Trò Chơi Ái Tình

Chương 44: Tình Cảm Mặn Nồng Trong Thang Máy (Phần 2) (H Nhẹ)

Trước Sau
Bước vào cửa hàng, Lâm Thiển có cảm giác trước mắt cô là một thế giới mới, có trứng rung hình que kem, các loại máy rung cao cấp, thậm chí có cả bộ đồ lót làm bằng kẹo…

Cô đã từng là một người có cá tính mạnh mẽ, hồi cấp ba, khi được tỏ tình bằng một bức thư tình, vả lại khi bị các bạn học khác trêu chọc, cô cảm thấy chỉ muốn cách xa người con trai thích mình.

Hồi đại học, trong phòng ngủ ở kí túc xá đôi khi cũng xuất hiện những buổi trò chuyện tâm sự “nói xấu”, cô cũng chỉ hùa vào nói cười để cho thấy bản thân cũng khá hòa đồng, cô chỉ nhớ một câu nói kinh điển của người bạn đối diện giường Hà Tiểu Na - rốt cuộc tiêu chí để khẳng định độ đẹp trai của phái nam ấy chính là có muốn ngủ với anh ta hay không. Cô nghĩ về điều đó một lúc, nhưng cô chưa bao giờ gặp người đàn ông khiến cô muốn ngủ.

Dường như trong chuyện chăn gối, chồng cô rất chậm chạp và muốn trì hoãn, sau khi kết hôn đời sống vợ chồng không có khoái cảm, càng giống như một loại nghĩa vụ và loại an ủi tâm lí cần làm.

Nhưng người đàn ông tên Bùi Hành Trì đã cho cô biết thế nào là khoái cảm tột cùng và tận hưởng cảm giác sung sướng khi được làm phụ nữ.

Chỉ là một khi cánh cửa ham muốn dục vọng đã mở ra, thì rất khó để đóng lại.

Với khuôn mặt ửng hồng, Lâm Thiển đã mua một quả trứng rung điều khiển từ xa không dây được nhân viên tiếp thị nhiệt tình. Mà bởi bao bì nhỏ, để trong túi nên không dễ thấy, máy rung hay gì đó vẫn là để sau rồi nói đi.

Ngày mai cô sẽ không đi làm và không có huấn luyện, nghĩ đến cao trào trong giấc mơ đêm qua, cô thực sự muốn về nhà sớm và thử món đồ chơi nhỏ này.

Dọc theo đường đi, cô cầm túi xách với cảm giác “có tật giật mình”, sợ người khác nhìn thấy gì đó nên cô đi tới sảnh nhỏ, cúi đầu bước nhanh đến thang máy, cửa thang máy đang đóng lại, bên ngoài lại có tiếng bước chân của cô đi tới, cửa thang lại một lần nữa mở ra.

“Cảm ơn.” Cô nở một nụ cười cảm ơn, khi nhìn thấy người đàn ông tốt bụng mở cửa cho cô, nụ cười trên mặt Lâm Thiển đông cứng, hô hấp cũng ngừng lại.

Bùi Hành Trì, tại sao lại là anh ta?

“Không đi vào à.” Người đàn ông nắm lấy tay kéo cô vào, lòng bàn tay vừa ấm vừa khô, nhưng lại khiến Lâm Thiển rất khó chịu. Theo bản năng cô liền bảo vệ túi, lảo đảo bước vào thang máy.



"Tới tầng nào?"

Bộ âu phục được cầm ngay ngắn ở khuỷu tay Bùi Hành Trì, tay áo anh xắn lên trông thật phong độ, thấy cô không nói, anh ấn tầng của anh rồi duyên dáng dựa vào bên tường

Tất nhiên Lâm Thiển sẽ không nói chuyện với anh, và cô sẽ không cho anh biết cô sống ở tầng nào.

Ngay lúc bấm nút thì có tiếng dòng điện "ken két", đèn trần thang máy đột ngột tắt, cả thang máy bỗng chốc tối đen như mực không nhìn thấy gì.

"A ..."

Lá gan cô cũng không tính là lớn, vả lại có một người đàn ông nguy hiểm đang đứng bên cạnh cô. Lâm Thiển vội vàng với lấy điện thoại trong túi xách, chuẩn bị bật đèn pin. "Cạch", một cái gì đó lăn xuống.

Tim cô như rơi xuống theo tiếng động, vậy mà lại là món đồ chơi nhỏ vừa mua…

Lâm Thiển không dám mở điện thoại ra nữa, đành cúi xuống sờ soạng trên mặt đất.

“Em tìm cái gì?” Người đàn ông mở điện thoại, màn hình sáng rực rỡ.

“Đừng, tắt điện thoại đi.”

Có lẽ bị giọng nói của cô làm cho kinh ngạc, nhưng Bùi Trì Hành lại cảm thấy rất tò mò, anh ghé sát vào cô, hơi thở nam tính đậm đặc phả vào mặt Lin Qian: “Mất cái gì à? Tôi tìm giúp em.”



"Không phải việc của anh."

Cô không thể để Bùi Trì Hành nhìn thấy thứ đó.

“Em đang tìm cái này?” Người đàn ông chậm rãi hỏi.

“Trả lại cho tôi.” Lam Thiển vừa xấu hổ vừa lo lắng bước nhanh đi tới, nhưng lại bị người đàn ông kéo chặt vào trong lòng, một tay ôm chặt eo cô.

“Lâm Thiển, nói cho tôi em đang tìm gì?”

Nhận ra mình đã bị lừa, cô tiến đến nắm lấy bàn tay anh đặt trên eo cô, nhưng lại bị anh ép vào thành thang máy, tiến vào khoang miệng nhỏ mà trao cho cô cái hôn sâu đầy kích thích. Tay kia nhanh chóng tìm đến hoa huyệt nhỏ giữa hai chân, thành thạo mà mân mê hai cánh hoa rung rinh của cô.

"Ưm ……"

Bóng tối càng làm tăng độ nhạy cảm của các giác quan của con người, cơ thể rùng mình và một khoái cảm đang trào dâng. Lâm Thiển cắn môi cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ đang sẵn ở đầu lưỡi, lắc lắc cặp mông nhỏ cố tránh né nhưng lại khiến ngón tay anh khuấy đảo được nhiều ngóc ngách hơn. Cả người cô xuất hiện từng đợt nóng bức.

“Lâm Thiển, sau khi em rời đi ngày hôm đó, tôi cũng mất một thứ…” Bùi Hành Trì ngậm lấy chiếc lưỡi trơn nhẵn thơm tho của cô, ngón tay giữa mảnh mai đâm vào trong hoa huyệt chặt khít, dâm thủy cũng theo chuyển động mà chảy ra ngoài.

“Thả tôi ra, tôi không lấy gì của anh…”

“Em có lấy.” Ngón tay ướt đầy dịch của anh mân mê nơi cửa huyệt theo vòng tròn, giữ tay cô để trên ngực mình.

"Sờ chỗ trống này đi, em đã đánh cắp trái tim tôi, khi nào em trả lại tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau