Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 4: Nạn Đói

Trước Sau
Vân Sở Lại đứng ở cửa, nhìn lên tấm biển “Nhân Đức Gia,” lại không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nhân Đức Gia ư?

Vân Sở Lại nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười phức tạp.

Hiện tại, Vân gia hung ác tàn bạo, áp bức dân thường, nhưng khi Vân Tú Hòa trở về, sẽ dần dần lột xác nhà này thành ‘Nhân Đức Gia’ đúng nghĩa. Còn cô, giờ đây phải về Vân Sơn gia, sẽ vì sự trở về của Vân Tử Thanh mà trở nên âm trầm hẹp hòi, phá tan thành mảnh nhỏ.

Đây là vai trò của cô, nữ phụ quan trọng trong truyện, đối lập với nữ chính Vân Tú Hòa.

Vân Sở Lại thở dài, nghĩ đến đại nạn đói sắp tới, không khỏi mím môi, xoay người đi về phía thôn trang.

Nam chính, nữ chính gì đó, đều phải xếp sau tai họa tự nhiên sắp đến. Trước tiên, cô phải giải quyết vấn đề “đứng lên, sống sót,” rồi mới nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ, phải tính tới việc ăn no trước đã.

Dựa theo tình tiết, hiện tại là mùa đông năm 1941, toàn bộ tỉnh Quảng Lương đang chịu đại hạn kéo dài, tình trạng này đã diễn ra suốt mấy tháng, khiến hoa màu khô héo, đồng ruộng nứt nẻ, tình hình rất nghiêm trọng.

Vân Sở lại đi dọc theo bờ ruộng, nhìn những vết nứt to trên đồng ruộng mà lòng nặng trĩu.



Trong sách, nạn hạn hán khiến mùa màng thất bát, người dân Vân gia trang chỉ còn cách sống nhờ vào lương thực dự trữ, nhưng lương thực dự trữ được bao nhiêu chứ?

Người đương quyền thì tranh đấu không ngừng, quân đội Nhật Bản rình rập, các nơi chiến tranh kéo dài không dứt. Để phục vụ cho chiến tranh, các chính sách thu thuế, nạp lương liên tục ra đời, bòn rút hết tài nguyên của người dân.

Có người đứng lên kháng nghị, nhưng đều bị trấn áp bằng súng đạn.

Khi cỏ đã bị đào sạch, vỏ cây bị lột hết, dân chúng chỉ còn cách nghiền củi gỗ thành bột để ăn cầm hơi.

Nhưng miệng ăn núi lở, dân chúng đói khổ đến vàng vọt, chỉ còn cách bỏ nhà cửa đi chạy nạn.

Trước khi Vân Sở Lại xuyên qua, trong một năm thì có đến hơn nửa thời gian cô ở tiền tuyến, nên đã thấy nhiều cảnh chiến tranh tàn khốc, nhưng cũng chưa từng bị đói bụng. Giờ đây cô vừa mở mắt ra đã gặp nạn đói, nói không sợ hãi là không đúng.

Cô mím môi, kéo làn váy bò lên sườn núi, ngón tay run rẩy tiết lộ nỗi lo lắng bên trong.

Bốn phía của Vân gia trang được núi bao quanh, vào đông gió lạnh cắt da, thời tiết rất âm u.

Vân Sở Lại nhìn tình hình thôn trang, mày nhíu chặt. Nhà cửa trong thôn đều được dựng bằng cỏ tranh và bùn đất, nhưng cũng rất thưa thớt, phần lớn người dân cư trú trong các hầm đá trên vách núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau