Trò Chơi Ái Tình

Chương 49: Người Đàn Ông Nguy Hiểm

Trước Sau
“Lâm Thiển…” Bùi Hành Trì lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã rung động rồi, chiếc kẹp tóc em làm rơi hồi ấy đến bây giờ tôi vẫn còn rất trân trọng, vả lại ở độ tuổi ấy tôi cũng không thể bày tỏ lòng mình, càng không biết tìm em ở đâu mà thổ lộ. Tôi hối hận vô cùng, em có biết rằng tôi chỉ muốn gói ghém em lại rồi mang đi ngay lúc rơi xuống nước năm ấy không? Khi gặp lại em một lần nữa, tôi cảm giác mọi tế bào trên cơ thể đều không ngừng run rẩy... Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi nghĩ bản thân cũng đã có chút dũng khi nhưng cái đêm mà em bỏ đi, tôi hoàn toàn không có chút tự tin nào."

Lâm Thiển có chút nghi ngờ, “Anh vừa mới gặp tôi đã một mực phải lòng tôi?"

Cô không phải đại mĩ nhân, trước khi yêu Khương Đào, cô luôn chuyên tâm chăm chỉ học hành, số người theo đuổi cũng không nhiều, vả lại năm mười lăm tuổi cô cũng chưa biết ăn mặc như bây giờ.

Người đàn ông dường như biết cô đang nghĩ gì, gật đầu khẳng định: "Lâm Thiển, em sẽ không biết nụ cười của em rất quyến rũ, giống như ánh nắng ban mai, khi nhìn vào sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi nói với em chuyện quá khứ chỉ để giúp em thoải mái hơn thôi. Em biết đấy, tôi nghiêm túc, hãy đến với tôi. "

Đôi mắt Lâm Thiển có chút chua xót, nếu cô là một cô gái chưa từng yêu hoặc chưa từng kết hôn, chắc chắn cô sẽ cảm động khi được tỏ tình bởi một người đàn ông đẹp trai như vậy nhưng cô đã có gia đình.

"Bùi Hành Trì, gu phụ nữ của anh là gì vậy? Tìm không được người phụ nữ nào mà lại nhất quyết dây dưa với người đã có gia đình như tôi? Anh nói tôi quyến rũ, nhưng tôi không tin chút nào. Anh có biết tại sao Khương Đào lại đưa tôi tham gia trò chơi đổi vợ đó không? Anh ta không nghĩ tôi hấp dẫn.”

“Anh ta căn bản không hiểu rõ em!”

“Vậy anh hiểu rõ tôi chắc?”

“Lâm Thiển" trong lòng người đàn ông cảm thấy đau nhói, ôm chặt lấy cô và hôn lên những giọt nước mắt từ khóe mắt cô, "Em không biết em có sức hấp dẫn với tôi như thế nào sao? Mỗi lần ở cạnh Khương Đào em đều không được vui vẻ, mỗi lần tôi gặp em đều thấy em đang chịu uất ức, tự hỏi tại sao bản thân không đến sớm hơn để bảo vệ em. Nếu sau này ở bên tôi thì em không phải lo lắng điều gì cả, cứ việc vô tư trở thành một đứa trẻ như lần đó ta gặp nhau, ban đầu em còn khóc lóc nhưng khi tôi quay lại, em lại đang vui vẻ ăn mì, tôi thích nhìn em cười mà không chút lo lắng. Nụ cười đó khiến tôi muốn đem cả thế giới tới trước mặt em. Tôi chợt hiểu tại sau những bậc nam nhi thời cổ đại nguyên làm tất cả chỉ đổi lấy được nụ cười của người phụ nữ, Lâm Thiển, tôi muốn em hạnh phúc..."



Lâm Thiển ngây người nhìn anh, có lẽ cô muốn nhìn xem trong đôi mắt anh có bao nhiêu phần thật giả, nhưng dù có nhìn chằm chằm, đôi mắt nhỏ ấy vẫn bình tĩnh như thường, sau đó đầu óc cô liền tỉnh táo trở lại.

Chẳng có người phụ nữ nào không khao khát một tình yêu chân thành, muốn được cách xa sự sợ hãi, muốn được cách xa những đau khổ, ở trong vòng tay người đàn ông cẩn thận mà che chở, điều ấy quả thật như ngọn đèn xua tan đi mây mù trong lòng.

Và Bùi Hành Trì này chỉ muốn đối xử tốt với chính mình.

Anh có tình, cô có ý.

Nếu họ không lấy nhau thì đây quả là chuyện tốt đẹp, nhưng cả anh và cô đều kết hôn thì chỉ có thể là trái táo cấm.

Một nhà văn nữ từng nói: Ngoại tình là khi hai người bệnh tưởng gặp được thuốc tốt nhưng thực chất đó chỉ là thuốc mê, khi tác dụng của thuốc đã hết, ta sẽ còn đau đớn hơn trước mà nói không chừng, ta sẽ yêu phải cây thuốc phiện.

Anh đẹp trai làm sao, trước đây chỉ cần tấm lưng đằng sau cũng bị anh thu hút sâu sắc, vả lại giờ cô đã nếm trải hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ, nhưng anh cũng thật nguy hiểm, ở bên anh cô không thể kiềm chế được bản thân, ngay cả tâm khảm cũng không thể cưỡng lại mà đem trao hết cho anh

“Bùi Hành Trì.” Lâm Thiển nhẹ nhàng đẩy anh ra,

“Tôi không muốn ở bên anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau