Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
Chương 47: A
Hắn thật sự bằng lòng, dù sao mạng cũng là của chủ tử, huống chi chỉ là thỏa mãn một sở thích của chủ tử mà thôi.
Chu Tước: "..."
Nàng bấu chặt tay vào cánh cửa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cố gắng kìm nén xung động muốn đạp cửa xông vào.
Tên Bạch Hổ chết tiệt này, cho dù có trung thành thì cũng không đến mức phải hiến thân như vậy chứ?
Không được không được không được, nếu Bạch Hổ thật sự cùng chủ tử thành đôi, vậy nàng phải làm sao?
Chu Tước tức giận đến mức hận không thể lập tức xông vào, túm lấy tên Bạch Hổ mất trí kia ra ngoài đánh cho một trận nên thân, đánh cho hắn tỉnh ngộ ra!
Chuyện cả đời người há có thể đem ra đùa giỡn như vậy?
Tiếp đó, đến cả Huyền Vũ cũng bắt đầu kêu thảm thiết, giọng điệu kiên quyết như một bậc chính nhân quân tử thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Chủ tử, chúng ta không thể đem chuyện này ra đùa được, không được, thật sự không được……”
“Xin chủ tử tha cho ta, ta không muốn, ngài hãy tìm Bạch Hổ đi, hắn có thể, hắn nói hắn có thể!”
Chu Tước lúc này lại muốn đánh Huyền Vũ nhất, tên này bản thân không muốn thì thôi đi, vì sao lại phải đẩy Bạch Hổ ra, tức chết nàng rồi!
Bên trong tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, chủ yếu là của Thanh Long và Huyền Vũ.
Chủ tử và Bạch Hổ ngược lại không phát ra tiếng động gì, nhưng không có tiếng động chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Phải làm sao đây?
Chu Tước chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, căn bản không biết phải làm sao. Nàng gần như sắp dính chặt vào cánh cửa, trong đầu không tự chủ được hiện lên đủ loại hình ảnh không mấy trong sáng.
Thật là muốn điên lên mà!
Chủ tử và Thanh Long? Ừm…
Chủ tử và Huyền Vũ? Ói…
Chủ tử và Bạch Hổ? Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!
Xông vào?
Không xông vào?
So với những hình ảnh khó đoán bên trong, Chu Tước cảm thấy mình sẽ suy sụp trước bọn họ mất.
Không cần biết nữa, cho dù chủ tử muốn nàng chết, trước khi chết nàng cũng phải xông vào đánh Bạch Hổ một trận rồi lôi ra ngoài!
Chu Tước vận lực, đang định đẩy cửa, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này…
“Cút!” Nàng rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng của Sở Nam Phong.
Cùng với tiếng quát “Cút” này, ba người nam nhân hoảng sợ bên trong gần như lập tức xông ra ngoài, suýt chút nữa đâm sầm vào Chu Tước.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Chu Tước dính chặt vào người Bạch Hổ, truy hỏi: "Ngươi không sao chứ, chủ tử… hắn không làm gì ngươi chứ?”
Cho dù là Bạch Hổ có tính cách lạnh lùng nhất, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, hắn không nói gì thêm chỉ nhìn Chu Tước lắc đầu.
Trái tim nhỏ bé của Chu Tước rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cũng phải, y phục trên người Bạch Hổ vẫn mặc chỉnh tề, nhìn cũng không giống như có chuyện gì.
Còn về hai người kia, sống chết của bọn họ Chu Tước cũng không quan tâm lắm.
“Vừa rồi bên trong rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Chu Tước hỏi.
Đêm nay, thật sự là kinh tâm động phách.
Ba người nhớ lại những gì vừa xảy ra, biểu cảm vô cùng vặn vẹo. Bốn người nhìn nhau, đều cảm nhận được tâm trạng muốn sụp đổ của đối phương lúc này.
“Chủ tử… hắn thật sự thích nam nhân?” Mặc dù Chu Tước đã nghe rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được xác nhận lại.
“Thiên chân vạn xác.” Huyền Vũ vẫn còn sợ hãi, hắn đoán tối nay mình không thể ngủ được rồi.
Trước đó khi Sở Nam Phong nói mình có khả năng thích nam nhân, muốn “thử” với bọn họ, Huyền Vũ thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác của mình.
“Kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.” Thanh Long cũng không khá hơn chút nào, hắn đến bây giờ vẫn không dám tin những gì mình đã trải qua.
Chu Tước: "..."
Nàng bấu chặt tay vào cánh cửa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cố gắng kìm nén xung động muốn đạp cửa xông vào.
Tên Bạch Hổ chết tiệt này, cho dù có trung thành thì cũng không đến mức phải hiến thân như vậy chứ?
Không được không được không được, nếu Bạch Hổ thật sự cùng chủ tử thành đôi, vậy nàng phải làm sao?
Chu Tước tức giận đến mức hận không thể lập tức xông vào, túm lấy tên Bạch Hổ mất trí kia ra ngoài đánh cho một trận nên thân, đánh cho hắn tỉnh ngộ ra!
Chuyện cả đời người há có thể đem ra đùa giỡn như vậy?
Tiếp đó, đến cả Huyền Vũ cũng bắt đầu kêu thảm thiết, giọng điệu kiên quyết như một bậc chính nhân quân tử thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Chủ tử, chúng ta không thể đem chuyện này ra đùa được, không được, thật sự không được……”
“Xin chủ tử tha cho ta, ta không muốn, ngài hãy tìm Bạch Hổ đi, hắn có thể, hắn nói hắn có thể!”
Chu Tước lúc này lại muốn đánh Huyền Vũ nhất, tên này bản thân không muốn thì thôi đi, vì sao lại phải đẩy Bạch Hổ ra, tức chết nàng rồi!
Bên trong tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt, chủ yếu là của Thanh Long và Huyền Vũ.
Chủ tử và Bạch Hổ ngược lại không phát ra tiếng động gì, nhưng không có tiếng động chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Phải làm sao đây?
Chu Tước chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, căn bản không biết phải làm sao. Nàng gần như sắp dính chặt vào cánh cửa, trong đầu không tự chủ được hiện lên đủ loại hình ảnh không mấy trong sáng.
Thật là muốn điên lên mà!
Chủ tử và Thanh Long? Ừm…
Chủ tử và Huyền Vũ? Ói…
Chủ tử và Bạch Hổ? Không được! Chuyện này tuyệt đối không được!
Xông vào?
Không xông vào?
So với những hình ảnh khó đoán bên trong, Chu Tước cảm thấy mình sẽ suy sụp trước bọn họ mất.
Không cần biết nữa, cho dù chủ tử muốn nàng chết, trước khi chết nàng cũng phải xông vào đánh Bạch Hổ một trận rồi lôi ra ngoài!
Chu Tước vận lực, đang định đẩy cửa, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này…
“Cút!” Nàng rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng của Sở Nam Phong.
Cùng với tiếng quát “Cút” này, ba người nam nhân hoảng sợ bên trong gần như lập tức xông ra ngoài, suýt chút nữa đâm sầm vào Chu Tước.
“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Chu Tước dính chặt vào người Bạch Hổ, truy hỏi: "Ngươi không sao chứ, chủ tử… hắn không làm gì ngươi chứ?”
Cho dù là Bạch Hổ có tính cách lạnh lùng nhất, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, hắn không nói gì thêm chỉ nhìn Chu Tước lắc đầu.
Trái tim nhỏ bé của Chu Tước rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, cũng phải, y phục trên người Bạch Hổ vẫn mặc chỉnh tề, nhìn cũng không giống như có chuyện gì.
Còn về hai người kia, sống chết của bọn họ Chu Tước cũng không quan tâm lắm.
“Vừa rồi bên trong rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Chu Tước hỏi.
Đêm nay, thật sự là kinh tâm động phách.
Ba người nhớ lại những gì vừa xảy ra, biểu cảm vô cùng vặn vẹo. Bốn người nhìn nhau, đều cảm nhận được tâm trạng muốn sụp đổ của đối phương lúc này.
“Chủ tử… hắn thật sự thích nam nhân?” Mặc dù Chu Tước đã nghe rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được xác nhận lại.
“Thiên chân vạn xác.” Huyền Vũ vẫn còn sợ hãi, hắn đoán tối nay mình không thể ngủ được rồi.
Trước đó khi Sở Nam Phong nói mình có khả năng thích nam nhân, muốn “thử” với bọn họ, Huyền Vũ thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác của mình.
“Kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.” Thanh Long cũng không khá hơn chút nào, hắn đến bây giờ vẫn không dám tin những gì mình đã trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất