Chương 26: Tôi Đâu Chê Anh Bẩn
Lâm Thiển muốn tự nhủ rằng bản thân cô đã nghe nhầm. Khách sạn này luôn được biết đến với sự chú trọng về sự riêng tư của khách hàng và dịch vụ chất lượng cao. Làm sao lại có thể tình cờ nghe thấy những giọng nói này?
Nhưng ngay sau đó tiếng thở hổn hển của người đàn ông vang lên, sắc mặt cô tái đi, trái tim như bị một cái giũa sắc nhọn đè lại, che kín lồng ngực đến gần như không thở nổi.
Đó là giọng của Khương Đào, đó là chồng cô, anh ấy dường như đang nói gì đó … nhưng cô không thể nghe thấy gì, và Lâm Thiển cảm thấy buồn nôn, cô bịt miệng chạy ra ngoài.
Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua hương hoa cỏ cây, nhưng là một mùi hương ngột ngạt, những rặng san hô bên biển giống như một bầy dã thú khổng lồ nằm trên mặt biển, há cái miệng đầy máu muốn nuốt chửng nàng.
Một lần nữa cô lại bắt đầu tự phủ nhận và ghê tởm bản thân.
Tiếng thở hổn hển quá đỗi quen thuộc: Khương Đào đã từng ngồi trên ghế nhắm mắt, vuốt ve máy tính, thở hổn hển khi tự giải quyết ham muốn, và bây giờ, anh lại đang say sưa đè trên cơ thể một người phụ nữ khác, mồ hôi toát ra như tắm...
Kiều Mộ Ngưng hồi chiều ngồi bên cạnh cô ở trên xe, ánh mắt có phần đánh giá cô rồi cười khinh thường, nói cô là người phụ nữ quá cứng nhắc, đã vậy lại không chút thú vị. Từ khi gặp cô ấy, Khương Đào cũng không còn nhắc về chuyện…
Chẳng lẽ cô không có chút hấp dẫn nào sao?
Buổi tối cô uống một ly rượu vang lớn, hiện tại gió lại thổi qua khiến đầu có chút đau, cô giẫm trên bãi cát mềm mại, chỉ cảm thấy toàn thân nổi sóng.
“Tại sao anh lại theo dõi tôi?”
Cô không nhìn lại, mà hỏi người đàn ông đang đứng sau lưng cô, lúc nãy cô mới nhận ra giọng nói của mình đã khàn đi.
Thật là xấu xí! Cô ghê tởm.
“Tôi thật sự lo lắng cho em.”
“Hừ…” Khóe miệng Lâm Thiển xuất hiện một tia giễu cợt. Vừa rồi trong căn phòng kia là Khương Đào và một người phụ nữ xinh đẹp ân ái, thân là chồng của cô ấy mà lại nói lo lắng cho cô sao.
Anh muốn an ủi cô mà nghĩ một đằng nói một nẻo, trong câu nói lại mang theo nét trêu chọc thông cảm, khiến trong lòng cô nảy sinh ra những ác ý.
"Bùi Hành Trì, anh có thấy thiệt thòi không? Vợ anh xinh đẹp như vậy mà anh sẵn sàng trao đổi, giờ lại ở đây thể hiện tình cảm gì với tôi?"
“Lâm Thiển, tôi thật sự rất lo lắng cho em, tôi không thể đứng nhìn em buồn được.”
Người đàn ông bước đến gần Lâm Thiển và nhìn cô một cách kiên quyết, ánh mắt anh ta có vẻ trìu mến và tập trung, hoặc có chút thương hại.
Bất kể lời nói của anh ta có phải là thật hay không, nó đều khiến trái tim xám xịt của Lâm Thiển có phần sáng lên.
Người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, đường nét thanh tú, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao gầy, thật là khiến xao động lòng người.
Ánh mắt của Lâm Thiển dần dần trở nên mê man, cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh cũng đang nhìn chính mình, đáy mắt trong veo như bóng đêm sâu thẳm , trầm mặc thâm trầm, khiến người ta không khỏi mê đắm.
Khuôn mặt dần dần phóng lớn hơn trước mắt cô, anh nâng cằm cô, hai cánh môi mềm mại hôn lên.
“Ưm…”
Đầu của Lâm Thiển ầm một tiếng, truyền đến bên tai câu trả lời đứt đoạn giữa nụ hôn ướt át. Cô lại nhớ tới vừa rồi trong phòng người phụ nữ kia có tiếng thở dốc của một người đàn ông, trong lòng cô lại trào lên những nét bi thương, khát vọng trả thù với mong muốn tình dục như phát điên trong cô. Thậm chí, cô còn hỗn loạn muốn điền cuồng thỏa mãn tất cả sự hưng phấn và nỗi xúc động này.
Cô nhắm mắt lại, kéo cổ người đàn ông sát gần và đáp trả lại nụ hôn của anh, chủ động thè lưỡi cuốn lấy lưỡi anh, tay Bùi Hành Trì không ngừng vuốt ve cô, Lâm Thiển nhanh chóng chìm vào thế giới của trầm luân, kích thích mọi giác quan thú vị.
"Tôi muốn ..." Cô vươn tay nắm lấy cự vật khổng lồ giữa hai chân người đàn ông, Bùi Hành Trì thở hổn hển rút môi lưỡi ra khỏi cái miệng nhỏ của cô, thu tay về ngăn cản:
"Không phải hôm nay, tâm tình em không tốt, trước hết tôi sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ… cho em."
Lại bị người đàn ông từ chối, Lâm Thiển tức giận hất tay ra và mắng anh ta,
“Bùi Hành Trì, anh giả bộ cái gì? Anh đã chơi qua bao nhiêu người phụ nữ, vậy tại sao lại tỏ ra bản thân là người đàn ông đứng đắn trước mặt tôi? Anh lại còn không muốn ân ái với tôi, tôi đâu có chê anh bẩn!"
Người đàn ông híp mắt, đáy mắt đen kịt không đáy của anh như có một luồng gió lạnh lướt qua, chợt lạnh như băng.
“Em nói gì?”
Lâm Thiển không sợ anh, nhướng mày, bắt gặp ánh mắt thờ ơ đầy thách thức của Bùi Hành Trì, lặp lại những gì cô vừa nói từng câu từng từ rõ ràng:
"Tôi nói, tôi đâu có chê anh bẩn!"
Nhưng ngay sau đó tiếng thở hổn hển của người đàn ông vang lên, sắc mặt cô tái đi, trái tim như bị một cái giũa sắc nhọn đè lại, che kín lồng ngực đến gần như không thở nổi.
Đó là giọng của Khương Đào, đó là chồng cô, anh ấy dường như đang nói gì đó … nhưng cô không thể nghe thấy gì, và Lâm Thiển cảm thấy buồn nôn, cô bịt miệng chạy ra ngoài.
Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua hương hoa cỏ cây, nhưng là một mùi hương ngột ngạt, những rặng san hô bên biển giống như một bầy dã thú khổng lồ nằm trên mặt biển, há cái miệng đầy máu muốn nuốt chửng nàng.
Một lần nữa cô lại bắt đầu tự phủ nhận và ghê tởm bản thân.
Tiếng thở hổn hển quá đỗi quen thuộc: Khương Đào đã từng ngồi trên ghế nhắm mắt, vuốt ve máy tính, thở hổn hển khi tự giải quyết ham muốn, và bây giờ, anh lại đang say sưa đè trên cơ thể một người phụ nữ khác, mồ hôi toát ra như tắm...
Kiều Mộ Ngưng hồi chiều ngồi bên cạnh cô ở trên xe, ánh mắt có phần đánh giá cô rồi cười khinh thường, nói cô là người phụ nữ quá cứng nhắc, đã vậy lại không chút thú vị. Từ khi gặp cô ấy, Khương Đào cũng không còn nhắc về chuyện…
Chẳng lẽ cô không có chút hấp dẫn nào sao?
Buổi tối cô uống một ly rượu vang lớn, hiện tại gió lại thổi qua khiến đầu có chút đau, cô giẫm trên bãi cát mềm mại, chỉ cảm thấy toàn thân nổi sóng.
“Tại sao anh lại theo dõi tôi?”
Cô không nhìn lại, mà hỏi người đàn ông đang đứng sau lưng cô, lúc nãy cô mới nhận ra giọng nói của mình đã khàn đi.
Thật là xấu xí! Cô ghê tởm.
“Tôi thật sự lo lắng cho em.”
“Hừ…” Khóe miệng Lâm Thiển xuất hiện một tia giễu cợt. Vừa rồi trong căn phòng kia là Khương Đào và một người phụ nữ xinh đẹp ân ái, thân là chồng của cô ấy mà lại nói lo lắng cho cô sao.
Anh muốn an ủi cô mà nghĩ một đằng nói một nẻo, trong câu nói lại mang theo nét trêu chọc thông cảm, khiến trong lòng cô nảy sinh ra những ác ý.
"Bùi Hành Trì, anh có thấy thiệt thòi không? Vợ anh xinh đẹp như vậy mà anh sẵn sàng trao đổi, giờ lại ở đây thể hiện tình cảm gì với tôi?"
“Lâm Thiển, tôi thật sự rất lo lắng cho em, tôi không thể đứng nhìn em buồn được.”
Người đàn ông bước đến gần Lâm Thiển và nhìn cô một cách kiên quyết, ánh mắt anh ta có vẻ trìu mến và tập trung, hoặc có chút thương hại.
Bất kể lời nói của anh ta có phải là thật hay không, nó đều khiến trái tim xám xịt của Lâm Thiển có phần sáng lên.
Người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, đường nét thanh tú, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao gầy, thật là khiến xao động lòng người.
Ánh mắt của Lâm Thiển dần dần trở nên mê man, cô nhìn người đàn ông trước mặt, anh cũng đang nhìn chính mình, đáy mắt trong veo như bóng đêm sâu thẳm , trầm mặc thâm trầm, khiến người ta không khỏi mê đắm.
Khuôn mặt dần dần phóng lớn hơn trước mắt cô, anh nâng cằm cô, hai cánh môi mềm mại hôn lên.
“Ưm…”
Đầu của Lâm Thiển ầm một tiếng, truyền đến bên tai câu trả lời đứt đoạn giữa nụ hôn ướt át. Cô lại nhớ tới vừa rồi trong phòng người phụ nữ kia có tiếng thở dốc của một người đàn ông, trong lòng cô lại trào lên những nét bi thương, khát vọng trả thù với mong muốn tình dục như phát điên trong cô. Thậm chí, cô còn hỗn loạn muốn điền cuồng thỏa mãn tất cả sự hưng phấn và nỗi xúc động này.
Cô nhắm mắt lại, kéo cổ người đàn ông sát gần và đáp trả lại nụ hôn của anh, chủ động thè lưỡi cuốn lấy lưỡi anh, tay Bùi Hành Trì không ngừng vuốt ve cô, Lâm Thiển nhanh chóng chìm vào thế giới của trầm luân, kích thích mọi giác quan thú vị.
"Tôi muốn ..." Cô vươn tay nắm lấy cự vật khổng lồ giữa hai chân người đàn ông, Bùi Hành Trì thở hổn hển rút môi lưỡi ra khỏi cái miệng nhỏ của cô, thu tay về ngăn cản:
"Không phải hôm nay, tâm tình em không tốt, trước hết tôi sẽ đưa em về phòng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ… cho em."
Lại bị người đàn ông từ chối, Lâm Thiển tức giận hất tay ra và mắng anh ta,
“Bùi Hành Trì, anh giả bộ cái gì? Anh đã chơi qua bao nhiêu người phụ nữ, vậy tại sao lại tỏ ra bản thân là người đàn ông đứng đắn trước mặt tôi? Anh lại còn không muốn ân ái với tôi, tôi đâu có chê anh bẩn!"
Người đàn ông híp mắt, đáy mắt đen kịt không đáy của anh như có một luồng gió lạnh lướt qua, chợt lạnh như băng.
“Em nói gì?”
Lâm Thiển không sợ anh, nhướng mày, bắt gặp ánh mắt thờ ơ đầy thách thức của Bùi Hành Trì, lặp lại những gì cô vừa nói từng câu từng từ rõ ràng:
"Tôi nói, tôi đâu có chê anh bẩn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất