Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 31: A
“Ta, ta muốn tìm Bạch đại phu xem bệnh.” Nữ tử đáp, nghe giọng nói nàng ta rất căng thẳng, còn có chút sợ hãi.
Cứ như vậy, thật không giống như là tới gây chuyện.
Nhưng Tử Ngọc vẫn không hề buông lỏng, gắt gao nhìn đối phương hỏi: "Xem bệnh mà che mặt làm gì vậy?”
Nữ tử lúc này mới hạ khăn che mặt, biểu tình vô cùng khó xử, thậm chí không dám nhìn thẳng Tử Ngọc.
Tử Ngọc nhìn thấy mặt đối phương mới hiểu được là chuyện gì.
Hoá ra nữ tử này trên mặt có vết bớt.
Khó trách lúc nãy lại có biểu hiện như vậy.
Tử Ngọc nhất thời xấu thẹn vì thái độ của mình, chỉ nghĩ người ta trông lén lút lại không nghĩ tới là người ta có tì vết trên mặt nên không muốn lộ ra, liền kéo nàng ta nhanh chóng đến trước mặt Mạnh Lâm Thanh.
“Thiếu gia, vị cô nương này tới để xem mặt.” Tử Ngọc nói xong liền lui sang một bên, đưa cho Tuỳ Phong một ánh mắt trấn an.
“Bạch đại phu, vết bớt trên mặt ta…” Nữ tử sờ lên mặt, cả người vô cùng tự ti, rụt rè hỏi: "Có thể chữa khỏi không?”
“Có cách nào có thể loại bỏ nó không? Cho dù không thể loại bỏ hoàn toàn, có thể làm nó nhạt đi một chút, không đáng sợ như vậy cũng được.”
Mạnh Lâm Thanh vừa nhìn, liền cảm thấy quen mắt đến lạ.
Vết bớt trên mặt cô nương này so với vết bớt trên mặt nàng, nhìn giống như là cùng một loại.
Chẳng lẽ cũng là trúng độc?
“Cô nương đừng vội, để ta bắt mạch cho ngươi trước." Mạnh Lâm Thanh nói.
Nữ tử gật đầu, đặt cổ tay lên tấm đệm mềm.
Bắt mạch xong, Mạnh Lâm Thanh đã xác định, vết bớt trên mặt vị cô nương này quả thực là trúng cùng một loại độc với nàng.
“Không cần lo lắng, vết bớt này của ngươi có thể chữa khỏi." Mạnh Lâm Thanh nói, trước tiên cho cô nương một liều thuốc an thần.
“Thật sao?" Nữ tử nhất thời không dám tin.
“Đương nhiên, không chữa được ta sẽ nói thẳng, dù sao ta cũng không muốn tự đập bể bảng hiệu của mình." Mạnh Lâm Thanh giải thích.
Đã là cùng một loại độc, vậy thì phương thuốc cũng không khó.
Nhưng Mạnh Lâm Thanh còn đang cho con bú cho nên khi kê đơn cho chính mình, nàng chú trọng hiệu quả ôn hòa chậm rãi, không thể uống chỉ có thể dùng ngoài.
Cô nương này thì không cần, phương thuốc có thể mạnh hơn một chút, cần là hiệu quả nhanh chóng.
“Ngươi cứ theo phương thuốc này mà uống là được." Mạnh Lâm Thanh nói.
Cô nương chuẩn bị đến chỗ Tử Ngọc lấy thuốc, đang định đứng dậy, Mạnh Lâm Thanh lại lên tiếng ngăn cản nàng ta.
“Bạch đại phu còn có gì dặn dò?" Nữ tử nghi hoặc hỏi.
Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nương này có quyền được biết sự thật, không nên cứ mãi bị che giấu.
Huống hồ có thể bị hạ độc một lần là có thể bị hạ độc lần thứ hai, nhất định phải có lòng phòng bị mới có thể ngăn chặn tổn thương lần sau.
“Vết bớt của cô nương, không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy." Mạnh Lâm Thanh nói.
“Cái gì?!" Nữ tử lập tức khiếp sợ.
Vết bớt này của nàng ta là từ trong bụng mẹ đã có cho nên chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cho là bản thân mình xui xẻo không được trời thương, mới gặp phải khổ nạn này.
Thế nhưng đại phu lại nói không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy!
“Bạch đại phu, ý của ngài là…" Nữ tử không dám nghĩ nhiều, tâm tình phức tạp.
“Ngươi đây là trúng độc, từ trong bụng mẹ đã mang theo đúng không?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Nữ tử lập tức tin lời Bạch đại phu, nàng ta quả thật là từ trong bụng mẹ đã mang theo, người biết chuyện này cũng không nhiều.
“Trúng độc?" nữ tử sau khi khiếp sợ, lý trí cũng trở lại hỏi: "Ý của ngài là, từ khi mẫu thân ta mang thai ta đã có người hạ độc mẫu thân ta, cho nên ta mới mang theo vết bớt mà sinh ra?”
Cứ như vậy, thật không giống như là tới gây chuyện.
Nhưng Tử Ngọc vẫn không hề buông lỏng, gắt gao nhìn đối phương hỏi: "Xem bệnh mà che mặt làm gì vậy?”
Nữ tử lúc này mới hạ khăn che mặt, biểu tình vô cùng khó xử, thậm chí không dám nhìn thẳng Tử Ngọc.
Tử Ngọc nhìn thấy mặt đối phương mới hiểu được là chuyện gì.
Hoá ra nữ tử này trên mặt có vết bớt.
Khó trách lúc nãy lại có biểu hiện như vậy.
Tử Ngọc nhất thời xấu thẹn vì thái độ của mình, chỉ nghĩ người ta trông lén lút lại không nghĩ tới là người ta có tì vết trên mặt nên không muốn lộ ra, liền kéo nàng ta nhanh chóng đến trước mặt Mạnh Lâm Thanh.
“Thiếu gia, vị cô nương này tới để xem mặt.” Tử Ngọc nói xong liền lui sang một bên, đưa cho Tuỳ Phong một ánh mắt trấn an.
“Bạch đại phu, vết bớt trên mặt ta…” Nữ tử sờ lên mặt, cả người vô cùng tự ti, rụt rè hỏi: "Có thể chữa khỏi không?”
“Có cách nào có thể loại bỏ nó không? Cho dù không thể loại bỏ hoàn toàn, có thể làm nó nhạt đi một chút, không đáng sợ như vậy cũng được.”
Mạnh Lâm Thanh vừa nhìn, liền cảm thấy quen mắt đến lạ.
Vết bớt trên mặt cô nương này so với vết bớt trên mặt nàng, nhìn giống như là cùng một loại.
Chẳng lẽ cũng là trúng độc?
“Cô nương đừng vội, để ta bắt mạch cho ngươi trước." Mạnh Lâm Thanh nói.
Nữ tử gật đầu, đặt cổ tay lên tấm đệm mềm.
Bắt mạch xong, Mạnh Lâm Thanh đã xác định, vết bớt trên mặt vị cô nương này quả thực là trúng cùng một loại độc với nàng.
“Không cần lo lắng, vết bớt này của ngươi có thể chữa khỏi." Mạnh Lâm Thanh nói, trước tiên cho cô nương một liều thuốc an thần.
“Thật sao?" Nữ tử nhất thời không dám tin.
“Đương nhiên, không chữa được ta sẽ nói thẳng, dù sao ta cũng không muốn tự đập bể bảng hiệu của mình." Mạnh Lâm Thanh giải thích.
Đã là cùng một loại độc, vậy thì phương thuốc cũng không khó.
Nhưng Mạnh Lâm Thanh còn đang cho con bú cho nên khi kê đơn cho chính mình, nàng chú trọng hiệu quả ôn hòa chậm rãi, không thể uống chỉ có thể dùng ngoài.
Cô nương này thì không cần, phương thuốc có thể mạnh hơn một chút, cần là hiệu quả nhanh chóng.
“Ngươi cứ theo phương thuốc này mà uống là được." Mạnh Lâm Thanh nói.
Cô nương chuẩn bị đến chỗ Tử Ngọc lấy thuốc, đang định đứng dậy, Mạnh Lâm Thanh lại lên tiếng ngăn cản nàng ta.
“Bạch đại phu còn có gì dặn dò?" Nữ tử nghi hoặc hỏi.
Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nương này có quyền được biết sự thật, không nên cứ mãi bị che giấu.
Huống hồ có thể bị hạ độc một lần là có thể bị hạ độc lần thứ hai, nhất định phải có lòng phòng bị mới có thể ngăn chặn tổn thương lần sau.
“Vết bớt của cô nương, không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy." Mạnh Lâm Thanh nói.
“Cái gì?!" Nữ tử lập tức khiếp sợ.
Vết bớt này của nàng ta là từ trong bụng mẹ đã có cho nên chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cho là bản thân mình xui xẻo không được trời thương, mới gặp phải khổ nạn này.
Thế nhưng đại phu lại nói không chỉ đơn giản là vết bớt như vậy!
“Bạch đại phu, ý của ngài là…" Nữ tử không dám nghĩ nhiều, tâm tình phức tạp.
“Ngươi đây là trúng độc, từ trong bụng mẹ đã mang theo đúng không?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Nữ tử lập tức tin lời Bạch đại phu, nàng ta quả thật là từ trong bụng mẹ đã mang theo, người biết chuyện này cũng không nhiều.
“Trúng độc?" nữ tử sau khi khiếp sợ, lý trí cũng trở lại hỏi: "Ý của ngài là, từ khi mẫu thân ta mang thai ta đã có người hạ độc mẫu thân ta, cho nên ta mới mang theo vết bớt mà sinh ra?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất