ngữ nữa, con nghĩ xem nên viết cái gì lên đó nhỉ?'' Bà vừa thử quần áo trước gương vừa nói.



Kiều Tang không biết phải làm gì, thấy vậy thì trong lòng đã có câu trả lời nhưng vẫn cố xác nhận lại: ''Mẹ nói cho chủ nhiệm lớp chuyện con đậu THPT Ngự Thú Thánh Thủy.”

''Đúng rồi đó, không phải là điện thoại cảm ơn chủ nhiệm lớp con vì đã nâng điểm của con trong giai đoạn cuối đâu, mẹ mời cả ông ta ngày kia đến uống rượu rồi đấy.'' Bà thừa nhận.

Kiều Tang có thể nói gì được đây, mẹ cô vui là được rồi.

Nhưng mà tốc độ này cũng nhanh quá, cảm giác như những người quen biết đều đã gọi hết.

Tiếp theo Kiều Tang ở lại giúp mẹ cô chọn quần áo, cuối cùng sau hồi lâu chọn quần áo phù hợp Kiều Tang đã chọn một chiếc váy có màu sắc tương tự như lông dưới móng chân của Hỏa Nha Cẩu.

Buổi chiều, mẹ cô đi làm đẹp, còn Kiều Tang ngồi tàu điện ngầm đến trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy báo danh.

Các vấn đề về trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy chính thức được giải quyết xong.



Ngày 26 tháng 6.

Nhà hàng Du Cảnh.

''Kiều Tang à tới đây đi, đây là dì Bình Bình, hồi con còn bé dì còn bế con đó.'' Mẹ cô mặc một bộ váy màu đỏ, mái tóc được làm khéo léo, kể cho Kiều Tang nghe về quá khứ.

''Dì vẫn khỏe chứ ạ.'' Kiều Tang lễ phép nói.

Kiều Tang ăn mặc không khác gì lúc bình thường, nhưng Hỏa Nha Cẩu trong ngực cô thì đã được ăn mặc chỉnh tề.

Tóc Hỏa Nha Cẩu được chải chuốt hẳn hoi, trên cổ đeo một cái nơ màu đen lịch lãm, kết hợp với chiếc kính mát tam giác màu đen trên mặt, trông rất đẹp.

''Kiều Tang đã lớn thế này rồi.'' Dì Bình Bình nói chuyện với Kiều Tang, không nhịn được mà vài lần liếc nhìn Hỏa Nha Cẩu.

Chưa nói được nhiều câu thì mẹ đã kéo Kiều Tang sang bàn khác, ngược lại bàn này lại có rất nhiều người quen của Kiều Tang.

''Dạ em chào thầy ạ.'' Kiều Tang cười chào.

''Kiều Tang à, lúc thầy nhìn thấy em là thầy đã biết em là người có thiên phú trong học tập, thầy đã dạy nhiều khóa học sinh nhưng có mỗi em là tự chủ tự giác, quả nhiên em không làm cho thầy thất vọng, thi đậu vào trường trung học phổ thông tốt nhất ở Hàng Châu này.'' Thầy giáo đứng lên cười hì hì nói.

Kiều Tang còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ đứng bên cạnh đã nói: ''Đâu có, do chủ nhiệm lớp dạy tốt đấy ạ, trước đây con bé còn thi được 0 điểm, nếu không phải thầy không buông thả con bé, nghiêm túc dạy dỗ, thì làm sao con bé lại thi tốt thế được.''

''Đâu có đâu có, là do con bé chăm chỉ học tập nên thành tích mới cao lên đó.''

''Chủ nhiệm lớp không cần khiêm tốn nữa đâu, nếu không phải thầy nghiêm khắc với con bé thì làm sao thành tích lại cao lên được ạ.''

''Đừng nói như thế chứ, sau đó con bé còn xin nghỉ hai tuần, làm sao mà tôi bắt con bé học được.''

Đột nhiên bầu không khí bắt đầu yên tĩnh.

Mấy giây trôi qua, mẹ nhìn Kiều Tang hỏi: ''Xin nghỉ… hai tuần?''

Kiều Tang: ''...''

Chết tiệt, cô quên mất chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau