Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 103: Nghiên cứu thuốc

Trước Sau
Người khám cho Tương Vũ là một bác sĩ nam, cũng may đối phương không có yêu cầu gì kỳ quái, chỉ bảo hắn nằm xuống một cái giường nhỏ, sau đó dùng dụng cụ dò khắp bụng.

Bác sĩ nhìn vào màn hình, mày nhíu lại, sau đó giãn ra, lại dò thêm một lúc nữa mới hỏi:

"Cậu cấy ghép tử cung lâu chưa? Có phản ứng phụ gì không?"

Tương Vũ đưa mắt nhìn Trịnh Thành Bắc, không biết có nên nói thật không. Hắn sợ nếu nói chưa bao giờ cấy tử cung sẽ bị đem đi làm thí nghiệm mất.

Trịnh Thành Bắc thì tưởng là Tương Vũ không muốn nhắc đến, bèn nói lảng sang chuyện khác.

"Bác sĩ, cơ thể anh ấy hoàn toàn bình thường. Bác sĩ hãy cho tôi biết tình trạng của em bé."

"Tôi thấy không bình thường đâu. Tử cung của bạn đời anh khá nhỏ, hiện tại thì không sao, sau này bụng to lên thì cần phải theo dõi kỹ lưỡng." Anh ta nói xong thì chỉ vào màn hình. "Các anh nhìn đi, hình dáng nho nhỏ kia chính là bào thai, nhịp tim đập bình thường, phát triển rất tốt, bé con hoàn toàn khoẻ mạnh."

Tương Vũ vui vẻ. "Như vậy tôi thực sự mang thai."

Bác sĩ gật đầu: "Thai nhi đã mười một tuần tuổi, chiều dài cơ thể 43mm, cân nặng 45g. Mắt mũi miệng phát triển rất tốt, các ngón tay ngón chân đã mọc đủ, tầm tuổi thai này em bé bắt đầu cử động, chỉ khoảng năm tuần nữa là anh sẽ cảm nhận được."

Tương Vũ sờ sờ bụng, gật đầu.

"Ba tháng đầu không được vận động mạnh. Hạn chế chuyện giường chiếu, đến 16 tuần phải đi khám lại."

Bác sĩ dặn dò rất kỹ, in ảnh siêu âm kèm theo bệnh án, lại cho một đơn thuốc bổ và thức ăn dành cho người có thai. Trịnh Thành Bắc nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn lấy quang não ra ghi lại.

Xong xuôi Trịnh Thành Bắc đi thanh toán, dù Tương Vũ đã nói là không cần mấy loại thuốc bổ rồi nhưng đối phương vẫn nhất định mua, cuối cùng hai người tay xách nách mang vô số thứ về nhà.

Trịnh Thành Huy cầm tấm ảnh siêu âm mà yêu thích không buông tay, đầu óc cậu đã tưởng tượng ra một em bé mềm mềm mập mập.

"Không rõ cháu em là con gái hay con trai nữa, em phải đi mua quần áo cho bé mới được."

"Sinh ra rồi biết." Tương Vũ và Trịnh Thành Bắc quyết định không hỏi đến giới tính của cục nắm, dù sao con gái hay con trai đều được.

Bé con đã được mười một tuần, Trịnh Thành Bắc cực kỳ nghiêm khắc, chủ động gọi điện cho hiệu trưởng Học Viện Liên Minh xin nghỉ cho Tương Vũ, còn chuyện quay trở lại trận yểm hay vẽ bùa gì đó thì quên luôn. Anh nói thẳng hắn phải ở nguyên trong nhà hai tuần nữa rồi đi đâu thì đi.

Ở nhà không làm gì cũng chán, Tương Vũ dứt khoát lôi xác con Huyết Sát thú ra bắt Trịnh Thành Bắc xử lý. Một số dược thảo còn thiếu thì sai Trịnh Thành Huy đi mua.

Trịnh Thành Bắc có tay nghề nấu ăn hơn Tương Vũ rất nhiều, thịt Huyết Sát thú tạo thành từ âm khí và sát khí tự nhiên nên khá thơm, để anh nấu chí ít đan dược không có cái mùi như nhựa đường, lúc cho thêm dược thảo vào lại càng dễ ngửi.



Tương Vũ còn phát hiện ra thế mà linh lực trong mỗi viên thuốc còn cao hơn mọi lần. Là do cách xử lý hoặc cũng có thể Trịnh Thành Bắc được thừa hưởng chút tố chất nấu thuốc của tổ tiên cũng nên.

Hai người nấu một nửa số thịt Huyết Sát thú được hơn năm trăm viên đan dược, còn lại Tương Vũ quyết định lôi đống sách trong nhẫn trữ vật ra xem có cách chế thuốc nào khác không?

Thời gian rảnh đem đi đọc sách quả là việc đúng đắn. Trịnh Thành Bắc thấy Tương Vũ không chạy lung tung cũng yên lòng hơn. Anh không được nghỉ, ngày nào cũng phải đến tổng bộ, tối mới quay về.

Loay hoay một tuần, cuối cùng trong một cuốn sách Tương Vũ cũng tìm ra một loại thuốc thích hợp. Thuốc này cần những nguyên liệu thiên về tính lạnh. Có một thứ ghi là loài bọ cạp hiếm, ít ai biết đây là động vật chí âm.

Thịt Huyết Sát thú vừa hay có thể thay thế.

Thành phẩm thuốc cũng khá thú vị, có thể dùng kèm với luyện tập để nới lỏng kinh mạch trong cơ thể. Có loại thuốc này, bảo Trịnh gia không liên quan đến giới tu tiên mới là lạ.

Càng nghĩ càng vô lý, một thế gia chế thuốc mà lại có thể biến mất không dấu vết trong dòng xoáy lịch sử, ngay cả Tương Vũ cũng chưa bao giờ nghe thấy. Lúc xưa những gia tộc chế thuốc hưng thịnh nhất chỉ có họ Hàn, họ Phan, chưa từng nghe thấy họ Trịnh.

Họ Hàn. Quân chủ của Liệp Hoả tình cờ làm sao cũng là họ này.

Thử lên mạng tìm hiểu. Hoá ra đến ngày nay chỉ còn duy nhất họ Phan vẫn còn theo nghề thuốc, bọn họ đã thành lập công ty dược phẩm khá lớn, đặt tổng bộ ở quốc gia Thanh Long. Bây giờ họ nghiên cứu dược phẩm có bài bản chứ không còn chế thuốc bằng phương pháp thủ công như xưa. Còn họ Hàn cũng đã tuyệt tích, chắc hẳn không liên quan đến hoàng thất.

Tương Vũ còn tìm thấy một loại thuốc nữa. Thuốc này chế khá đơn giản, tác dụng lại gần như Thanh linh đan mà hắn từng nghe qua. Có thể thanh lọc cặn bã trong cơ thể.

Linh khí tinh thuần tu sĩ nạp vào ngườ tương đối ít cặn bã, nhưng những thức ăn bình thường và kể cả đan dược làm từ Huyết Sát thú chắc chắn có nhiều tạp chất, những thứ này tích tụ trong cơ thể dần dần khiến cho kinh mạch và cơ bắp bản thân thêm phần nặng nề. Đây là lý do chính Tương Vũ không dám cho Trịnh Thành Bắc và Trịnh Thành Huy ăn quá nhiều đan dược, sợ ảnh hưởng đến cơ thể.

Thứ thuốc này có thể thanh lọc phần nào số cặn bã đó. Hơn nữa nguyên vật liệu lại cực kỳ dễ tìm, chỉ có một vài thứ hiếm, còn lại có thể mua được ở tiệm thuốc đông y bình thường.

Mấy năm nay huyền học phát triển cực mạnh, vô vàn loại "đan dược" thật thật giả giả ra đời, những tiệm thuốc đông y cũng ăn theo mọc lên như nấm. Dù sao người ít đi mà đất vẫn giữ nguyên, rất nhiều dược thảo nơi rừng sâu không bị khai thác. Nghề này mọc lên tạo công ăn việc làm cho người bản địa. Tất nhiên là được chính phủ ủng hộ.

Chính Tương Vũ cũng hay mua dược thảo ở đây.

Đề cập với Trịnh Thành Bắc việc này, anh lập tức đồng ý, hứa hẹn nếu đi làm nhiệm vụ sẽ nghe ngóng về mấy loại thuốc hiếm hộ hắn.

Những tháng ngày tiếp theo yên ả trôi qua, Tương Vũ không còn bị khó chịu khi ngửi thấy mùi tôm nữa, liên tiếp đòi Trịnh Thành Bắc làm cho ăn. Hai tuần liền chỉ có ở lì trong nhà, hắn tăng liền một cân. Cái cằm nhìn kỹ đã thấy ngấn.

Trịnh Thành Bắc thấy thành tựu vô cùng, ra sức mua đồ về bồi bổ thêm cho Tương Vũ.

Về công việc, tạm thời Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ sau nhiều lần thất bại mới chế được thành công loại đầu tiên, vẫn lấy tên cũ trong sách là Trường Huyết hoàn.

Trịnh Thành Bắc quả nhiên là có chút năng khiếu về phương diện này, chỉ làm mấy lần là thành công.

Còn loại thuốc thứ hai tên Lục Tích tán, tạm thời chưa đủ nguyên liệu nên cứ thong thả.



Trịnh Thành Bắc vẫn không yên lòng về mấy bài viết trên diễn đàn liên minh, quyết tâm điều tra đến cùng. Không ngờ đối phương ẩn dấu thật sâu, tài khoản đăng bài là tài khoản đi mua ở chợ đen, tra thêm nữa thì thấy thông tin của một cụ bà một trăm tám mươi tuổi đã gần đất xa trời.

Anh thử cho người đến tận nơi, xác thực bà cụ không thể nào làm ra hành động đấy được, quang não cũng đã lâu không dùng, cuối cùng đành phải bỏ qua.

Sau đấy lại có vài bài viết nữa liên tiếp xuất hiện, hầu như toàn nói xấu Tương Vũ, anh ngẫm nghĩ một lát rồi đăng nhập vào tài khoản của mình, đăng bài đầu tiên:

"Hai cục cưng lớn nhỏ của nhà tôi." [Hình ảnh]

Hình ảnh đính kèm là gương mặt say ngủ của Tương Vũ, bên cạnh để một tấm hình siêu âm, dù bài viết đơn giản nhưng vẫn khiến cho giới trẻ toàn liên minh bùng nổ.

Trịnh Thành Bắc rất nổi tiếng, không chỉ ở riêng Liệp Hoả mà ngay cả quốc gia Hùng Ưng hay Thanh Long đều vang danh. Dù sao dị năng giả đạt đến cấp bảy có mấy người đâu. Quốc gia Thanh Long còn chỉ có một người đạt cấp bảy. Hơn nữa cũng mới thăng cấp cách đây không lâu, nghe đồn người này đã hơn năm mươi tuổi, là đội trưởng đội dị năng Long Hồn.

Không phải do quốc gia Thanh Long ít nhân tài, mà trận thú triều mười mấy năm trước quốc gia bọn họ bị ảnh hưởng nhiều nhất, vô số dị năng giả đã ngã xuống.

Sở dĩ quốc gia nào cũng coi trọng dị năng giả cao cấp là vì trận thi đấu liên minh năm năm một lần sắp đến. Ai đạt được giải nhất vừa được vinh dự quốc gia vừa có tiền thưởng cực lớn. Quán quân năm năm trước chính là Giang Quân chẳng hạn, số tiền thưởng trực tiếp đưa hắn ta thành một trong mười người đàn ông giàu nhất Hùng Ưng, dù trong đó có một chút tài sản của Giang gia do hắn tiếp quản.

Năm năm trước Trịnh Thành Bắc mới vừa hai mươi tuổi, còn chưa thành niên bao lâu, dị năng giả cấp sáu. Tuy không đạt được quán quân nhưng cũng được vào tận vòng tứ kết, có thể nói là ngôi sao sáng của Liệp Hoả.

Năm nay thì khác, mỗi quốc gia chỉ có một dị năng giả cấp bảy, tỉ lệ thắng của Trịnh Thành Bắc khá cao.

Tài khoản của Trịnh Thành Bắc mới lập mà con số theo dõi đã lên đến gần một triệu người. Bài viết vừa đăng lập tức leo lên top diễn đàn, còn bình luận thì nhảy liên tục không kịp đọc.

Lướt sơ qua bình luận hầu hết là tin chúc mừng, khen hai người đẹp đôi và hạnh phúc này nọ, cũng chẳng có ai dại dột chạy đến khu vực cá nhân để công kích. Trịnh Thành Bắc thấy mục đích đã đạt được, lập tức tắt quang não.

"Cậu định không tham gia thi đấu Liên minh?"

Tương Vũ nghe nói về cuộc thì liền hỏi, không ngờ Trịnh Thành Bắc từ chối tham gia. Vốn lúc xưa anh cũng định đăng ký, nhưng mà giải đấu bắt đầu vào cuối mùa xuân năm sau, lúc đó Tương Vũ cũng sắp sinh bé con. Anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

"Lúc đó anh sắp sinh rồi, năm nay lại thi đấu ở Hùng Ưng, anh nghĩ xem em có nỡ bỏ anh và con đi xa như vậy được không?"

Tương Vũ lại nghĩ Trịnh Thành Bắc nên đăng ký. Đang là niềm hi vọng của quốc gia, anh mà không tham gia sẽ gây nên nhiều rắc rối không đáng có.

"Có chuyện gì mà nỡ với chả không nỡ. Tôi cũng đi theo cậu xem thi đấu mà. Với lại cậu thử tính toán mà xem, giải đấu bắt đầu vào tháng ba, còn tôi dự sinh vào đầu tháng tư, chắc chắn sẽ kịp trở về. Mà không kịp nữa thì còn có nhóc Huy, sợ gì."

"Nhưng em lo..."

"Không nhưng nhị gì hết." Tương Vũ ngắt lời, không cho Trịnh Thành Bắc nói tiếp. "Chuyện này cậu đừng tuỳ hứng vậy. Cái danh đội trưởng Tuyệt Sát của cậu đang bị khá nhiều thế lực nhìn vào. Chúng ta không sợ nhưng cũng chẳng nên rước thêm phiền phức làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau