Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 4:
Giang Hoài nhíu mày nói: “Nay đã khác xưa, về sau con chính là tiểu thư Giang gia, không nên liên hệ cùng những người ở cô nhi viện đó, còn chuyện yêu sớm, càng là nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Yêu sớm?” Giang Li nhíu mày.
Phong Vận vội nói: “Tuổi này của con, đối với con trai cùng tuổi sinh ra hảo cảm rất bình thường, nhưng ngàn vạn không thể tùy tùy tiện tiện yêu đương, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.”
Giang Li:……
Đôi vợ chồng này, là từ đâu nhìn ra mình có manh mối yêu sớm?
Đối diện với biểu cảm nghi hoặc của Giang Li, Giang Hoài lại cho rằng cô đây là đang giả ngu, “Lưu manh ở cô nhi viện này tuổi còn nhỏ không lo học hành, động tay động chân với con gái, sau này con không thể cùng người như vậy lêu lổng nữa.”
Giang Li sửng sốt vài giây, rốt cuộc ý thức được lưu manh tuổi còn nhỏ không lo học hành trong miệng ông ta hẳn là chỉ Giang Đường.
Cô xoay người đối diện cùng Giang Hoài, “Tôi cảm thấy, có ba điểm cần nói rõ một chút.”
Giang Hoài cảm thấy không thể hiểu được.
Sự thật bày ra trước mắt, ông ta chỉ muốn dạy dỗ cô hai câu mà thôi, chẳng lẽ cô còn định giảo biện?
“Thứ nhất, Giang Đường là con gái, chỉ là cô ấy có phong cách một chút, nếu ông không tin, có thể tự mình đi điều tra.”
Giang Hoài:……
Điểm này, hắn xác thật không biết, chỉ là vừa rồi trợ lý đưa tin tức lại đây, nói thấy Giang Li cùng một nam sinh trong cô nhi viện cử chỉ thân mật, cho nên hắn mới nhịn không được gõ vài câu.
“Thứ hai, từ khi tôi còn nhỏ đã bị người ném ở cổng cô nhi viện, là bà viện trưởng nhận nuôi tôi, mỗi người trong cô nhi viện đối với tôi đều là thân nhân, nếu bọn họ là lưu manh, vậy tôi hẳn cũng coi như một trong số những lưu manh rồi.”
Giang Hoài:……
Ông ta mới chỉ nói một câu, nha đầu này thế nhưng bắt đầu thao thao bất tuyệt lý luận với mình?
Phong Vận kéo kéo tay áo Giang Li, nhỏ giọng nói: “Ba con chỉ là quan tâm con thôi, ông ấy……”
“Nếu ông ấy thật sự quan tâm tôi thì sẽ chủ động đi tìm hiểu mười lăm năm nay tôi sống như nào, cùng với người bên cạnh tôi là người như nào, mà không phải nghe trợ lý nói vài câu bậy bạ đã tới chất vấn tôi. Đây cũng là điều thứ ba tôi muốn nói.”
Giang Li ngữ khí bình bình, phảng phất như đang nói về một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Nhưng trợ lý Bạch đang lái xe lại rõ ràng trở nên cứng đờ.
Hắn vừa rồi thấy Giang Li cùng nam sinh cử chỉ thân mật, liền nhịn không được báo lại cho Giang tổng, mục đích đương nhiên là muốn thể hiện trước cấp trên.
Hắn dám làm như thế, cũng là vì lúc trước đã điều tra qua vị t thiên kim tiểu thư thật này rồi, biết rõ tính cách cô hướng nội, cho dù là hiểu lầm thật, cô ấy cũng sẽ không nói thêm cái gì, còn cảm thấy Giang tổng và phu nhân là đang quan tâm đến mình.
Nhưng hiện tại xem ra, vị thiên kim thật Giang gia này một chút cũng không dễ chọc, hắn về sau cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn mới được, miễn cho không cẩn thận đập vỡ bát cơm.
Giang Hoài bị con gái ruột làm mất hết mặt mũi, tâm tình xuống tới âm điểm.
Trong lòng nghĩ quả nhiên là đứa từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Nhược Nhược, chắc chắn không lên được mặt bàn.
Hơn nữa nhìn tiểu nha đầu kia vẻ mặt vân đạm phong khinh, Giang Hoài càng cảm thấy bực mình, hiện tại ông ta rốt cuộc đã nhớ ra vì sao lại cảm thấy đôi mắt nha đầu này rất quen thuộc rồi.
Đôi mắt này của nó, vừa không giống ông ta, cũng không giống mẹ nó, lại y như đúc với đôi mắt cậu em vợ Phong Khởi của ông ta.
Đặc biệt là lúc vừa rồi nó lý luận cùng chính mình, dường như chẳng có cảm xúc gì, lại có thể làm người ta nghẹn đến lặng câm.
Đều nói cháu ngoại giống cậu, đây cũng bình thường, nhưng nghĩ đến cậu em vợ Phong Khởi, Giang Hoài liền không có sắc mặt tốt.
Từ sau lúc đó, toàn bộ hành trình Giang Hoài đều trưng khuôn mặt lạnh tanh, một câu cũng không muốn nói thêm nữa.
Phong Vận nhìn con gái, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, bà muốn chủ động nói chuyện với con gái, rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Chỉ có Giang Li tâm tình không tồi, cô nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ xe đang lùi nhanh về phía sau, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Ngoài đời thật, cô còn trẻ đã mang bệnh không chữa được, nguyện vọng không kịp thực hiện, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không có cơ hội làm.
Hiện tại xuyên vào một quyển sách, trở thành người trong sách, còn có được thân thể khỏe mạnh, tất nhiên là cô muốn sống cuộc sống tùy ý rồi.
“Yêu sớm?” Giang Li nhíu mày.
Phong Vận vội nói: “Tuổi này của con, đối với con trai cùng tuổi sinh ra hảo cảm rất bình thường, nhưng ngàn vạn không thể tùy tùy tiện tiện yêu đương, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng.”
Giang Li:……
Đôi vợ chồng này, là từ đâu nhìn ra mình có manh mối yêu sớm?
Đối diện với biểu cảm nghi hoặc của Giang Li, Giang Hoài lại cho rằng cô đây là đang giả ngu, “Lưu manh ở cô nhi viện này tuổi còn nhỏ không lo học hành, động tay động chân với con gái, sau này con không thể cùng người như vậy lêu lổng nữa.”
Giang Li sửng sốt vài giây, rốt cuộc ý thức được lưu manh tuổi còn nhỏ không lo học hành trong miệng ông ta hẳn là chỉ Giang Đường.
Cô xoay người đối diện cùng Giang Hoài, “Tôi cảm thấy, có ba điểm cần nói rõ một chút.”
Giang Hoài cảm thấy không thể hiểu được.
Sự thật bày ra trước mắt, ông ta chỉ muốn dạy dỗ cô hai câu mà thôi, chẳng lẽ cô còn định giảo biện?
“Thứ nhất, Giang Đường là con gái, chỉ là cô ấy có phong cách một chút, nếu ông không tin, có thể tự mình đi điều tra.”
Giang Hoài:……
Điểm này, hắn xác thật không biết, chỉ là vừa rồi trợ lý đưa tin tức lại đây, nói thấy Giang Li cùng một nam sinh trong cô nhi viện cử chỉ thân mật, cho nên hắn mới nhịn không được gõ vài câu.
“Thứ hai, từ khi tôi còn nhỏ đã bị người ném ở cổng cô nhi viện, là bà viện trưởng nhận nuôi tôi, mỗi người trong cô nhi viện đối với tôi đều là thân nhân, nếu bọn họ là lưu manh, vậy tôi hẳn cũng coi như một trong số những lưu manh rồi.”
Giang Hoài:……
Ông ta mới chỉ nói một câu, nha đầu này thế nhưng bắt đầu thao thao bất tuyệt lý luận với mình?
Phong Vận kéo kéo tay áo Giang Li, nhỏ giọng nói: “Ba con chỉ là quan tâm con thôi, ông ấy……”
“Nếu ông ấy thật sự quan tâm tôi thì sẽ chủ động đi tìm hiểu mười lăm năm nay tôi sống như nào, cùng với người bên cạnh tôi là người như nào, mà không phải nghe trợ lý nói vài câu bậy bạ đã tới chất vấn tôi. Đây cũng là điều thứ ba tôi muốn nói.”
Giang Li ngữ khí bình bình, phảng phất như đang nói về một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Nhưng trợ lý Bạch đang lái xe lại rõ ràng trở nên cứng đờ.
Hắn vừa rồi thấy Giang Li cùng nam sinh cử chỉ thân mật, liền nhịn không được báo lại cho Giang tổng, mục đích đương nhiên là muốn thể hiện trước cấp trên.
Hắn dám làm như thế, cũng là vì lúc trước đã điều tra qua vị t thiên kim tiểu thư thật này rồi, biết rõ tính cách cô hướng nội, cho dù là hiểu lầm thật, cô ấy cũng sẽ không nói thêm cái gì, còn cảm thấy Giang tổng và phu nhân là đang quan tâm đến mình.
Nhưng hiện tại xem ra, vị thiên kim thật Giang gia này một chút cũng không dễ chọc, hắn về sau cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm hơn mới được, miễn cho không cẩn thận đập vỡ bát cơm.
Giang Hoài bị con gái ruột làm mất hết mặt mũi, tâm tình xuống tới âm điểm.
Trong lòng nghĩ quả nhiên là đứa từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Nhược Nhược, chắc chắn không lên được mặt bàn.
Hơn nữa nhìn tiểu nha đầu kia vẻ mặt vân đạm phong khinh, Giang Hoài càng cảm thấy bực mình, hiện tại ông ta rốt cuộc đã nhớ ra vì sao lại cảm thấy đôi mắt nha đầu này rất quen thuộc rồi.
Đôi mắt này của nó, vừa không giống ông ta, cũng không giống mẹ nó, lại y như đúc với đôi mắt cậu em vợ Phong Khởi của ông ta.
Đặc biệt là lúc vừa rồi nó lý luận cùng chính mình, dường như chẳng có cảm xúc gì, lại có thể làm người ta nghẹn đến lặng câm.
Đều nói cháu ngoại giống cậu, đây cũng bình thường, nhưng nghĩ đến cậu em vợ Phong Khởi, Giang Hoài liền không có sắc mặt tốt.
Từ sau lúc đó, toàn bộ hành trình Giang Hoài đều trưng khuôn mặt lạnh tanh, một câu cũng không muốn nói thêm nữa.
Phong Vận nhìn con gái, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, bà muốn chủ động nói chuyện với con gái, rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Chỉ có Giang Li tâm tình không tồi, cô nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ xe đang lùi nhanh về phía sau, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Ngoài đời thật, cô còn trẻ đã mang bệnh không chữa được, nguyện vọng không kịp thực hiện, rất nhiều chuyện muốn làm cũng không có cơ hội làm.
Hiện tại xuyên vào một quyển sách, trở thành người trong sách, còn có được thân thể khỏe mạnh, tất nhiên là cô muốn sống cuộc sống tùy ý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất