Xuyên Về Thời Dân Quốc: Thiên Kim Giả Rung Chuyển Cửu Châu, Cưa Đổ Thiếu Soái
Chương 45: Đảm Bảo Hoàn Thành Nhiệm Vụ
Lãnh Phong bại trận, anh ta cau mày, trầm mặt nói: ''Nhanh chóng trở về thu dọn đồ đạc.''
Vân Sở Lại không trả lời lại, nhìn bọn họ vài lần, mới vội vàng chạy về hướng Vân Sơn gia.
Ánh mắt Lãnh Phong như dao xẹt qua bóng lưng cô, anh ta vẫn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không đúng.
''Đội trưởng? Đội trưởng! Nhìn đi đâu vậy? Không phải anh coi trọng nữ đồng chí đấy chứ?''
Một thanh niên có khuôn mặt tròn ôm lấy vai Phong Lãnh, giẫm chân nhìn về phía Vân Sở gia, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Lãnh Phong lạnh lùng đảo mắt, thanh niên mặt tròn buông tay ra cười hì hì nói: ''Được rồi, tôi không nói nữa.''
Anh ta cũng không so đo, nhìn mọi người vây quanh chiến lợi phẩm hỏi: ''Vũ khí đã được kiểm kê chưa?''
Nhắc tới đây, thanh niên mặt tròn không khỏi cười lớn, ''Kiểm kê xong rồi! Không nhắc thì không nói, quân đội vừa rồi được huấn luyện rất tốt, trưởng quan cũng rất có nhân tính, biết rõ tiểu đội Phong Hỏa của chúng ta còn yếu, nhưng vẫn để lại cho chúng ta không ít thứ tốt.''
Nói xong, cậu ta kéo tay Lãnh Phong, nghiêng người qua, vui tươi hớn hở nói: ''Quỷ tử có rất nhiều vũ khí, đạn ước tính lên tới hàng ngàn viên, lưỡi lê cũng có rất nhiều, cũng may quỷ tử không có súng máy, nếu không đã không dễ dàng thịt được một tiểu đội lính Nhật như thế.''
Một người đàn ông cao lớn thô kệch gãi đầu, giọng nói nghẹn ngào: ''Không biết lính kia là người nào, lợi hại như vậy chắc chắn là lính chính quy, có thể phối hợp với chúng ta cùng nhau đánh quỷ tử, chắc là người tốt.''
Lãnh Phong nói: ''Được rồi đừng nói lời vô nghĩa nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Vân Gia Trang''.
''Haizz, khó khăn lắm mới cắm rễ ở Vân Gia Trang, chuẩn bị triển khai quần chúng đánh du kích, ai mà ngờ được, đội trưởng, rời nơi này chúng ta đi đâu?''
Thanh niên mặt tròn có chút đau đầu, quấn súng lại đeo trên vai.
Lãnh Phong cũng nhặt vũ khí trên đất lên, trầm mặc một lát, nói: ''Nhiệm vụ chính của chúng ta là phát triển nhân dân quần chúng, thu hút nhân tài làm cho Liên Đảng lớn mạnh, trước tiên, chúng ta sẽ đi theo những người tị nạn và hộ tống họ đến một nơi nơi an toàn."
Lúc này, một người đàn ông trung niên có râu mép nói.
''Tỉnh Quảng Lương hiện tại có ba thị trấn rơi vào tay giặc, lính Nhật bắt đầu thực hiện các chiến dịch dọn dẹp dọc các ngôi làng, theo chân những người tị nạn, ẩn giấu mình, cách duy nhất bây giờ là triển khai chiến thuật du kích đánh quỷ tử, chỉ là chúng ta có cần đưa tin tức quân đội về căn cứ địa kia không? Cho tổ chức ở tĩnh có phương pháp ứng phó.''
Lãnh Phong gật đầu, ''Quả thực nên đưa tin tức về, hơn nữa những vũ khí này, cũng phải đưa về căn cứ.''
Nghe vậy, thanh niên mặt tròn hét lên: ''Đội trưởng, anh không thể đưa tất cả vũ khí này về đấy, chúng ta còn phải hộ tống người dân đi tị nạn, hơn nữa, đây đều là chiến lợi phẩm của riêng chúng ta, tổ chức cũng phải chiếu cố cho chúng ta.''
Lãnh Phong liếc mắt nhìn cậu ta, ''Kim Đại Chùy, cậu đi đi, cậu và chú Lý cùng đưa tới căn cứ.''
Thanh niên mặt tròn, cùng Kim Đại Chùy đột nhiên gật đầu, chào theo kiểu quân đội: ''Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!''
"Chú Lý?"
Lãnh Phong nhìn về phía người đàn ông trung niên có râu.
Lý Thanh Vân gật đầu, ''Đội trưởng yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.''
''Hiện giờ tỉnh Quảng Lương đã không còn an toàn, phải hết sức cẩn thận, ngoài ra, phương hướng người dân chạy nạn có lẽ là hướng Lục Thành, nơi đó có đường sắt, có xe lửa, người chạy nạn chỉ cần nghĩ cách bò lên trên xe lửa, là có thể đến tỉnh Tam Tần."
''Dọc đường tôi sẽ lưu lại kí hiệu, sau khi các người đem đồ đưa về căn cứ bí mật, phải nhanh chóng đuổi theo.''
Mặc dù giọng nói Lãnh Phong nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự quan tâm.
Vân Sở Lại không trả lời lại, nhìn bọn họ vài lần, mới vội vàng chạy về hướng Vân Sơn gia.
Ánh mắt Lãnh Phong như dao xẹt qua bóng lưng cô, anh ta vẫn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó không đúng.
''Đội trưởng? Đội trưởng! Nhìn đi đâu vậy? Không phải anh coi trọng nữ đồng chí đấy chứ?''
Một thanh niên có khuôn mặt tròn ôm lấy vai Phong Lãnh, giẫm chân nhìn về phía Vân Sở gia, giọng điệu có chút kỳ lạ.
Lãnh Phong lạnh lùng đảo mắt, thanh niên mặt tròn buông tay ra cười hì hì nói: ''Được rồi, tôi không nói nữa.''
Anh ta cũng không so đo, nhìn mọi người vây quanh chiến lợi phẩm hỏi: ''Vũ khí đã được kiểm kê chưa?''
Nhắc tới đây, thanh niên mặt tròn không khỏi cười lớn, ''Kiểm kê xong rồi! Không nhắc thì không nói, quân đội vừa rồi được huấn luyện rất tốt, trưởng quan cũng rất có nhân tính, biết rõ tiểu đội Phong Hỏa của chúng ta còn yếu, nhưng vẫn để lại cho chúng ta không ít thứ tốt.''
Nói xong, cậu ta kéo tay Lãnh Phong, nghiêng người qua, vui tươi hớn hở nói: ''Quỷ tử có rất nhiều vũ khí, đạn ước tính lên tới hàng ngàn viên, lưỡi lê cũng có rất nhiều, cũng may quỷ tử không có súng máy, nếu không đã không dễ dàng thịt được một tiểu đội lính Nhật như thế.''
Một người đàn ông cao lớn thô kệch gãi đầu, giọng nói nghẹn ngào: ''Không biết lính kia là người nào, lợi hại như vậy chắc chắn là lính chính quy, có thể phối hợp với chúng ta cùng nhau đánh quỷ tử, chắc là người tốt.''
Lãnh Phong nói: ''Được rồi đừng nói lời vô nghĩa nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Vân Gia Trang''.
''Haizz, khó khăn lắm mới cắm rễ ở Vân Gia Trang, chuẩn bị triển khai quần chúng đánh du kích, ai mà ngờ được, đội trưởng, rời nơi này chúng ta đi đâu?''
Thanh niên mặt tròn có chút đau đầu, quấn súng lại đeo trên vai.
Lãnh Phong cũng nhặt vũ khí trên đất lên, trầm mặc một lát, nói: ''Nhiệm vụ chính của chúng ta là phát triển nhân dân quần chúng, thu hút nhân tài làm cho Liên Đảng lớn mạnh, trước tiên, chúng ta sẽ đi theo những người tị nạn và hộ tống họ đến một nơi nơi an toàn."
Lúc này, một người đàn ông trung niên có râu mép nói.
''Tỉnh Quảng Lương hiện tại có ba thị trấn rơi vào tay giặc, lính Nhật bắt đầu thực hiện các chiến dịch dọn dẹp dọc các ngôi làng, theo chân những người tị nạn, ẩn giấu mình, cách duy nhất bây giờ là triển khai chiến thuật du kích đánh quỷ tử, chỉ là chúng ta có cần đưa tin tức quân đội về căn cứ địa kia không? Cho tổ chức ở tĩnh có phương pháp ứng phó.''
Lãnh Phong gật đầu, ''Quả thực nên đưa tin tức về, hơn nữa những vũ khí này, cũng phải đưa về căn cứ.''
Nghe vậy, thanh niên mặt tròn hét lên: ''Đội trưởng, anh không thể đưa tất cả vũ khí này về đấy, chúng ta còn phải hộ tống người dân đi tị nạn, hơn nữa, đây đều là chiến lợi phẩm của riêng chúng ta, tổ chức cũng phải chiếu cố cho chúng ta.''
Lãnh Phong liếc mắt nhìn cậu ta, ''Kim Đại Chùy, cậu đi đi, cậu và chú Lý cùng đưa tới căn cứ.''
Thanh niên mặt tròn, cùng Kim Đại Chùy đột nhiên gật đầu, chào theo kiểu quân đội: ''Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!''
"Chú Lý?"
Lãnh Phong nhìn về phía người đàn ông trung niên có râu.
Lý Thanh Vân gật đầu, ''Đội trưởng yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.''
''Hiện giờ tỉnh Quảng Lương đã không còn an toàn, phải hết sức cẩn thận, ngoài ra, phương hướng người dân chạy nạn có lẽ là hướng Lục Thành, nơi đó có đường sắt, có xe lửa, người chạy nạn chỉ cần nghĩ cách bò lên trên xe lửa, là có thể đến tỉnh Tam Tần."
''Dọc đường tôi sẽ lưu lại kí hiệu, sau khi các người đem đồ đưa về căn cứ bí mật, phải nhanh chóng đuổi theo.''
Mặc dù giọng nói Lãnh Phong nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất