Chương 44:
Tuy rằng đã hạ lệnh không được truyền chuyện xảy ra ở nhị phòng ra ngoài, nhưng bất kể là đại phòng hay là tam phòng đều biết.
Cổ Nghiêm nghe tùy tùng nói chuyện này, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Rõ ràng là tự chuốc lấy khổ sở, hắn ta không hề đồng tình.
Thứ nữ của Cổ gia thì cười trên nỗi đau của người khác, tốt nhất là Cổ Tinh bị hủy dung, dựa vào thân phận đích nữ, ngày thường Cổ Tinh đối với bọn họ luôn luôn hô hào, sai bảo, xem bọn họ như nha hoàn sai khiến, lần này vậy mà lại thua trong tay Cổ Dao - người mà ngay cả bọn họ cũng xem thường.
“Cha, cha phải báo thù cho con! Con muốn Cổ Dao sống không bằng chết!”
Cổ Chí Minh ở bên ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu gào của bảo bối nữ nhân, liên tục an ủi:
“Cha lập tức đi tìm tiểu súc sinh kia về đây để cho nó bồi tội với Tinh Nhi, Tinh Nhi, con đừng lo lắng, cha sẽ tìm đan dược tốt cho con.”
“Cha phải giữ lời, nếu không... con thà rằng cùng mẫu thân bế môn tư quá!”
Cổ Tinh nói lời tàn nhẫn, nàng ta vốn định nói không muốn nhận người cha này nữa, nhưng lại sợ phản tác dụng, chọc giận Cổ Chí Minh, cho nên lời nói đến bên miệng lại đổi thành cách nói khác.
“Cha đương nhiên giữ lời, cha lập tức đi tìm tiểu súc sinh kia.”
Cổ Chí Minh đau lòng vô cùng, đều là do Cổ Dao tiểu súc sinh kia khiến cho cả nhà bọn họ không được yên ổn, biết vậy... biết vậy lúc trước đã bóp chết tiểu súc sinh này!
Cổ Chí Minh tức giận xông ra ngoài.
“Được rồi, tỷ, cha đi đến chỗ Cổ Dao rồi, tỷ nghỉ ngơi một chút, mặt của tỷ có thể chữa khỏi.”
Sau khi Cổ Chí Minh đi ra ngoài, Cổ Thần đến cửa, nhỏ giọng an ủi tỷ tỷ mình.
“Ta hận không thể gặm thịt, uống máu của hắn ta!”
Cổ Tinh ở trong phòng oán hận nói, chỉ cần sờ vào vết sẹo trên mặt và trên người, nàng ta không nhịn được kêu gào.
“Ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách.”
Lời của Cổ Thần còn có tác dụng an ủi hơn Cổ Chí Minh, quả nhiên tâm trạng của Cổ Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cổ Chí Minh vừa mới ra khỏi Cổ phủ, Cổ gia chủ lập tức nhận được tin tức, lão nhị này cũng không phải là ngu ngốc đến mức cùng cực, còn biết mang theo hộ vệ, chứ không phải là một mình xông vào địa bàn của Điền gia:
“Thôi bỏ đi, để cho hắn ta gây sự một chút.”
Cổ Chí Minh gây sự còn danh chính ngôn thuận hơn người khác, cho dù trước kia từng bạc đãi Cổ Dao, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của Cổ Dao, Cổ Dao dám đối nghịch, đó chính là bất hiếu.
Lão nhị luôn nói lão ta thiên vị, kỳ thực ban đầu lão ta thiên vị chính là lão nhị.
Thiên phú tu hành và tu vi của lão đại vốn dĩ đã cao hơn lão nhị, về sau vị trí gia chủ này chắc chắn là của lão đại, cho nên lão ta mới nghĩ cách tìm một ngoại viện cho lão nhị.
Cuộc hôn nhân kia tuy rằng có tính toán của bản thân lão ta, nhưng nếu như lão nhị có một tiểu cữu tử như vậy, về sau lão đại cũng không dám bạc đãi lão ta, nhưng nào ngờ lão nhị ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại không hề cam tâm tình nguyện.
Phong thị chết cũng thôi, dù sao trên danh nghĩa là chết vì cứu lão nhị, cho nên cho dù không thích Cổ Dao, chẳng lẽ Cổ gia còn thiếu Cổ Dao một miếng cơm sao?
Nhưng lão nhị vậy mà lại đổ hết sự không thích đối với Phong thị và cuộc hôn nhân kia lên người Cổ Dao, cuối cùng lại cưới một nữ nhân xuất thân từ gia đình nhỏ bé như vậy, đối với địa vị của ông ta ở Cổ gia không có chút trợ giúp nào.
Ngay cả lão tam cũng biết phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối, nữ nhân kia được nạp vào làm thiếp cũng rất coi trọng nàng ta rồi.
Lão nhị... Cổ gia chủ trong lòng thở dài, tính cách này e là không thể thay đổi, chỉ hy vọng Cổ Thần có thể điềm tĩnh một chút, về sau cũng có thể để cho lão nhị có chỗ dựa.
Cổ Chí Minh mang theo năm, sáu hộ vệ, trực tiếp đi đến tiểu viện mà Cổ Dao đang ở, tức giận nhìn chằm chằm vào tiểu viện, phất tay ra lệnh: “Phá cửa cho ta!”
Hộ vệ nghe lệnh, vừa định tiến lên phá cửa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tu sĩ, trên người mặc trang phục đặc biệt của hộ vệ Điền gia: “Cổ nhị lão gia thật sự muốn động thủ sao?”
“Chẳng lẽ ta không thể động thủ sao?” Cổ Chí Minh nheo mắt, không vui hỏi.
Hộ vệ Điền gia cũng không tức giận, mà là giải thích: “Tiểu viện này thuộc sở hữu của nhị thiếu gia chúng ta, nếu như Cổ nhị lão gia muốn động thủ, có phải là nên hỏi qua nhị thiếu gia nhà ta hay không?”
Hộ vệ này trong lòng rất xem thường Cổ Chí Minh, ở trong trấn ai mà không biết người này bạc tình bạc nghĩa, lại vô dụng đến cực điểm, nếu như không phải đầu thai tốt, sinh ra ở Cổ gia, loại người này ném ra ngoài đã sớm bị người ta gặm đến mức không còn xương cốt.
Cổ Chí Minh nghẹn lời, nếu như là nhà của người khác, ông ta phá thì cũng phá rồi, nhưng là của Điền nhị thiếu gia? Tên tiểu tử kia mà thật sự gây sự, ông ta cũng không chịu nổi.
Cổ Chí Minh trong lòng lại thêm một tội danh cho Cổ Dao, chỉ vào hộ vệ nói: “Đi gõ cửa, bảo Cổ Dao tiểu súc sinh kia ra gặp ta!”
Hộ vệ Điền gia này không ngăn cản được, dứt khoát đứng sang một bên khoanh tay xem náo nhiệt, càng thêm xem thường Cổ Chí Minh, thật sự có bản lĩnh thì cứ phá cửa đi, nhanh như vậy đã thỏa hiệp rồi.
Chưa đợi hộ vệ gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, Trì Trường Dạ và Cổ Dao cùng đứng ở trong cửa, Cổ Dao chắp tay với hộ vệ Điền gia bên ngoài: “Đa tạ hộ vệ đại ca.”
“Không có gì, Cổ Dao thiếu gia và Trì thiếu gia là khách quý của nhị thiếu gia nhà ta, là nhị thiếu gia nhà ta đặc biệt dặn dò phải chăm sóc tốt cho hai vị.”
Hộ vệ Điền gia cười đáp.
Cổ Nghiêm nghe tùy tùng nói chuyện này, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ngu xuẩn!”
Rõ ràng là tự chuốc lấy khổ sở, hắn ta không hề đồng tình.
Thứ nữ của Cổ gia thì cười trên nỗi đau của người khác, tốt nhất là Cổ Tinh bị hủy dung, dựa vào thân phận đích nữ, ngày thường Cổ Tinh đối với bọn họ luôn luôn hô hào, sai bảo, xem bọn họ như nha hoàn sai khiến, lần này vậy mà lại thua trong tay Cổ Dao - người mà ngay cả bọn họ cũng xem thường.
“Cha, cha phải báo thù cho con! Con muốn Cổ Dao sống không bằng chết!”
Cổ Chí Minh ở bên ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu gào của bảo bối nữ nhân, liên tục an ủi:
“Cha lập tức đi tìm tiểu súc sinh kia về đây để cho nó bồi tội với Tinh Nhi, Tinh Nhi, con đừng lo lắng, cha sẽ tìm đan dược tốt cho con.”
“Cha phải giữ lời, nếu không... con thà rằng cùng mẫu thân bế môn tư quá!”
Cổ Tinh nói lời tàn nhẫn, nàng ta vốn định nói không muốn nhận người cha này nữa, nhưng lại sợ phản tác dụng, chọc giận Cổ Chí Minh, cho nên lời nói đến bên miệng lại đổi thành cách nói khác.
“Cha đương nhiên giữ lời, cha lập tức đi tìm tiểu súc sinh kia.”
Cổ Chí Minh đau lòng vô cùng, đều là do Cổ Dao tiểu súc sinh kia khiến cho cả nhà bọn họ không được yên ổn, biết vậy... biết vậy lúc trước đã bóp chết tiểu súc sinh này!
Cổ Chí Minh tức giận xông ra ngoài.
“Được rồi, tỷ, cha đi đến chỗ Cổ Dao rồi, tỷ nghỉ ngơi một chút, mặt của tỷ có thể chữa khỏi.”
Sau khi Cổ Chí Minh đi ra ngoài, Cổ Thần đến cửa, nhỏ giọng an ủi tỷ tỷ mình.
“Ta hận không thể gặm thịt, uống máu của hắn ta!”
Cổ Tinh ở trong phòng oán hận nói, chỉ cần sờ vào vết sẹo trên mặt và trên người, nàng ta không nhịn được kêu gào.
“Ta sẽ giúp tỷ nghĩ cách.”
Lời của Cổ Thần còn có tác dụng an ủi hơn Cổ Chí Minh, quả nhiên tâm trạng của Cổ Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cổ Chí Minh vừa mới ra khỏi Cổ phủ, Cổ gia chủ lập tức nhận được tin tức, lão nhị này cũng không phải là ngu ngốc đến mức cùng cực, còn biết mang theo hộ vệ, chứ không phải là một mình xông vào địa bàn của Điền gia:
“Thôi bỏ đi, để cho hắn ta gây sự một chút.”
Cổ Chí Minh gây sự còn danh chính ngôn thuận hơn người khác, cho dù trước kia từng bạc đãi Cổ Dao, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của Cổ Dao, Cổ Dao dám đối nghịch, đó chính là bất hiếu.
Lão nhị luôn nói lão ta thiên vị, kỳ thực ban đầu lão ta thiên vị chính là lão nhị.
Thiên phú tu hành và tu vi của lão đại vốn dĩ đã cao hơn lão nhị, về sau vị trí gia chủ này chắc chắn là của lão đại, cho nên lão ta mới nghĩ cách tìm một ngoại viện cho lão nhị.
Cuộc hôn nhân kia tuy rằng có tính toán của bản thân lão ta, nhưng nếu như lão nhị có một tiểu cữu tử như vậy, về sau lão đại cũng không dám bạc đãi lão ta, nhưng nào ngờ lão nhị ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại không hề cam tâm tình nguyện.
Phong thị chết cũng thôi, dù sao trên danh nghĩa là chết vì cứu lão nhị, cho nên cho dù không thích Cổ Dao, chẳng lẽ Cổ gia còn thiếu Cổ Dao một miếng cơm sao?
Nhưng lão nhị vậy mà lại đổ hết sự không thích đối với Phong thị và cuộc hôn nhân kia lên người Cổ Dao, cuối cùng lại cưới một nữ nhân xuất thân từ gia đình nhỏ bé như vậy, đối với địa vị của ông ta ở Cổ gia không có chút trợ giúp nào.
Ngay cả lão tam cũng biết phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối, nữ nhân kia được nạp vào làm thiếp cũng rất coi trọng nàng ta rồi.
Lão nhị... Cổ gia chủ trong lòng thở dài, tính cách này e là không thể thay đổi, chỉ hy vọng Cổ Thần có thể điềm tĩnh một chút, về sau cũng có thể để cho lão nhị có chỗ dựa.
Cổ Chí Minh mang theo năm, sáu hộ vệ, trực tiếp đi đến tiểu viện mà Cổ Dao đang ở, tức giận nhìn chằm chằm vào tiểu viện, phất tay ra lệnh: “Phá cửa cho ta!”
Hộ vệ nghe lệnh, vừa định tiến lên phá cửa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tu sĩ, trên người mặc trang phục đặc biệt của hộ vệ Điền gia: “Cổ nhị lão gia thật sự muốn động thủ sao?”
“Chẳng lẽ ta không thể động thủ sao?” Cổ Chí Minh nheo mắt, không vui hỏi.
Hộ vệ Điền gia cũng không tức giận, mà là giải thích: “Tiểu viện này thuộc sở hữu của nhị thiếu gia chúng ta, nếu như Cổ nhị lão gia muốn động thủ, có phải là nên hỏi qua nhị thiếu gia nhà ta hay không?”
Hộ vệ này trong lòng rất xem thường Cổ Chí Minh, ở trong trấn ai mà không biết người này bạc tình bạc nghĩa, lại vô dụng đến cực điểm, nếu như không phải đầu thai tốt, sinh ra ở Cổ gia, loại người này ném ra ngoài đã sớm bị người ta gặm đến mức không còn xương cốt.
Cổ Chí Minh nghẹn lời, nếu như là nhà của người khác, ông ta phá thì cũng phá rồi, nhưng là của Điền nhị thiếu gia? Tên tiểu tử kia mà thật sự gây sự, ông ta cũng không chịu nổi.
Cổ Chí Minh trong lòng lại thêm một tội danh cho Cổ Dao, chỉ vào hộ vệ nói: “Đi gõ cửa, bảo Cổ Dao tiểu súc sinh kia ra gặp ta!”
Hộ vệ Điền gia này không ngăn cản được, dứt khoát đứng sang một bên khoanh tay xem náo nhiệt, càng thêm xem thường Cổ Chí Minh, thật sự có bản lĩnh thì cứ phá cửa đi, nhanh như vậy đã thỏa hiệp rồi.
Chưa đợi hộ vệ gõ cửa, cửa được mở ra từ bên trong, Trì Trường Dạ và Cổ Dao cùng đứng ở trong cửa, Cổ Dao chắp tay với hộ vệ Điền gia bên ngoài: “Đa tạ hộ vệ đại ca.”
“Không có gì, Cổ Dao thiếu gia và Trì thiếu gia là khách quý của nhị thiếu gia nhà ta, là nhị thiếu gia nhà ta đặc biệt dặn dò phải chăm sóc tốt cho hai vị.”
Hộ vệ Điền gia cười đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất