Chương 47: Anh Còn Muốn Tiếp Tục Chơi Trò Hoán Đổi Vợ Này Không? (Chuyện Xưa Phần 2)
Biết thỏ nhỏ chưa ngủ, người đàn ông ôm cô vào lòng một cách âu yếm.
Lâm Thiển đẩy anh ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống, khuôn mặt cô ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.
Bùi Hành Trì đứng dậy và đi tới, anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhận thấy cơ thể người phụ nữ đông cứng lại, anh nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi nhớ chồng tôi.”
Người đàn ông chạm mắt Lâm Thiển, Nắm tay cô, anh nói, "Lâm Thiển, bỏ anh ta và đến với anh đi."
"Bùi Hành Trì, bây giờ anh không ở giữa đảo, anh vẫn muốn tiếp tục chơi trò chơi tráo đổi vợ này?
“Nghiêm túc đấy, Lâm Thiển, cuộc hôn nhân của tôi ... "
“Anh không cần phải nói với tôi.” Lâm Thiển lạnh nhạt ngắt lời anh, "Tôi không muốn biết, anh đã từng xem một đoạn video trên mạng chưa? Ba bà lão rất hài hước ngồi trong chiếc xe thể thao cao cấp và nghiêm nghị nói: “Phụ nữ muốn sống có cốt khí, từ yêu cho đến khi kết hôn, hoặc đừng nghiêm túc trong tình yêu, hoặc là kiêu hãnh mà độc thân,cần gì phải lấy thanh xuân của mình đi đào tạo chồng người khác lại còn nghiêm túc như thế! ” Bùi Hành Trì, dù sao chúng ta cũng chỉ là hai người đàn ông và phụ nữ có đạo đức tồi đã chơi một trò thậm tệ, không cần phải can dự vào cuộc sống của nhau.”
Người đàn ông cau mày, "Em đâu ghét tôi, tôi có thể cảm nhận được rằng em thích tôi. "
“Vậy thì sao?" Cô âm thầm cười, "Phụ nữ thích rất nhiều thứ, tôi thích quần áo đẹp và trang sức quý giá, nhưng lại thích vật chất, nhưng thích vật chất và người đối diện là hai thứ khác nhau. Tôi yêu Khương Đào và anh ấy cũng yêu tôi. Tôi không phủ nhận nguyên nhân chính để đến với anh là vì tôi không thể đối mặt với anh ấy bây giờ, tôi ghét tại sao anh ấy đưa tôi đến giữa đảo để chơi một trò lố bịch như vậy, làm xáo trộn cuộc sống hôn nhân êm đềm, trong lòng tôi đã nhiều lần gọi anh ta là đồ khốn, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu hồi đó anh ta có phải là người mà tôi yêu? Tiếp tục với anh ta trong cuộc sống của tôi? Nhưng khi tôi nhìn thấy anh hôm nay, tôi không thể kiềm chế để được làm tình với anh một lần nữa, và tôi chợt hiểu rằng, xem ra, bình thường, khi đi phán xét người khác, họ đều là những người bảo vệ đạo đức nhưng đến trường hợp của bản thân, họ chỉ là những kẻ thuận theo dục vọng.”
Bùi Hành Trì nhìn cô chằm chằm, “Lâm Thiển, là lỗi của tôi, đừng tự đổ lỗi cho bản thân, nhưng tôi vẫn muốn nói, rời khỏi Khương Đào đi, anh ta không phải người thích hợp với em, và anh ấy cũng không phải là một người chồng tốt.”
“Anh có quyền gì mà gièm pha anh ấy?" trong lòng Lâm Thiển ngập tràn ác ý. “Anh nói anh ‘ấy không tốt? Vậy thì nói cho tôi biết tiêu chuẩn của một người chồng tốt là như thế nào? Bùi Hành Trì, chúng ta đều đã lập gia đình, không cần biết mối quan hệ giữa tôi và Khương Đào có như thế nào, tôi vẫn là vợ của anh ấy, vấn đề với anh ấy là giữa vợ chồng chúng tôi.”
Lời nói của Lâm Thiển khiến tim của người đàn ông như bị đâm một nhát, Bùi Hành Trị lạnh lùng nói: "Anh ta có gì tốt thế? Đưa vợ đi chơi loại trò chơi như vậy, em còn bênh vực?
“Khương Đào chỉ chơi một lần, nhưng anh chơi nhiều lần. Nếu nói anh ấy tệ bạc, vậy anh thì như thế nào?”
"Cô so sánh tôi với anh ta? Anh ta không thể so sánh với tôi, nếu vợ tôi là cô, tôi tuyệt đối không thể làm những chuyện đó."
Lâm Thiển chế nhạo và châm chọc nói, "Khi nói những lời này, anh có nghĩ đến vợ của chính mình không? Hay là vợ của người khác quá tốt liền khiến tán tỉnh, lấy lòng? Đàn ông các anh là loại “cả thèm chóng chán”!"
“Lâm Thiển”, Bùi Hành Trì cố gắng hạ tông giọng xuống, dịu dàng nói: "Chuyện giữa tôi và Kiều Mộ Ngưng có chút phức tạp, chúng tôi không phải là một cặp vợ chồng trên thực tế. Tôi đã đưa ra thỏa thuận ly hôn. Sau khi giải quyết xong một số việc, chúng tôi sẽ không còn mối quan hệ trên danh nghĩa vợ chồng hợp pháp, còn lúc này em hỏi tôi tiêu chuẩn của một người chồng tốt ư, đó là dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ đặt em vào vị trí quan trọng nhất, luôn quan tâm đến cảm xúc của em trước, tôi biết em tới Giang thành không phải vì tôi nhưng tôi là vì em, hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ khiến em chịu tổn thương.
Lâm Thiển cảm thấy ngạc nhiên, có vẻ không đúng lắm. Bùi Hành Trì như vậy mà lại kết hôn giả với Kiều Mộ Ngưng rồi đồng ý tham gia trò chơi hoán đổi vợ này, "Đừng có đánh giá bản thân mình quá cao. Lúc quan hệ với tôi, anh thậm chí còn không đeo bao cao su. Anh thực sự yêu tôi sao?"
"Tôi nghĩ em đã mang thai", người đàn ông thẳng thừng: "Hôm nay tôi thấy em có vẻ rất thích ăn mận và gừng, thật lòng tôi cũng mong mình sẽ có một đứa con chung. Sau này, nó sẽ bò, biết chạy, biết gọi mẹ và cha ".
"Anh là đồ biến thái..." Lâm Thiển nhỏ giọng mắng.
“Đúng vậy, tôi biến thái, Lâm Thiển.” Bùi Hành Trì nắm lấy vai người phụ nữ, đầy dịu dàng nói: “Thực ra, tôi đã gặp em từ lâu rồi. Tám năm trước, ở công viên ở thành phố Dung, tôi đứng trên bờ và suy nghĩ lung tung thì một cô bé hớt hải cầm tay tôi kéo xuống hồ, sau khi tôi kéo cả hai lên bờ thì cô ấy không dám nhìn tôi, cứ khóc lóc nói rằng cô ấy chỉ có lòng tốt không muốn tôi tự sát... rồi đem toàn bộ tiền trên người bồi thường cho tôi và bỏ chạy, ra quán mì lại không có tiền trả… ”
Lâm Thiển lần này thực sự là sững sờ!
Lâm Thiển đẩy anh ra, đứng dậy chỉnh lại quần áo, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống, khuôn mặt cô ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.
Bùi Hành Trì đứng dậy và đi tới, anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, nhận thấy cơ thể người phụ nữ đông cứng lại, anh nhẹ giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi nhớ chồng tôi.”
Người đàn ông chạm mắt Lâm Thiển, Nắm tay cô, anh nói, "Lâm Thiển, bỏ anh ta và đến với anh đi."
"Bùi Hành Trì, bây giờ anh không ở giữa đảo, anh vẫn muốn tiếp tục chơi trò chơi tráo đổi vợ này?
“Nghiêm túc đấy, Lâm Thiển, cuộc hôn nhân của tôi ... "
“Anh không cần phải nói với tôi.” Lâm Thiển lạnh nhạt ngắt lời anh, "Tôi không muốn biết, anh đã từng xem một đoạn video trên mạng chưa? Ba bà lão rất hài hước ngồi trong chiếc xe thể thao cao cấp và nghiêm nghị nói: “Phụ nữ muốn sống có cốt khí, từ yêu cho đến khi kết hôn, hoặc đừng nghiêm túc trong tình yêu, hoặc là kiêu hãnh mà độc thân,cần gì phải lấy thanh xuân của mình đi đào tạo chồng người khác lại còn nghiêm túc như thế! ” Bùi Hành Trì, dù sao chúng ta cũng chỉ là hai người đàn ông và phụ nữ có đạo đức tồi đã chơi một trò thậm tệ, không cần phải can dự vào cuộc sống của nhau.”
Người đàn ông cau mày, "Em đâu ghét tôi, tôi có thể cảm nhận được rằng em thích tôi. "
“Vậy thì sao?" Cô âm thầm cười, "Phụ nữ thích rất nhiều thứ, tôi thích quần áo đẹp và trang sức quý giá, nhưng lại thích vật chất, nhưng thích vật chất và người đối diện là hai thứ khác nhau. Tôi yêu Khương Đào và anh ấy cũng yêu tôi. Tôi không phủ nhận nguyên nhân chính để đến với anh là vì tôi không thể đối mặt với anh ấy bây giờ, tôi ghét tại sao anh ấy đưa tôi đến giữa đảo để chơi một trò lố bịch như vậy, làm xáo trộn cuộc sống hôn nhân êm đềm, trong lòng tôi đã nhiều lần gọi anh ta là đồ khốn, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu hồi đó anh ta có phải là người mà tôi yêu? Tiếp tục với anh ta trong cuộc sống của tôi? Nhưng khi tôi nhìn thấy anh hôm nay, tôi không thể kiềm chế để được làm tình với anh một lần nữa, và tôi chợt hiểu rằng, xem ra, bình thường, khi đi phán xét người khác, họ đều là những người bảo vệ đạo đức nhưng đến trường hợp của bản thân, họ chỉ là những kẻ thuận theo dục vọng.”
Bùi Hành Trì nhìn cô chằm chằm, “Lâm Thiển, là lỗi của tôi, đừng tự đổ lỗi cho bản thân, nhưng tôi vẫn muốn nói, rời khỏi Khương Đào đi, anh ta không phải người thích hợp với em, và anh ấy cũng không phải là một người chồng tốt.”
“Anh có quyền gì mà gièm pha anh ấy?" trong lòng Lâm Thiển ngập tràn ác ý. “Anh nói anh ‘ấy không tốt? Vậy thì nói cho tôi biết tiêu chuẩn của một người chồng tốt là như thế nào? Bùi Hành Trì, chúng ta đều đã lập gia đình, không cần biết mối quan hệ giữa tôi và Khương Đào có như thế nào, tôi vẫn là vợ của anh ấy, vấn đề với anh ấy là giữa vợ chồng chúng tôi.”
Lời nói của Lâm Thiển khiến tim của người đàn ông như bị đâm một nhát, Bùi Hành Trị lạnh lùng nói: "Anh ta có gì tốt thế? Đưa vợ đi chơi loại trò chơi như vậy, em còn bênh vực?
“Khương Đào chỉ chơi một lần, nhưng anh chơi nhiều lần. Nếu nói anh ấy tệ bạc, vậy anh thì như thế nào?”
"Cô so sánh tôi với anh ta? Anh ta không thể so sánh với tôi, nếu vợ tôi là cô, tôi tuyệt đối không thể làm những chuyện đó."
Lâm Thiển chế nhạo và châm chọc nói, "Khi nói những lời này, anh có nghĩ đến vợ của chính mình không? Hay là vợ của người khác quá tốt liền khiến tán tỉnh, lấy lòng? Đàn ông các anh là loại “cả thèm chóng chán”!"
“Lâm Thiển”, Bùi Hành Trì cố gắng hạ tông giọng xuống, dịu dàng nói: "Chuyện giữa tôi và Kiều Mộ Ngưng có chút phức tạp, chúng tôi không phải là một cặp vợ chồng trên thực tế. Tôi đã đưa ra thỏa thuận ly hôn. Sau khi giải quyết xong một số việc, chúng tôi sẽ không còn mối quan hệ trên danh nghĩa vợ chồng hợp pháp, còn lúc này em hỏi tôi tiêu chuẩn của một người chồng tốt ư, đó là dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ đặt em vào vị trí quan trọng nhất, luôn quan tâm đến cảm xúc của em trước, tôi biết em tới Giang thành không phải vì tôi nhưng tôi là vì em, hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ khiến em chịu tổn thương.
Lâm Thiển cảm thấy ngạc nhiên, có vẻ không đúng lắm. Bùi Hành Trì như vậy mà lại kết hôn giả với Kiều Mộ Ngưng rồi đồng ý tham gia trò chơi hoán đổi vợ này, "Đừng có đánh giá bản thân mình quá cao. Lúc quan hệ với tôi, anh thậm chí còn không đeo bao cao su. Anh thực sự yêu tôi sao?"
"Tôi nghĩ em đã mang thai", người đàn ông thẳng thừng: "Hôm nay tôi thấy em có vẻ rất thích ăn mận và gừng, thật lòng tôi cũng mong mình sẽ có một đứa con chung. Sau này, nó sẽ bò, biết chạy, biết gọi mẹ và cha ".
"Anh là đồ biến thái..." Lâm Thiển nhỏ giọng mắng.
“Đúng vậy, tôi biến thái, Lâm Thiển.” Bùi Hành Trì nắm lấy vai người phụ nữ, đầy dịu dàng nói: “Thực ra, tôi đã gặp em từ lâu rồi. Tám năm trước, ở công viên ở thành phố Dung, tôi đứng trên bờ và suy nghĩ lung tung thì một cô bé hớt hải cầm tay tôi kéo xuống hồ, sau khi tôi kéo cả hai lên bờ thì cô ấy không dám nhìn tôi, cứ khóc lóc nói rằng cô ấy chỉ có lòng tốt không muốn tôi tự sát... rồi đem toàn bộ tiền trên người bồi thường cho tôi và bỏ chạy, ra quán mì lại không có tiền trả… ”
Lâm Thiển lần này thực sự là sững sờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất