Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái

Chương 41: Cần Phải Đi Rồi

Trước Sau
Vân Tú Hòa nhìn chằm chằm Vân Sở Lại, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét: ''Vân Tử Thanh, sao cô lại ở đây?''

Vân Sở Lại cau mày: ''Tôi có cần giải thích rõ với cô không?''

Mặc dù cô muốn gia nhập vào Liên đảng, nhưng không có nghĩa là cô phải khen ngợi đôi chân thối của nữ chính, Vân Tú Hòa có thái độ rất đối nghịch với cô, giọng điều vừa chán ghét vừa hoài nghi, giống như cô mang lính Nhật về đây vậy.

''Cô!''

Giọng điệu của Vân Tú Hòa có chút tức giận.

Lãnh Phong có biểu tình cẩn thận, giọng nói lạnh lùng: ''Cô có biết quân đội ủng hộ nhà Thanh và đàn áp quân Nhật không?"

Vân Sở Lại mím môi, vừa định mở miệng nói, giọng nói lười biếng lạnh lùng của Hoắc Trạm từ xa truyền đến: ''Vân Sở Lại!'

''Không, không đi.''

Tống Quế Anh sau khi bi thương đã lấy lại được tinh thần, nắm cổ tay Vân Sở Lại, giống như con sói bảo vệ cho con mình, kéo Vân Sở Lại ra sau lưng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Hoắc Trạm.

Vân Tú Hòa nhìn thấy một màn này, trong lòng cảm thấy chua chát.

Lãnh Phong nắm chặt súng trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoắc Trạm cách đó mấy thước.

Anh ta đến muộn, phần lớn lính nhật đã bị tiêu diệt, hơn nữa, xét theo chiến thuật tấn công phòng thủ cũng như vũ khí và trang bị của họ, chắc chắn địa vị cũng không nhỏ, chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.



Theo anh ta biết, hiện tại ở Cửu Châu thì tỉnh Quảng Lương và quân Nhật đang giằng co, chưa nói tới việc lửa đạn bay tán loạn, mà hạn hán mất mùa dẫn đến nạn đói cũng rất nghiêm trọng, lẽ ra các thế lực khác xen ngang mới phải.

Xem ra như tin tức này cần phải được truyền đến tổ chức càng sớm càng tốt, để tổ chức ngầm của Liên đảng ở Quảng Lương sớm lên kế hoạch đối phó.

Vân Sở Lại trở tay nắm chặt tay Tống Quế Anh, nhẹ giọng nói: ''Mẹ, mẹ đi trước đi, lát nữa con đi tìm mẹ.''

Tống Quế Anh siết chặt tay, vẻ mặt sợ hãi, cảm thấy nếu mình buông tay thì sẽ không còn con gái nữa.

Vân Sở Lại nhẹ nhàng buông tay Tống Quế Anh, ngước mắt nhìn Vân Tú Hòa: ''Dẫn bọn họ trở về đi.''

''Cô muốn làm gì?''

Vân Tú Hòa cau mày, ánh mắt quét qua nơi bóng dáng của Hoắc Trạm gần như hòa cùng vào bóng tối, trái tim cũng thắt lại, cảm thấy nhân vật này không dễ đối phó.

Vân Sở Lại không trả lời, sau khi đẩy tay Tống Quế Anh ra, liền chạy qua xác chết trên đất, chạy về phía Hoắc Trạm.

Đi đến chỗ đất trống, cô mới nhìn rõ, quân lính của Hoắc gia đã dọn sạch chiến trường, thu được mấy chục bộ trang bị của quân Nhật, toàn bộ đều đặt ngay ngắn trên đất, cũng có thể xem là thu hoạch được chiến lợi phẩm lớn.

Đến gần Hoắc Trạm, có thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh trong bóng tối, biết được trạng thái hiện tại của anh.

Cô nói: ''Thương vong nghiêm trọng không? Có cần tôi giúp đỡ băng bó không?''

Hoắc Trạm cau mày, thản nhiên nói: ''Cho cô và người nhà thời gian tạm biệt nhau, đến lúc cần phải đi rồi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau