Chương 35: Nâng Một Chân Cô Lên Đụ Từ Phía Sau (H)
Trong đầu của Khương Đào vang lên một tiếng ong ong, cơ thể dường như mất đi ý thức tự chủ không thể đứng thẳng lên được.
Vậy mà anh ta lại bắn tinh dịch vào huyệt của người phụ nữ khác!
Trước khi đến đảo Hồ Tâm, anh ta có nói với vợ mình là nhất định phải bắt người đàn ông kia mang bao, không được bắn tinh dịch vào bên trong. Đây là điểm mấu chốt cuối cùng phải giữ lại.
Nhưng bây giờ, anh ta lại bắn tinh dịch vào trong cơ thể của Kiều Mộ Ngưng.
Đều do cô ta dâm đãng, liên tục dơ mông ra giống như chó cái kẹp chặt không buông dương vật của anh ta nên anh ta mới không khống chế được.
Khoái cảm tuyệt vời kèm theo chút sợ hãi, áy náy. Trái tim của anh ta đập thình thịch.
Khương Đào hít sâu một hơi, sắc mặt anh ta không tốt lắm. Anh ta đi ra khỏi phòng tắm, đến phòng khách mặc quần áo. Kiều Mộ Ngưng cũng rất hiểu chuyện, biết người đàn ông này đang tức giận nên cô ta cũng im lặng nhìn hắn mặc quần, thắt lưng. Sau đó cô ta mới vặn chai nước tinh khiết đưa cho anh ta uống.
Khương Đào không nhận, anh ta lấy thuốc tránh thai ở trong túi ra đưa cho Kiều Mộ Ngưng, lạnh lùng nói.
“Uống thuốc đi.”
Kiều Mộ Ngưng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, cô ta cười nói.
“Anh đúng là một người đàn ông tốt, chuẩn bị đầy đủ hết như vậy tại sao lúc nãy anh không bắn hết vào?”
Nhìn vẻ mặt căng chặt muốn phát tác của người đàn ông, trong lòng cô ta vui vẻ, sau đó cô ta chậm rãi nói.
“Không cần, tôi đã tiêm thuốc tránh thai. Anh yên tâm đi, cho dù có thai tôi cũng sẽ không ăn vạ anh, tôi là người đã có chồng.”
“Uống thuốc đi.” Hai mắt Khương Đào hung ác nham hiểm lạnh như băng, kiên nhẫn của anh ta sắp cạn kiệt. Anh ta muốn tự thấy người phụ nữ này uống xong viên thuốc mới yên tâm rời đi.
Kiều Mộ Ngưng cho rằng anh ta đã chuẩn bị thuốc này cho cô sau khi xảy ra sự việc. Nhưng không phải như vậy, đây là thuốc mà anh ta chuẩn bị cho vợ mình, mặc kệ cô và người đàn ông kia làm gì, anh ta đều sẽ bắt cô uống thuốc. Anh ta cần đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiển Thiển, trong lòng Khương Đào lại gọi tên vợ của anh ta một lần nữa. Rõ ràng hai người chỉ sống cách nhau mấy toà nhà, nhưng lại như cách nhau muôn ngàn núi sông. Cho dù anh ta nghĩ đến cô, muốn trở lại bên cô ngay bây giờ nhưng hiện tại anh ta cũng chỉ có thể ở tại nơi này ngu ngốc chờ đợi bình minh.
Trong lòng của anh ta.
Bối rối đến như vậy, ngày mai anh ta nên nói gì khi nhìn thấy Thiển Thiển đây?
Có phải nên nói dối cô, mình và Kiều Mộ Ngưng đã không làm chuyện đó?
Không được, người phụ nữ họ Kiều này không hề đáng tin. Nhỡ đâu cô ta lại thêm mắm dặm muối vào sự việc đã xảy ra với bọn họ thì đúng là không xong.
Trong túi của anh ta vẫn còn cái vòng cổ chuẩn bị trước khi đến đây, anh ta muốn dỗ dành cô. Ngày mai gặp mặt hành động tùy theo hoàn cảnh vậy.
***
Trời đã về khuya, bầu trời đêm ngoài cửa sổ tối đen như ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.
Lâm Thiển cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, dường như cô được trở về năm hoàn thành kỳ thi tuyển sinh trung học năm mười lăm tuổi. Khi ấy cô thích nhất đi công viên Dung Thành chèo thuyền, mới vừa nhận được mái chèo, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng bên bờ biển, bóng dáng thon gầy toát lên sự cô đơn không nói nên lời khiến cho lòng của cô nổi lên gợn sóng giống như hồ nước.
Cô sợ hãi người đàn ông đó trong lòng nghĩ quẩn, cô ở phía sau anh ta nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đi qua duỗi tay chạm vào cánh tay của người đó.
“Ai…”
Cô không ngờ bờ biển toàn rêu xanh, lòng bàn chân trượt xuống, “A” một tiếng sau đó ôm người kia té xuống nước…
Đột nhiên cô mở mắt ra, tim đập rất nhanh, trước mắt tối đen như mực. Hoá ra cô đang nằm trên giường, bộ ngực nóng bỏng phía sau dán vào lưng cô, dương vật to lớn cứng ngắc đặt lên mông của cô.
Ý thức dần khôi phục, cô biết người đàn ông phía sau là ai, chuyện hai người ân ái vừa rồi là vì cô muốn trả thù chồng mình nên mới phóng túng. Nhưng bây giờ cô lại không có cảm giác vui vẻ sau khi trả thù mà thay vào đó là sự xấu hổ.
“Không ngủ được sao?”
Giọng nói của Bùi Hành Trì trầm thấp, ôn nhu, đôi môi nóng rực hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, cảm giác tê dại làm Lâm Thiển không thể tập trung suy nghĩ được.
Hơi thở của người đàn ông vừa nặng nhọc vừa chậm rãi, dương vật nóng như lửa vẫn luôn gắng gượng cọ xát vào trên khe thịt thon dài, âm đế bị cọ đang run rẩy dữ dội.
Lâm Thiển xoay người về phía trước muốn thoát khỏi anh, nhưng người đàn ông đã nâng một chân cô lên, côn thịt thô to vẫn còn sót tinh dịch lại cắm vào lần nữa.
“Tại sao anh lại… Ưm…”
Bùi Hành Trì giữ lấy mặt của cô, miệng của anh lấp kín đôi môi mỏng mềm mại của cô gái, tiếng thở dốc vô cùng gấp gáp. Anh ôm lấy eo cô, dùng sức thọc vào rút ra, quy đầu đâm vào từng nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể của cô.
Thịt mềm bên trên hoa tâm bị thọc đến yếu mềm.
“Lâm Thiển tại sao cái mông của em lớn lên lại ngon như vậy? Đụ em từ phía sau như vậy rất thoải mái.” Hôn được một lúc anh mới thở hổn hển tách ra khỏi miệng của cô.
“Ưm…” Cơ thể Lâm Thiển bị đâm đến phát run, cô quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ sau đó nhẹ giọng nói, “Ngon hơn tất cả những người phụ nữ trước kia anh từng chơi qua sao?”
Động tác của Bùi Hành Trì ngừng lại, tựa nhẹ trán anh lên trên đầu cô, nghiêm túc nói: “Sau này tôi chỉ làm với em.”
Sau này?
Sau này anh và cô sẽ có cái gì?
Quan hệ của bọn họ sẽ nói được cái gì về sau này?
Trên mặt cô gái nở một nụ cười vô vị, “Bình thường khi chơi trò chơi anh cũng nghiêm túc như vậy sao?”
Bùi Hành Trì không nói chuyện nữa, hông của anh húc liên tục vào cặp mông trắng nõn của cô. Anh hơi khó chịu, rõ ràng là đã đi vào rất sâu nhưng anh vẫn thấy không đủ. Trong lòng có một khoảng trống, hai viên trứng vỗ bạch bạch vào cái mông. Anh hận không thể nhét hết vào trong, chiếm hữu cô trọn vẹn.
Vậy mà anh ta lại bắn tinh dịch vào huyệt của người phụ nữ khác!
Trước khi đến đảo Hồ Tâm, anh ta có nói với vợ mình là nhất định phải bắt người đàn ông kia mang bao, không được bắn tinh dịch vào bên trong. Đây là điểm mấu chốt cuối cùng phải giữ lại.
Nhưng bây giờ, anh ta lại bắn tinh dịch vào trong cơ thể của Kiều Mộ Ngưng.
Đều do cô ta dâm đãng, liên tục dơ mông ra giống như chó cái kẹp chặt không buông dương vật của anh ta nên anh ta mới không khống chế được.
Khoái cảm tuyệt vời kèm theo chút sợ hãi, áy náy. Trái tim của anh ta đập thình thịch.
Khương Đào hít sâu một hơi, sắc mặt anh ta không tốt lắm. Anh ta đi ra khỏi phòng tắm, đến phòng khách mặc quần áo. Kiều Mộ Ngưng cũng rất hiểu chuyện, biết người đàn ông này đang tức giận nên cô ta cũng im lặng nhìn hắn mặc quần, thắt lưng. Sau đó cô ta mới vặn chai nước tinh khiết đưa cho anh ta uống.
Khương Đào không nhận, anh ta lấy thuốc tránh thai ở trong túi ra đưa cho Kiều Mộ Ngưng, lạnh lùng nói.
“Uống thuốc đi.”
Kiều Mộ Ngưng kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, cô ta cười nói.
“Anh đúng là một người đàn ông tốt, chuẩn bị đầy đủ hết như vậy tại sao lúc nãy anh không bắn hết vào?”
Nhìn vẻ mặt căng chặt muốn phát tác của người đàn ông, trong lòng cô ta vui vẻ, sau đó cô ta chậm rãi nói.
“Không cần, tôi đã tiêm thuốc tránh thai. Anh yên tâm đi, cho dù có thai tôi cũng sẽ không ăn vạ anh, tôi là người đã có chồng.”
“Uống thuốc đi.” Hai mắt Khương Đào hung ác nham hiểm lạnh như băng, kiên nhẫn của anh ta sắp cạn kiệt. Anh ta muốn tự thấy người phụ nữ này uống xong viên thuốc mới yên tâm rời đi.
Kiều Mộ Ngưng cho rằng anh ta đã chuẩn bị thuốc này cho cô sau khi xảy ra sự việc. Nhưng không phải như vậy, đây là thuốc mà anh ta chuẩn bị cho vợ mình, mặc kệ cô và người đàn ông kia làm gì, anh ta đều sẽ bắt cô uống thuốc. Anh ta cần đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiển Thiển, trong lòng Khương Đào lại gọi tên vợ của anh ta một lần nữa. Rõ ràng hai người chỉ sống cách nhau mấy toà nhà, nhưng lại như cách nhau muôn ngàn núi sông. Cho dù anh ta nghĩ đến cô, muốn trở lại bên cô ngay bây giờ nhưng hiện tại anh ta cũng chỉ có thể ở tại nơi này ngu ngốc chờ đợi bình minh.
Trong lòng của anh ta.
Bối rối đến như vậy, ngày mai anh ta nên nói gì khi nhìn thấy Thiển Thiển đây?
Có phải nên nói dối cô, mình và Kiều Mộ Ngưng đã không làm chuyện đó?
Không được, người phụ nữ họ Kiều này không hề đáng tin. Nhỡ đâu cô ta lại thêm mắm dặm muối vào sự việc đã xảy ra với bọn họ thì đúng là không xong.
Trong túi của anh ta vẫn còn cái vòng cổ chuẩn bị trước khi đến đây, anh ta muốn dỗ dành cô. Ngày mai gặp mặt hành động tùy theo hoàn cảnh vậy.
***
Trời đã về khuya, bầu trời đêm ngoài cửa sổ tối đen như ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.
Lâm Thiển cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, dường như cô được trở về năm hoàn thành kỳ thi tuyển sinh trung học năm mười lăm tuổi. Khi ấy cô thích nhất đi công viên Dung Thành chèo thuyền, mới vừa nhận được mái chèo, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng bên bờ biển, bóng dáng thon gầy toát lên sự cô đơn không nói nên lời khiến cho lòng của cô nổi lên gợn sóng giống như hồ nước.
Cô sợ hãi người đàn ông đó trong lòng nghĩ quẩn, cô ở phía sau anh ta nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đi qua duỗi tay chạm vào cánh tay của người đó.
“Ai…”
Cô không ngờ bờ biển toàn rêu xanh, lòng bàn chân trượt xuống, “A” một tiếng sau đó ôm người kia té xuống nước…
Đột nhiên cô mở mắt ra, tim đập rất nhanh, trước mắt tối đen như mực. Hoá ra cô đang nằm trên giường, bộ ngực nóng bỏng phía sau dán vào lưng cô, dương vật to lớn cứng ngắc đặt lên mông của cô.
Ý thức dần khôi phục, cô biết người đàn ông phía sau là ai, chuyện hai người ân ái vừa rồi là vì cô muốn trả thù chồng mình nên mới phóng túng. Nhưng bây giờ cô lại không có cảm giác vui vẻ sau khi trả thù mà thay vào đó là sự xấu hổ.
“Không ngủ được sao?”
Giọng nói của Bùi Hành Trì trầm thấp, ôn nhu, đôi môi nóng rực hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, cảm giác tê dại làm Lâm Thiển không thể tập trung suy nghĩ được.
Hơi thở của người đàn ông vừa nặng nhọc vừa chậm rãi, dương vật nóng như lửa vẫn luôn gắng gượng cọ xát vào trên khe thịt thon dài, âm đế bị cọ đang run rẩy dữ dội.
Lâm Thiển xoay người về phía trước muốn thoát khỏi anh, nhưng người đàn ông đã nâng một chân cô lên, côn thịt thô to vẫn còn sót tinh dịch lại cắm vào lần nữa.
“Tại sao anh lại… Ưm…”
Bùi Hành Trì giữ lấy mặt của cô, miệng của anh lấp kín đôi môi mỏng mềm mại của cô gái, tiếng thở dốc vô cùng gấp gáp. Anh ôm lấy eo cô, dùng sức thọc vào rút ra, quy đầu đâm vào từng nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể của cô.
Thịt mềm bên trên hoa tâm bị thọc đến yếu mềm.
“Lâm Thiển tại sao cái mông của em lớn lên lại ngon như vậy? Đụ em từ phía sau như vậy rất thoải mái.” Hôn được một lúc anh mới thở hổn hển tách ra khỏi miệng của cô.
“Ưm…” Cơ thể Lâm Thiển bị đâm đến phát run, cô quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ sau đó nhẹ giọng nói, “Ngon hơn tất cả những người phụ nữ trước kia anh từng chơi qua sao?”
Động tác của Bùi Hành Trì ngừng lại, tựa nhẹ trán anh lên trên đầu cô, nghiêm túc nói: “Sau này tôi chỉ làm với em.”
Sau này?
Sau này anh và cô sẽ có cái gì?
Quan hệ của bọn họ sẽ nói được cái gì về sau này?
Trên mặt cô gái nở một nụ cười vô vị, “Bình thường khi chơi trò chơi anh cũng nghiêm túc như vậy sao?”
Bùi Hành Trì không nói chuyện nữa, hông của anh húc liên tục vào cặp mông trắng nõn của cô. Anh hơi khó chịu, rõ ràng là đã đi vào rất sâu nhưng anh vẫn thấy không đủ. Trong lòng có một khoảng trống, hai viên trứng vỗ bạch bạch vào cái mông. Anh hận không thể nhét hết vào trong, chiếm hữu cô trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất