Chương 28:
Cổ Dao cảm thấy vận may của ba người hôm nay rất tốt, trong ba cái rương đều có thứ tốt, giá trị vượt xa số linh châu đã bỏ ra, liên tục gật đầu nói:
"Được, có cơ hội chúng ta đi tìm bảo."
Khóe miệng Trì Trường Dạ khẽ nhếch lên.
Buổi tối hôm đó, tùy tùng của Điền nhị thiếu đến một chuyến, báo cáo tình hình của huynh muội Phương gia.
Thời gian xảy ra chuyện là sau khi Cổ Dao ba người rời khỏi khu chợ Tam Bất Quản Địa Đới, huynh muội Phương gia có lẽ là tâm trạng không tốt, xảy ra xung đột với tu sĩ trên chợ.
Huynh muội Phương gia vẫn như cũ lấy Cổ gia ra dọa nạt, cho rằng như vậy là có thể dọa lui đối phương, không ngờ đối phương lập tức gọi thêm hai đồng bọn, đánh cho huynh muội Phương gia và hai tên tùy tùng một trận nhừ tử.
Phương Đông Hùng bị thương nặng nhất, mặt bị đánh thành đầu heo không tính, còn bị gãy hai xương sườn. Lúc Phương Đông Lan muốn chạy đến địa bàn của Cổ gia cầu cứu, bị người ta ngáng chân, ngã một cái rất mạnh, gãy mất hai cái răng cửa, bộ dạng cũng không khá hơn ca ca nàng ta là bao.
Đợi đến khi hộ vệ ở khu chợ của Cổ gia nhận được tin tức chạy đến, đám tu sĩ đánh người đã sớm chạy mất dạng, hỏi người xung quanh, người xung quanh cũng không nói ra được lai lịch của đối phương, cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Cổ gia cũng không thể nào vì huynh muội Phương gia mà phong tỏa toàn bộ trấn để tìm người, bởi vì như vậy sẽ đắc tội với hai gia tộc còn lại và những thế lực lớn nhỏ khác, thân phận của huynh muội Phương gia còn chưa đủ tư cách.
Cổ Dao nghe mà vui vẻ vô cùng, hai mắt híp lại thành một đường, cuối cùng lấy ra một bình thuốc trị thương ngoài da thưởng cho người đến báo tin, tùy tùng vui vẻ rời đi.
"Ta về phòng trước, nếu như lúc ăn cơm tối ta không ra ngoài thì đừng gọi ta."
Cổ Dao nói với Trì Trường Dạ một tiếng rồi trở về phòng, cậu muốn biết miếng sắt kia rốt cuộc là thứ gì, bởi vì không biết sẽ mất bao lâu cho nên mới dặn dò như vậy.
Còn về phần Trì Trường Dạ không biết nấu cơm sao? Hiện tại trong tay đã có tiền rồi, nếu như không muốn chỉ ăn thịt nướng, có thể ra ngoài ăn cơm tiệm.
Phương gia có chạy đến Cổ gia để cho Phương thị và Cổ Chí Minh chống lưng cho bọn họ hay không, đó là chuyện của bọn họ, Cổ Dao còn mong chờ Phương gia đến gây sự, khiến cho Cổ Chí Minh và cặp song sinh kia khó chịu.
Lần này cứ tính như vậy đi, trên người cậu phải chuẩn bị một ít thuốc đặc biệt, lần sau gặp lại, cậu sẽ tự mình ra tay, bao gồm cả cặp song sinh kia cũng như vậy.
Trong mắt Trì Trường Dạ lóe lên ý cười, nghe Điền Phi Dung kể không ít chuyện Cổ Dao bị người Cổ gia và Phương gia ức hiếp, không ngờ Cổ Dao chỉ trả thù một chút mà đã vui vẻ như vậy, nhìn cậu cười cứ như là con cáo nhỏ trộm được gà, khiến cho người khác nhìn vào cũng vui vẻ theo.
Trì Trường Dạ cũng bắt đầu loay hoay với nguyên liệu luyện chế trận pháp, hắn đối với trận pháp cũng có chút am hiểu, dù sao cũng có rất nhiều nơi cần dùng đến.
Hiện tại bởi vì Tinh Thần Thể Thuật, thương thế trên người đã hồi phục một chút, linh lực có thể điều động cũng tăng lên, bố trí một trận pháp có thể bảo vệ tu sĩ Luyện Khí cao giai cũng không phải là chuyện khó.
Cổ Dao đóng cửa phòng, lấy miếng sắt ra khỏi túi trữ vật, ngoại trừ hoa văn lò luyện đan mơ hồ trên đó, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng chính là thứ này đã khiến ngọc bội trong thức hải của cậu phản ứng, khiến cho Cổ Dao không thể đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng rồi mới kiểm tra.
Tâm niệm vừa động, ngọc bội đã dung hợp với ngọc châu xuất hiện trong tay cậu, ngay sau đó, ngọc bội và miếng sắt đều khẽ run lên, Cổ Dao không khỏi khẩn trương, động tĩnh lớn như vậy sẽ không khiến người ngoài chú ý chứ, biết vậy nên đợi Trì Trường Dạ bố trí trận pháp xong rồi hãy dung hợp.
Nhưng một khi dung hợp đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại được, ngọc bội và miếng sắt chậm rãi đến gần nhau, đồng thời tỏa ra ánh sáng, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, phản ứng lần này mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều lần.
Cổ Dao vội vàng đưa ngọc bội vào trong thức hải, sau đó trước mắt tối sầm, cậu lại mất đi ý thức.
Trì Trường Dạ đang luyện chế trận pháp đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí dao động truyền đến từ phòng Cổ Dao, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, nhưng cẩn thận cảm nhận lại, luồng linh khí dao động kia lại biến mất, hơi thở của Cổ Dao vẫn còn.
Trì Trường Dạ đứng dậy đi về phía bên kia mấy bước, lại dừng lại, tuy rằng đang sống chung với Cổ Dao, nhưng hắn biết, Cổ Dao chỉ xem hắn là người hợp tác tạm thời, đối với chuyện riêng tư của Cổ Dao, hắn - người hợp tác này - không thể can thiệp quá nhiều.
Tình huống này khiến Trì Trường Dạ không hài lòng nhíu mày, chỉ là không thể nào tiến thêm một bước, Trì Trường Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu, nhận thấy hơi thở của Cổ Dao không có gì thay đổi, lúc này mới xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Bên kia, sau khi ý thức trở lại, việc đầu tiên Cổ Dao làm chính là kiểm tra thức hải của mình, tâm niệm vừa động, ý thức liền tiến vào trong không gian ngọc bội, ngay lập tức nhận ra sự thay đổi của không gian, ý thức thể của Cổ Dao trợn tròn mắt.
……
Trong không gian ngọc bội ban đầu chỉ có một mảnh linh điền và một cái giếng nước, hiện tại không gian đã mở rộng, bên cạnh linh điền còn có thêm một căn nhà.
Cổ Dao do dự một chút, liền quyết định đi vào xem thử, đã an cư lạc nghiệp trong không gian thức hải của cậu rồi, bất kể tốt xấu cũng không thể nào trốn tránh được.
"Được, có cơ hội chúng ta đi tìm bảo."
Khóe miệng Trì Trường Dạ khẽ nhếch lên.
Buổi tối hôm đó, tùy tùng của Điền nhị thiếu đến một chuyến, báo cáo tình hình của huynh muội Phương gia.
Thời gian xảy ra chuyện là sau khi Cổ Dao ba người rời khỏi khu chợ Tam Bất Quản Địa Đới, huynh muội Phương gia có lẽ là tâm trạng không tốt, xảy ra xung đột với tu sĩ trên chợ.
Huynh muội Phương gia vẫn như cũ lấy Cổ gia ra dọa nạt, cho rằng như vậy là có thể dọa lui đối phương, không ngờ đối phương lập tức gọi thêm hai đồng bọn, đánh cho huynh muội Phương gia và hai tên tùy tùng một trận nhừ tử.
Phương Đông Hùng bị thương nặng nhất, mặt bị đánh thành đầu heo không tính, còn bị gãy hai xương sườn. Lúc Phương Đông Lan muốn chạy đến địa bàn của Cổ gia cầu cứu, bị người ta ngáng chân, ngã một cái rất mạnh, gãy mất hai cái răng cửa, bộ dạng cũng không khá hơn ca ca nàng ta là bao.
Đợi đến khi hộ vệ ở khu chợ của Cổ gia nhận được tin tức chạy đến, đám tu sĩ đánh người đã sớm chạy mất dạng, hỏi người xung quanh, người xung quanh cũng không nói ra được lai lịch của đối phương, cuối cùng chuyện này cũng chỉ có thể bỏ qua.
Cổ gia cũng không thể nào vì huynh muội Phương gia mà phong tỏa toàn bộ trấn để tìm người, bởi vì như vậy sẽ đắc tội với hai gia tộc còn lại và những thế lực lớn nhỏ khác, thân phận của huynh muội Phương gia còn chưa đủ tư cách.
Cổ Dao nghe mà vui vẻ vô cùng, hai mắt híp lại thành một đường, cuối cùng lấy ra một bình thuốc trị thương ngoài da thưởng cho người đến báo tin, tùy tùng vui vẻ rời đi.
"Ta về phòng trước, nếu như lúc ăn cơm tối ta không ra ngoài thì đừng gọi ta."
Cổ Dao nói với Trì Trường Dạ một tiếng rồi trở về phòng, cậu muốn biết miếng sắt kia rốt cuộc là thứ gì, bởi vì không biết sẽ mất bao lâu cho nên mới dặn dò như vậy.
Còn về phần Trì Trường Dạ không biết nấu cơm sao? Hiện tại trong tay đã có tiền rồi, nếu như không muốn chỉ ăn thịt nướng, có thể ra ngoài ăn cơm tiệm.
Phương gia có chạy đến Cổ gia để cho Phương thị và Cổ Chí Minh chống lưng cho bọn họ hay không, đó là chuyện của bọn họ, Cổ Dao còn mong chờ Phương gia đến gây sự, khiến cho Cổ Chí Minh và cặp song sinh kia khó chịu.
Lần này cứ tính như vậy đi, trên người cậu phải chuẩn bị một ít thuốc đặc biệt, lần sau gặp lại, cậu sẽ tự mình ra tay, bao gồm cả cặp song sinh kia cũng như vậy.
Trong mắt Trì Trường Dạ lóe lên ý cười, nghe Điền Phi Dung kể không ít chuyện Cổ Dao bị người Cổ gia và Phương gia ức hiếp, không ngờ Cổ Dao chỉ trả thù một chút mà đã vui vẻ như vậy, nhìn cậu cười cứ như là con cáo nhỏ trộm được gà, khiến cho người khác nhìn vào cũng vui vẻ theo.
Trì Trường Dạ cũng bắt đầu loay hoay với nguyên liệu luyện chế trận pháp, hắn đối với trận pháp cũng có chút am hiểu, dù sao cũng có rất nhiều nơi cần dùng đến.
Hiện tại bởi vì Tinh Thần Thể Thuật, thương thế trên người đã hồi phục một chút, linh lực có thể điều động cũng tăng lên, bố trí một trận pháp có thể bảo vệ tu sĩ Luyện Khí cao giai cũng không phải là chuyện khó.
Cổ Dao đóng cửa phòng, lấy miếng sắt ra khỏi túi trữ vật, ngoại trừ hoa văn lò luyện đan mơ hồ trên đó, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng chính là thứ này đã khiến ngọc bội trong thức hải của cậu phản ứng, khiến cho Cổ Dao không thể đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng rồi mới kiểm tra.
Tâm niệm vừa động, ngọc bội đã dung hợp với ngọc châu xuất hiện trong tay cậu, ngay sau đó, ngọc bội và miếng sắt đều khẽ run lên, Cổ Dao không khỏi khẩn trương, động tĩnh lớn như vậy sẽ không khiến người ngoài chú ý chứ, biết vậy nên đợi Trì Trường Dạ bố trí trận pháp xong rồi hãy dung hợp.
Nhưng một khi dung hợp đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại được, ngọc bội và miếng sắt chậm rãi đến gần nhau, đồng thời tỏa ra ánh sáng, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, phản ứng lần này mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều lần.
Cổ Dao vội vàng đưa ngọc bội vào trong thức hải, sau đó trước mắt tối sầm, cậu lại mất đi ý thức.
Trì Trường Dạ đang luyện chế trận pháp đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí dao động truyền đến từ phòng Cổ Dao, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, nhưng cẩn thận cảm nhận lại, luồng linh khí dao động kia lại biến mất, hơi thở của Cổ Dao vẫn còn.
Trì Trường Dạ đứng dậy đi về phía bên kia mấy bước, lại dừng lại, tuy rằng đang sống chung với Cổ Dao, nhưng hắn biết, Cổ Dao chỉ xem hắn là người hợp tác tạm thời, đối với chuyện riêng tư của Cổ Dao, hắn - người hợp tác này - không thể can thiệp quá nhiều.
Tình huống này khiến Trì Trường Dạ không hài lòng nhíu mày, chỉ là không thể nào tiến thêm một bước, Trì Trường Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu, nhận thấy hơi thở của Cổ Dao không có gì thay đổi, lúc này mới xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Bên kia, sau khi ý thức trở lại, việc đầu tiên Cổ Dao làm chính là kiểm tra thức hải của mình, tâm niệm vừa động, ý thức liền tiến vào trong không gian ngọc bội, ngay lập tức nhận ra sự thay đổi của không gian, ý thức thể của Cổ Dao trợn tròn mắt.
……
Trong không gian ngọc bội ban đầu chỉ có một mảnh linh điền và một cái giếng nước, hiện tại không gian đã mở rộng, bên cạnh linh điền còn có thêm một căn nhà.
Cổ Dao do dự một chút, liền quyết định đi vào xem thử, đã an cư lạc nghiệp trong không gian thức hải của cậu rồi, bất kể tốt xấu cũng không thể nào trốn tránh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất