Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 26: Cá Nằm Trên Thớt
Nếu cô chỉ là một người bình thường thì không thể biết đến loại đồ vật này.
Vân Sở Lại hít sâu một hơi: “Nhà tôi cũng được xem là địa chủ, tôi từng được đưa đến trưởng học ở tỉnh thành và từng nghe bạn bè của mình nhắc đến loại thuốc này, tôi nghe nói đây là thuốc tiêu viêm tốt nhất hiện tại, dùng để trị bệnh cho người chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Giữa hai đầu lông mày người đàn ông lộ vẻ hứng thú đánh giá cô, mà màu sắc trong đôi con ngươi anh giống như càng lạnh giá hơn.
Vân Sở Lại thầm mắng mình xui xẻo. Cô phải biết vào thời đại này, người có thể lãnh đạo quân lính thì không ai là người lương thiện cả.
Chỉ là người này có một gương mặt như thế thì chắc chắn sẽ không phải một nhân vật không có tên trong tiểu thuyết được, không biết anh có phải nam phụ không.
Lúc này, nhóm người đuổi bắt lưu dân đã quay về, tiếng bước chân dồn dập đến, người lính dẫn đầu đã chạy đến trước mặt người đàn ông, đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn nhà binh: “Thiếu soái, tất cả đã bị giải quyết.”
Đồng tử Vân Sở Lại co lại. Thiếu soái sao? Lẽ nào đây thật sự là nam phụ?
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên từng chi tiết về những người được xưng là thiếu soái trong tiểu thuyết, sau khi loại bỏ từng cái tên thì có một người phù hợp nhất đã hiện lên trong đầu cô. Đó là Trịnh Tự Bạch, thiếu soái Trịnh Gia Quân, trong tay cầm quyền cao, tính cách kỳ lạ và điên cuồng.
Nói thật thì ngay từ khi bắt đầu đọc tiểu thuyết đó, cô luôn cảm thấy Trịnh Tự Bạch càng giống nam chính hơn là Lãnh Phong, thế nhưng đáng tiếc anh chỉ là nam phụ, chỉ là cô không nhớ rõ trong tiểu thuyết, tác giả có viết đến chi tiết Trịnh Tự Bạch có đôi mắt hồ ly, đồng tử màu hổ phách không.
Tác giả viết tính tình người này kỳ quái, điên cuồng nhưng theo cô thấy thì ngược lại, tính tình người này vô cùng bất định, hỉ nộ vô thường.
Anh thật sự là nam phụ Trịnh Tự Bạch sao? Hiển nhiên không giống.
Người đàn ông thu hồi súng trên tay, anh dùng nắm tay che miệng mình, lại ho khan vài tiếng.
Quân lính đứng sau lưng anh lo lắng: “Thiếu soái?”
Người đàn ông đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vân Sở Lại, trong mắt như có một tầng bóng tối: “Đi.”
“A?” Sắc mặt Vân Sở Lại hơi khựng lại. Anh có ý gì? Muốn đưa cô theo sao?
Cô không có bàn tay vàng gì đó, ưu thế duy nhất của cô chính là biết trước nội dung cốt truyện ‘dự đoán những điều chưa biết’, nhưng nếu cô đi theo chân người đàn ông chưa rõ có phải là nam phụ hay không, thoát khỏi nội dung cốt truyện, vậy làm sao cô có thể sử dụng khả năng tiên tri?
Anh nói xong cũng không giải thích gì thêm, chỉ quay người đi về một hướng.
“Tiểu thư, mời cô!” Sắc mặt người lính lạnh lẽo, không cho Vân Sở Lại cơ hội từ chối.
Vân Sở Lại biết tình trạng hiện tại của mình chính là cá nằm trên thớt, cô không có quyền chống đối. Vân Sở Lại đứng bật dậy, cô hít một hơi thật sâu, cũng mặc kệ cảm giác đau ở chân mà nhắm mắt đuổi theo người đàn ông kia.
Vân Sở Lại hít sâu một hơi: “Nhà tôi cũng được xem là địa chủ, tôi từng được đưa đến trưởng học ở tỉnh thành và từng nghe bạn bè của mình nhắc đến loại thuốc này, tôi nghe nói đây là thuốc tiêu viêm tốt nhất hiện tại, dùng để trị bệnh cho người chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Giữa hai đầu lông mày người đàn ông lộ vẻ hứng thú đánh giá cô, mà màu sắc trong đôi con ngươi anh giống như càng lạnh giá hơn.
Vân Sở Lại thầm mắng mình xui xẻo. Cô phải biết vào thời đại này, người có thể lãnh đạo quân lính thì không ai là người lương thiện cả.
Chỉ là người này có một gương mặt như thế thì chắc chắn sẽ không phải một nhân vật không có tên trong tiểu thuyết được, không biết anh có phải nam phụ không.
Lúc này, nhóm người đuổi bắt lưu dân đã quay về, tiếng bước chân dồn dập đến, người lính dẫn đầu đã chạy đến trước mặt người đàn ông, đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn nhà binh: “Thiếu soái, tất cả đã bị giải quyết.”
Đồng tử Vân Sở Lại co lại. Thiếu soái sao? Lẽ nào đây thật sự là nam phụ?
Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên từng chi tiết về những người được xưng là thiếu soái trong tiểu thuyết, sau khi loại bỏ từng cái tên thì có một người phù hợp nhất đã hiện lên trong đầu cô. Đó là Trịnh Tự Bạch, thiếu soái Trịnh Gia Quân, trong tay cầm quyền cao, tính cách kỳ lạ và điên cuồng.
Nói thật thì ngay từ khi bắt đầu đọc tiểu thuyết đó, cô luôn cảm thấy Trịnh Tự Bạch càng giống nam chính hơn là Lãnh Phong, thế nhưng đáng tiếc anh chỉ là nam phụ, chỉ là cô không nhớ rõ trong tiểu thuyết, tác giả có viết đến chi tiết Trịnh Tự Bạch có đôi mắt hồ ly, đồng tử màu hổ phách không.
Tác giả viết tính tình người này kỳ quái, điên cuồng nhưng theo cô thấy thì ngược lại, tính tình người này vô cùng bất định, hỉ nộ vô thường.
Anh thật sự là nam phụ Trịnh Tự Bạch sao? Hiển nhiên không giống.
Người đàn ông thu hồi súng trên tay, anh dùng nắm tay che miệng mình, lại ho khan vài tiếng.
Quân lính đứng sau lưng anh lo lắng: “Thiếu soái?”
Người đàn ông đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vân Sở Lại, trong mắt như có một tầng bóng tối: “Đi.”
“A?” Sắc mặt Vân Sở Lại hơi khựng lại. Anh có ý gì? Muốn đưa cô theo sao?
Cô không có bàn tay vàng gì đó, ưu thế duy nhất của cô chính là biết trước nội dung cốt truyện ‘dự đoán những điều chưa biết’, nhưng nếu cô đi theo chân người đàn ông chưa rõ có phải là nam phụ hay không, thoát khỏi nội dung cốt truyện, vậy làm sao cô có thể sử dụng khả năng tiên tri?
Anh nói xong cũng không giải thích gì thêm, chỉ quay người đi về một hướng.
“Tiểu thư, mời cô!” Sắc mặt người lính lạnh lẽo, không cho Vân Sở Lại cơ hội từ chối.
Vân Sở Lại biết tình trạng hiện tại của mình chính là cá nằm trên thớt, cô không có quyền chống đối. Vân Sở Lại đứng bật dậy, cô hít một hơi thật sâu, cũng mặc kệ cảm giác đau ở chân mà nhắm mắt đuổi theo người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất