Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 32: A
“Chính xác." Mạnh Lâm Thanh gật đầu.
Nữ tử tức giận đến toàn thân run rẩy, đồng thời trong lòng cũng hiện lên vài người khả nghi.
Nghĩ đến những đau khổ mà bản thân phải gánh chịu từ nhỏ đến lớn, nào phải do số phận mà là do kẻ gian hãm hại, nàng liền hận thấu xương.
“Chuyện này cô nương chớ nên để lộ ra ngoài, chuyện đến xem bệnh ở y quán của ta tạm thời cũng đừng nên nhắc đến, kẻo kẻ hãm hại cô nương còn có thủ đoạn khác khó lòng phòng bị.” Mạnh Lâm Thanh có ý tốt nhắc nhở.
Cô nương này cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Bạch đại phu, liên tục gật đầu.
“Đa tạ Bạch đại phu nhắc nhở, ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân nham hiểm kia.” Cô nương sờ lên mặt mình, đau đớn dâng trào trong mắt: "Bạch đại phu, vậy độc này có thể giải trừ hoàn toàn được không?”
“Đương nhiên là có thể, việc giải độc cứ giao cho ta.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Bản thân nàng cũng từng có vết bớt, rất hiểu rõ điều này đối với một nữ tử có ảnh hưởng lớn đến nhường nào.
Nếu có thể chữa khỏi, nàng đương nhiên bằng lòng chữa trị cho đối phương.
“Như vậy thì đa tạ Bạch đại phu.”
Tử Ngọc bên kia cũng đã bốc thuốc xong, ra hiệu cho Mạnh Lâm Thanh nên thu bao nhiêu tiền khám.
“Một lượng bạc là đủ rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Thế nhưng, cô nương này lại trực tiếp để lại năm lượng bạc.
“Ân tình của Bạch đại phu tiểu nữ xin ghi nhớ, ngày sau không thể tránh khỏi việc làm phiền đại phu, năm lượng bạc này xin đại phu nhất định phải nhận cho.” Nói xong, cô nương liền cầm thuốc rời đi.
“Oa, vị cô nương này ra tay cũng thật hào phóng a!” Tử Ngọc cầm lấy bạc, hai mắt cười cong cả lên.
“Tham tiền.” Mạnh Lâm Thanh nhìn nàng như vậy, nhịn không được bật cười.
Bất quá trong khi nàng chỉ lấy một lượng bạc, đối phương lại có thể chủ động đưa ra năm lượng bạc, chứng tỏ đối phương không chỉ là cảm tạ nàng mà là thật sự có điều kiện kinh tế.
“Vốn dĩ mà, chúng ta là mở y quán chứ đâu phải mở từ đường, bệnh nhân hào phóng như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!”
Tử Ngọc không cho rằng tham tiền có gì không tốt.
Lúc đầu, nàng còn lo lắng y quán này có thể nuôi sống bọn họ hay không, bây giờ mới biết hoàn toàn là lo lắng thừa!
Đối với điều này, Mạnh Lâm Thanh tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Bệnh nhân mà nàng gặp hôm nay quả thật đều rất có điều kiện, lúc đưa bạc đều không hề kì kèo trả giá.
Tuy rằng tiểu kim khố của Mạnh Lâm Thanh rất đầy đủ, nhưng ai lại chê bạc nhiều chứ?
Gặp phải loại bệnh nhân có thể "chặt chém" được, không "chặt chém" chẳng phải là rất bất lịch sự sao?
“Thu liễm lại đi, hở hết răng ra ngoài rồi kìa.” Mạnh Lâm Thanh lắc đầu nói.
Tử Ngọc vội vàng che miệng mình lại, nghiêng đầu sang hỏi Tùy Phong.
“Vừa rồi ta cười khoa trương như vậy sao?”
Tùy Phong quay đầu đi, không nỡ nhìn.
Trải qua hai vị bệnh nhân này, Tử Ngọc cũng ngẫm ra được một số điều, đó chính là về tiêu chuẩn thu phí của Mạnh Lâm Thanh.
Ví dụ như hai vợ chồng già lúc trước Mạnh Lâm Thanh thu rất rẻ, thậm chí là hai mẹ con nghèo khó kia trực tiếp không thu tiền.
Còn tên nam tử vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì kia, Mạnh Lâm Thanh rõ ràng là "chặt chém" hắn một khoản.
Còn vị cô nương này… Mạnh Lâm Thanh định giá rất công bằng, bản thân nàng ta ra tay hào phóng thì lại là chuyện khác.
Thời gian này bệnh nhân của Bình An y quán vẫn rất nhiều, nhất là những người dân xung quanh, có chút bệnh vặt đều nguyện ý đến chỗ Mạnh Lâm Thanh để khám.
Nữ tử tức giận đến toàn thân run rẩy, đồng thời trong lòng cũng hiện lên vài người khả nghi.
Nghĩ đến những đau khổ mà bản thân phải gánh chịu từ nhỏ đến lớn, nào phải do số phận mà là do kẻ gian hãm hại, nàng liền hận thấu xương.
“Chuyện này cô nương chớ nên để lộ ra ngoài, chuyện đến xem bệnh ở y quán của ta tạm thời cũng đừng nên nhắc đến, kẻo kẻ hãm hại cô nương còn có thủ đoạn khác khó lòng phòng bị.” Mạnh Lâm Thanh có ý tốt nhắc nhở.
Cô nương này cũng là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Bạch đại phu, liên tục gật đầu.
“Đa tạ Bạch đại phu nhắc nhở, ngài cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân nham hiểm kia.” Cô nương sờ lên mặt mình, đau đớn dâng trào trong mắt: "Bạch đại phu, vậy độc này có thể giải trừ hoàn toàn được không?”
“Đương nhiên là có thể, việc giải độc cứ giao cho ta.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Bản thân nàng cũng từng có vết bớt, rất hiểu rõ điều này đối với một nữ tử có ảnh hưởng lớn đến nhường nào.
Nếu có thể chữa khỏi, nàng đương nhiên bằng lòng chữa trị cho đối phương.
“Như vậy thì đa tạ Bạch đại phu.”
Tử Ngọc bên kia cũng đã bốc thuốc xong, ra hiệu cho Mạnh Lâm Thanh nên thu bao nhiêu tiền khám.
“Một lượng bạc là đủ rồi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Thế nhưng, cô nương này lại trực tiếp để lại năm lượng bạc.
“Ân tình của Bạch đại phu tiểu nữ xin ghi nhớ, ngày sau không thể tránh khỏi việc làm phiền đại phu, năm lượng bạc này xin đại phu nhất định phải nhận cho.” Nói xong, cô nương liền cầm thuốc rời đi.
“Oa, vị cô nương này ra tay cũng thật hào phóng a!” Tử Ngọc cầm lấy bạc, hai mắt cười cong cả lên.
“Tham tiền.” Mạnh Lâm Thanh nhìn nàng như vậy, nhịn không được bật cười.
Bất quá trong khi nàng chỉ lấy một lượng bạc, đối phương lại có thể chủ động đưa ra năm lượng bạc, chứng tỏ đối phương không chỉ là cảm tạ nàng mà là thật sự có điều kiện kinh tế.
“Vốn dĩ mà, chúng ta là mở y quán chứ đâu phải mở từ đường, bệnh nhân hào phóng như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!”
Tử Ngọc không cho rằng tham tiền có gì không tốt.
Lúc đầu, nàng còn lo lắng y quán này có thể nuôi sống bọn họ hay không, bây giờ mới biết hoàn toàn là lo lắng thừa!
Đối với điều này, Mạnh Lâm Thanh tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Bệnh nhân mà nàng gặp hôm nay quả thật đều rất có điều kiện, lúc đưa bạc đều không hề kì kèo trả giá.
Tuy rằng tiểu kim khố của Mạnh Lâm Thanh rất đầy đủ, nhưng ai lại chê bạc nhiều chứ?
Gặp phải loại bệnh nhân có thể "chặt chém" được, không "chặt chém" chẳng phải là rất bất lịch sự sao?
“Thu liễm lại đi, hở hết răng ra ngoài rồi kìa.” Mạnh Lâm Thanh lắc đầu nói.
Tử Ngọc vội vàng che miệng mình lại, nghiêng đầu sang hỏi Tùy Phong.
“Vừa rồi ta cười khoa trương như vậy sao?”
Tùy Phong quay đầu đi, không nỡ nhìn.
Trải qua hai vị bệnh nhân này, Tử Ngọc cũng ngẫm ra được một số điều, đó chính là về tiêu chuẩn thu phí của Mạnh Lâm Thanh.
Ví dụ như hai vợ chồng già lúc trước Mạnh Lâm Thanh thu rất rẻ, thậm chí là hai mẹ con nghèo khó kia trực tiếp không thu tiền.
Còn tên nam tử vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì kia, Mạnh Lâm Thanh rõ ràng là "chặt chém" hắn một khoản.
Còn vị cô nương này… Mạnh Lâm Thanh định giá rất công bằng, bản thân nàng ta ra tay hào phóng thì lại là chuyện khác.
Thời gian này bệnh nhân của Bình An y quán vẫn rất nhiều, nhất là những người dân xung quanh, có chút bệnh vặt đều nguyện ý đến chỗ Mạnh Lâm Thanh để khám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất