Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo

Chương 13:

Trước Sau
Không cần đưa lên gần ngửi, chỉ nhìn hình dạng và cảm giác khi chạm, đã là loại kém chất lượng!

“Đúng vậy, địa hoàng bên chúng ta đảm bảo là tốt nhất mười dặm tám làng, đó đều là…” Người bán dược liệu căn bản không ý thức được vấn đề, vẫn còn tiếp tục ba hoa.

Mạnh Lâm Thanh làm ăn quá gọn gàng, khiến cho người bán dược liệu có một ảo giác.

Người này chắc chắn là dân ngoại đạo, không lừa bịp loại ngốc này thì còn lừa ai?

Vô gian không thương!

Mạnh Lâm Thanh không thèm giữ thể diện cho đối phương, trực tiếp ném miếng địa hoàng trong tay xuống đất, đầy vẻ khinh thường.

“Loại hàng này cũng gọi là hàng tốt?”

“Xem ra nhà ngươi quả thực không có thứ gì đáng để lấy ra khoe khoang.”

Nói xong, Mạnh Lâm Thanh cũng không nhìn người bán dược liệu, ra hiệu cho Tùy Phong và Tử Ngọc cùng nàng rời đi.

Ra vẻ cái gì chứ?

Mạnh Lâm Thanh rất rõ, người bán dược liệu này chỉ muốn lấy đồ dở mà gán thành đồ tốt, lừa bịp nàng thôi!

Làm ăn coi trọng sự trung thực, hành vi gian dối này là điều tối kỵ.



Huống chi bây giờ mua bán không phải là hàng hóa bình thường, mà là dược liệu, một chút sơ suất có thể ảnh hưởng đến sinh mạng con người.

Người bán dược liệu này thật sự lòng dạ hiểm ác!

“Đừng vội đi!” Người bán dược liệu vội vàng lên tiếng ngăn lại, sợ rằng Mạnh Lâm Thanh thực sự không mua ở chỗ hắn nữa.

Lấy đồ kém gán đồ tốt, cũng chỉ để kiếm thêm chút tiền.

Nhưng nếu để khách hàng bỏ đi, thì chẳng kiếm được đồng nào.

Có vẻ như gặp phải người hiểu biết rồi.

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, vừa rồi là bọn họ lấy nhầm địa hoàng. Ngươi yên tâm, bên chúng ta có hàng tốt, đảm bảo ngươi hài lòng!”

Người bán dược liệu liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ, bảo họ mau đem đồ tốt ra, lại liều mạng thuyết phục Mạnh Lâm Thanh.

“Thế này đi, giá lúc nãy chúng ta đã bàn xong, ta giảm cho ngươi năm lượng bạc, đến lúc đó dược liệu trực tiếp gửi đến cho các ngươi—”

Tuy nhiên, Mạnh Lâm Thanh căn bản không quan tâm đến tiền bạc.

Hợp tác với loại người này, chẳng khác nào tự chuốc phiền phức?

“Không cần.” Mạnh Lâm Thanh chẳng thèm liếc thêm một cái.

Mặc cả sao? Tưởng bở!



Người bán dược liệu không cam lòng, còn muốn tiếp tục thuyết phục Mạnh Lâm Thanh, định tiến lên nhưng bị ánh mắt đầy sát khí của Tùy Phong dọa cho thụt lùi.

Ở đây nhiều tiệm dược liệu lắm, bỏ một tiệm vẫn còn nhiều lựa chọn khác.

Lần này Mạnh Lâm Thanh so sánh hàng hóa ba cửa hàng, xem kỹ nhiều loại dược liệu mới đặt mua phần lớn dược liệu.

Còn những loại quý hiếm đắt đỏ, phải hẹn trước với người bán, đợi có hàng mới bán cho nàng.

“Vậy thì như thế này, phiền ngươi cho người gửi đến y quán giúp ta.” Cuối cùng, Mạnh Lâm Thanh chốt hết tất cả dược liệu.

“Bao giờ gửi?” Người bán dược liệu hỏi.

Tủ thuốc vẫn chưa được gửi đến, bây giờ gửi dược liệu cũng chẳng có chỗ để.

“Thiếu gia, tủ thuốc hai ngày nữa sẽ đến, chúng ta đã nói xong với người thợ mộc rồi.” Tử Ngọc lập tức bổ sung.

“Được, vậy thì bốn ngày nữa gửi dược liệu đến.” Mạnh Lâm Thanh dự tính thêm hai ngày, đợi tủ thuốc đến, sau khi sắp xếp xong y quán còn phải dọn dẹp.

“Được, cứ giao cho ta.” Người bán dược liệu cười tươi làm xong một đơn hàng.

Giải quyết xong dược liệu, việc chuẩn bị y quán xem như sắp hoàn tất, chỉ còn lại biển hiệu.

“Bây giờ chúng ta đi đặt làm biển hiệu.” Mạnh Lâm Thanh đi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau